Khỉ hai bên vách núi không ngờ biết lấy đá ném người, một hai con cũng đành đi, cả trăm con ném đá thì kinh khủng rồi, cuống cuồng chạy khỏi sơn
lộ, Vân Diệp còn chưa kịp thả nhi tử trong lòng xuống thì nghe thấy
tiếng cung nỏ liên hồi, khỉ trên vách núi đuổi theo bị bắn gục, số còn
lại tóm lấy cành cây đung đưa, kêu thê lương.
- Ngụy vương điện hạ, lão phu đợi ở đây lâu rồi.
Một lão hán mặt đen cầm cung cưỡi trên ngựa quát lớn:
- Phùng Áng? Cái lão già này sao lại ở đây?
Vân Diệp hỏi nhỏ:
- Còn phải nói à, sai được lão ta thì chỉ có phụ hoàng thôi, chuyến này
phiền toái rồi, ta không muốn về kinh chịu tội, mau nghĩ cách.
Lý Thái kín đáo bảo Vân Diệp, bản thân đi tới lớn tiếng nói:
- Tiểu vương mới tới Lĩnh Nam, vốn phải tới Quảng Châu bái phỏng Việt
công, không ngờ gặp nhau giữa đường, đúng là làm tiểu vương vui mừng.
Phùng Án từ trên ngựa xuống, cắm cung lớn sau lưng, thi lễ:
- Ha ha ha, Ngụy vương đa lễ rồi, lão phu vốn không định quấy rầy Ngụy
vương du ngoạn, nhưng mà hoàng mệnh trên người, mong điện hạ theo lão
phu về Quảng Châu, tự có thiên sứ hộ tống điện hạ về kinh.
- Vân Diệp bái kiến Phùng công, mấy củ nhân sâm năm ngoái tặng ngài hữu dụng chứ?
Vân Diệp kéo Lý Dung tới thi lễ:
- Lão phu không nhận nổi đại lễ của Vân gia, hai củ sâm đó đó lão phu
trả tiền rồi, hai nghìn ngân tệ, khỏi phải lĩnh tình của Vân hầu.
Chỉ cần nhìn thấy Vân Diệp là Phùng Áng không lịch sự gì cả, Lĩnh Nam
yên lành bị y làm chia năm xẻ bảy, Phùng gia không còn là hào tộc thống
lĩnh hai mươi châu năm xưa nữa.
- Làm gì có chuyện đó, đã nói là lễ vật, sao lại còn nhận tiền của ngài, có nhầm lẫn gì không? Vãn bối sai người đi tra, nhất định cho Phùng
công một câu trả lời thỏa đáng.
- Không dám nhọc công Vân hầu, ăn nhân sâm trả tiền lòng mới thoải mái,
hôm nay lão phu chuyên môn tới đón Ngụy vương điện hạ. Hi vọng Vân hầu
không nhiều chuyện, ngày nào Ngụy vương còn ở Lĩnh Nam thì lão phu còn
ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày lo lắng cho an nguy của điện hạ,
cứ sớm tiễn đi thì hơn.
Lý Thái định nói thì đám khỉ trên vách núi càng lúc càng kêu to, bực mình nhìn lên vách núi nhưng không có cách nào.
Phùng Áng quát khẽ một tiếng, rút cung lớn ra, bắn liền ba phát, chớp
mắt có bốn con khỉ rơi xuống, đám còn lại vội vàng chạy trốn vào sơn
cốc.
- Chà chà chà, Phùng công bảo đao chưa già, ba tên bốn khỉ, Vân Diệp bội phục, bội phục.
Quá kinh người, hơn trăm mét mà lão già này bắn không trật phát nào, trong đó một mũi xuyên qua hai con.
- Khỉ thôi mà, chịu sao nổi tên của lão phu, giết vài con chẳng phải là giỏi giang gì.
Phùng Áng liếc xéo Vân Diệp, buông lời cực kỳ ác độc:
Ai không nghe ra Phùng Áng một lời hai ý, chỉ là ngại thể diện của Vân
Diệp không cười, không chỉ người bên Vân Diệp mà người Phùng Áng mang
theo cũng không châm chọc.
Vân Diệp hơi ngạc nhiên, Phùng gia ở Lĩnh Nam tuy kìm nén rất nhiều,
nhưng chưa hạ mình tới mức ngay chế nhạo cũng không dám, phải biết rằng
lần trước Phùng Áng mang cung vào phủ công chúa giương oai là kiêu ngạo
của người Lĩnh Nam, chuyện chưa qua mấy năm, Phùng gia không thể thay
đổi lớn như thế.
Có điều nhìn thấy Phùng Trí Đái là Vân Diệp hiểu rồi, nhất định là tên
này quản thúc bộ hạ của mình, xem ra hắn sắp thành người phát ngôn của
Phùng gia.
Gặp nhau giữa đường tất nhiên phải uống một chén, Phùng Trí Đái nhanh
chóng dựng lều, bày bàn, Phùng Áng ngồi ở chủ vị, nâng chén nói với Lý
Thái:
- Điện hạ không ngại ngàn dặm tới Lĩnh Nam, quý nhân tới đất hèn là phúc của Lĩnh Nam, lão phu cũng vinh dự, một chén rượu xấu biểu thị tâm ý,
cạn!
Đêm nay không uống không được, không uống là khinh người ta, Vân Diệp cố uống cạn chén rượu mạnh, đặt xuống nói:
- Bọn vãn bối nhận tâm ý của Phùng công rồi, tưởng ngài nói một chén
rượu xấu là lời khách sáo, không ngờ ngài mang rượu xấu ra thật, Ngụy
vương thân thể quý giá, e không chịu được rượu xấu sát phạt.
Lý Thái không hiểu vì sao hai người này vừa gặp nhau đã xung đột, những
năm qua hắn ít hỏi tới chuyện triều đường, nhất là vùng man hoang như
Lĩnh Nam càng xa lạ, khó hiểu nhìn bọn họ đấu võ mồm.
Phùng Áng quay đầu nhìn mọi người ngoài lều, hai tay ấn bàn, trầm giọng nói:
- Vân Diệp, ngươi không hiểu vì sao ta đường đường Việt quốc công lại
uống rượu xấu à? Khiến chiêu đãi khách quý như Ngụy vương cũng không có
rượu ngon.
Lý Thái nhìn chén rượu, chén rượu vừa rồi đúng là cực kỳ khó uống, đường đường Việt quốc công giàu có nhất vùng, nếu ngay chút rượu ngon không
có để uống thì thật vô lý. Phùng Áng bề ngoài hỏi Vân Diệp, thực tế là
muốn mình quyết định mới là thật, bất kể là mình có định đoạt được
không, người như Phùng Áng vẫn cần vỗ về, vì thế chắp tay nói:
- Không ngờ Việt công nghèo như vậy, rốt cuộc nguyên nhân là sao?
Phùng Áng cười thê lương, sau đó chỉ Vân Diệp:
- Hẳn điện hạ không biết, chuyện ác của Vân Diệp ở Lĩnh Nam không bút nào tả hết, xin nghe lão phu nói từng thứ một.
Thấy Phùng Áng bắt đầu biểu diễn, vân Diệp giương tai lên lắng nghe xem
tội ác mình kinh khủng thế nào, loại cáo trạng trước mặt thế này, không
tới lúc vạn bất đắc dĩ thì không làm.
- Điện hạ còn chưa biết, từ khi Vân Diệp thèm muốn tài phú Lĩnh Nam cho
tới nay đã là năm năm, điện hạ có biết bách tính Lĩnh Nam sống qua năm
năm này ra sao không? Từ ngày y tới, chiến tranh, bệnh tật, ôn dịch
không dứt, bách tính Lĩnh Nam bỏ chạy, thương cổ Quảng Châu run rẩy, chỉ sợ đắc tội với Vân Diệp mà gặp đại họa.
- Thủy sư Lĩnh Nam cấm hải, cổ đạo Mai Lĩnh càng chim bay không lọt,
điện hạ có biết mỗi thuyền lương chúng vận chuyển tới Trường An là mồ
hôi nước mắt của bách tính Lĩnh Nam không? Mỗi thuyền trân châu đều dính đầy máu tươi, tên đồ tể này chém giết, phá thành hủy trại, không việc
ác gì chưa làm, cái tên Vân Diệp ở Lĩnh Nam có thể khiến trẻ khon nín
khóc.
- Ha ha ha, lão phu Việt quốc công cũng không tránh khỏi độc thủ, hai
đứa con vô tri ái mộ công chúa, bị tên ác tặc mưu hại, xương cốt chẳng
còn, lão phu đau tới tận tim.
Phùng Áng nói rất thống khổ, muốn nặn ra mấy giọt nước mắt mà không nặn
nổi, làm khó cho một hán tử thô hào nói ra những lời này, đoán chừng do
Phùng Trí Áng đạo diễn.
Mưu đồ gì đây? Vân Diệp vừa ăn quả vừa xem kịch, chỉ không hiểu rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì, mấy lời vô vị nhạt nhẽo này có mục đích gì?
Thành phần biểu diễn quá nặng, Vân Diệp không tin Phùng gia ngay chút
rượu ngon chiêu đãi Lý Thái cũng không có.
Vân Diệp thấy Lý Thái nhỏ giọng an ủi Phùng Áng, thở dài bảo Lưu Tiến
Bảo mang rượu ngon nhà mình tới rót cho mọi người, vản thân chủi vào một góc tiếp tục suy ngẫm.
Thấy Lý Thái đánh mắt, ý bảo giải thích với Lão Phùng, Vân Diệp đánh đức dậy thi lễ, mình ép một vị quốc công phải uống rượu xấu, tạ lỗi cũng
không quá đáng.
- Phùng công, khi mưu tính Lĩnh Nam hình như ngài làm mà, cướp còn nhiều hơn của ta, đánh trận ở Lĩnh Nam hình như ngài vẫn đang làm, tám châu
Can, Cao, La, Xuân, Bạch, Nhai, Đam, Lâm, Chấn có cái do tổ tiên ngài
truyền xuống, có cái là do ngài cướp, người Liêu các động La Đậu làm
loạn, khiến ngài được phong thượng trụ quốc, sao giờ lại thành chuyện ác của vãn bối?
- Ngài có ba mươi nhi tử, phó dịch tỳ nữ tới vạn người, có thể nói là
thêu hoa trên gấm, rang mỡ trên lửa, vãn bối chỉ sợ Phùng gia cực thịnh
mà suy, cổ đạo Mai Lĩnh chỉ làm chút cấm chế, lại không cho thủy sư Lĩnh Nam chở kèm hàng của Phùng gia, là nghĩ cho Phùng gia, đạo trung dung
mới là chỗ dựa cho gia tộc lâu dài.
- Ài, nói đi, Ngụy vương điện hạ cũng không phải là người ngoài, ngài
muốn gì thì nói đi, chỉ cần không quá đáng, nể mặt Ngụy vương, vãn bối
tận lực thỏa mãn là được.