Đại quân cua hành quân ba ngày, bãi cát vô vàn thi thể cua, Vân Diệp, Lý Thái không còn muốn ăn cua nữa, trông đã buồn nôn.
Hảo hán có chí hướng làm hải tặc từ bốn phương tám hướng tập hợp, toàn
là binh sĩ giải ngũ của thủy sư Lĩnh Nam, theo thói quen quân ngũ lập
thành đoàn đội, mắt đăm đăm đợi ngày thuyền lớn ra biển.
Hiệu lệnh của Vân Diệp tuy có tác dụng, nhưng tuyệt đối không thể khiến
hơn tám trăm quân sĩ hăng hái như thế, tuy nhiên Lưu Phương nói chỉ cần
Vân hầu hạ lệnh, quần hùng sẽ hội tụ, một gia tộc có cường đại hay
không, phải xem sức hiệu triệu thế nào, thông qua sự kiểm nghiệm này,
Lưu Phương cho rằng Vân gia đã có tiềm chất môn phiệt.
- Sức hiệu triệu cái rắm, đó là công lao của tiền, đám vương bát đản này có kẻ nào tử tế, trước kia bảo chúng gia nhập hải vận hành, kẻ nào cũng từ chối, nói muốn làm lính, mấy năm qua thấy hải vận hành thu lợi lớn,
liền nói muốn giải ngủ về nhà chiếu cố mẹ già.
- Mẹ nó chứ, giờ nghe nói Lĩnh Nam kiếm lớn, nói không chừng chôn sống mẹ già chạy tới rồi, còn nói sức hiệu triệu cái chó gì.
Vân Diệp đá từ đầu hàng đá tới cuối hàng, miệng chửi luôn mồm, lũ khốn
kiếm, kẻ nào cũng béo tròn béo trịa, không biết còn ra trận được không:
- Con mẹ các ngươi thành lợn hết rồi, trên thuyền thêm vài kẻ nữa thì
lão tử là hải tặc hay vận chuyển lợn? Còn leo thừng đu dây được nữa
không?
- Bẩm đại soái, tiểu nhân trước kia là đầu bếp trên thuyền, không cần đu dây, lo dạ dày huynh đệ nên tới. Các huynh đệ ăn không ngon sẽ không có sức, không có sức không lấy được bảo bối, tài nấu ăn của tiểu nhân thì
các huynh đệ đều biết.
Tên béo bị đá vẫn đứng vững vàng, xem ra nhiều năm nay chưa bỏ rèn luyện.
- An bài cho cha mẹ chưa? Ra tới biển chỉ có cầu Long Vương phù hộ thôi.
Đá không có tác dụng, Vân Diệp liền hỏi công tác chuẩn bị:
- Bẩm đại soái, cha mẹ tiểu nhân đã qua đời, trong nhà chỉ còn bà nương
và bốn đứa nhóc, thấy bọn nhóc tới tuổi thành thân, khác gì muốn lấy
mạng Lão Hoàng này, đành theo đại soái kiếm ít tiền cho chúng cưới lão
bà, sống hay chết không sao, có tiền là được.
Lời của đầu bếp được nhiều người hưởng ứng, tới trung niên rồi không ham muốn gì nữa, nay chỉ cần nghề kiếm tiền nhanh, nhưng khó quá, cứ theo
đại soái cho sướng, ai cũng tự nhận là bộ hạ cũ của Vân Diệp, dù sao
theo đại soái, ít nhất cũng không tới mức vô ích.
- Hả, Lưu Nhân Nguyện, ngươi cũng đi à? Quan ngũ phẩm không làm sao? Hầu gia ta xin nghỉ ba năm được, ngươi e là không, sao làm việc khốn kiếp
này?
Nhìn thấy Lưu Nhân Nguyện, Vân Diệp dựng mày lên, thế này không được,
bất kể làm hải tặc phát tài tới đâu cũng không thể mang quan ngũ phẩm ra đổi.
- Đại soái, thuộc hạ bị nương nương điều đi trông kho, chính là cái khó
dầu, ngũ lễ tư mã đuổi thuộc hạ đi, dám tới gần khó hắn sẽ khiến thuộc
hạ ra bến phà đếm thuyền chơi.
- Thuộc hạ cho rằng đại soái thiếu nhị đương gia, nên cố ý xung đột với
ngũ lễ tư mã, quả nhiên bị điều ra bến phà, thuộc hạ thừa cơ xin nghỉ,
ngũ lễ tư mã không ngờ cho nghỉ luôn ba năm, cho nên tới đây, trước khi
tới nghe nói không biết vì sao đám Lại Truyền Phong, Dương Nguyệt Minh
tranh chấp với ngũ lễ tư mã, đoán chừng cũng sắp tới Lĩnh Nam rồi.
Vân Diệp nghe mà rối dạ, ngũ lễ tư mã được công nhận là nhân vật không
thể đắc tội, đắc tội với họ tiền đồ như hết rồi, hiện giờ đám Lưu Nhân
Nguyện được coi là công thành danh toại, chỉ cần thong thả là sẽ lên
được vị trí thống lĩnh. Thủy sư Linh Nam là hạm đội mạnh nhất Đại Đường, không biết bao nhiêu người thèm khát vì trí của họ, vậy mà làm chuyện
thiếu suy nghĩ thế này.
- Bỏ đi, tới rồi thì phụ trách huấn luyện trước khi lên thuyền, một hai
năm không lên thuyền, khó tránh khỏi xa lạ, bất kể là đều bếp hay trướng phòng đều phải huấn luyện. Trừ Vô Thiệt tiên sinh ra thì ai cũng thế,
biển và đất liền khác nhau.
Hai câu cuối cùng Vân Diệp nói với đám Đơn Ưng, Hi Đồng, Hàn Triệt.
Hi Đồng vốn muốn dị nghị, nhưng thấy Đơn Ưng không nói gì, đành ngậm
miệng, không kiếm được cơ hội đánh nhau với Đơn Ưng, vậy tỷ thí khi huấn luyện cũng không tệ.
Đơn Ưng cho rằng tham gia huấn luyện là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thủ đoạn giữ mạng thì không ai chê nhiều. Tóm cổ Tiểu Thiết và Cẩu Tử tới
bên đợi Lưu Nhân Nguyệt xếp đội ngũ.
Lưu Phương cũng ở lại, chuẩn bị phương lược, đợi Vân Diệp An bài tiến độ xong, Địch Nhân Kiệt ở lại đốc thúc đóng thuyền. Vô Thiệt theo Vân Diệp và Lý Thái về Ung Châu, biển tuy tốt, nhưng điều kiện thiếu thốn, Lý
Thái không quen chút nào.
Lý An Lan đưa lão nãi nãi, Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật tới quận Quế Lâm, vốn
nàng đi một mình, muốn cùng Phòng ngự sử của Quế Lâm đàm phán chuyện
mượn Linh Cừ ( con kênh ở Hưng An) vận lương, đây là chuyện xác định
trước, Quế Lâm bảy phần núi hai phần nước một phần ruộng, thiếu lương
thực, vậy mà nói đó có đại quân bảo vệ Linh Cừ, đề phòng Nam Chiếu xâm
nhập, vận lương tiếp tế từ Ung Châu rất thuận tiện, thế là Ung Châu
không đem phú thuế tới Trường An nữa, giao cho quận Quê Lâm là được.
Nghe phu quân kể nơi đó đẹp như tranh vẽ, Tân Nguyệt làm gì có chuyện bỏ qua, nàng biết chắc phu quân chưa bao giờ tới Quế Lâm, sao biết nơi đó
đẹp.
Còn nói như thật, cái gì mà núi voi, cái gì mà hai bên bờ núi lạ liên
miên, dọc đường non xanh nước biếc, nước sông như ngọc bích, ánh nước
như sắc núi, như vẽ mà thành, cứ như thực sự từng tới đó vậy. Chuyến lữ
hành này làm Tân Nguyệt tràn ngập hiếu kỳ, lòng càng muốn tìm hiểu quá
khứ không ai biết của phu quân, chỉ một Bạch Ngọc Kinh, sao thỏa mãn
hùng tâm thăm dò bí mật của nàng.
Trong phủ công chúa chỉ còn mấy đứa bé và Linh Đang, không gặp được tỷ
tỷ, Lý Thái có chút thất vọng, có điều nghe Vân Diệp miêu tả Quế Lâm,
cũng động lòng, nghỉ ngơi một tối liền cưỡi ngựa đuổi theo Lý An Lan, Lý Dung cưỡi con ngựa cái hiền lành, vô cùng hưng phấn, được cùng phụ thân và cữu cữu đi chơi, càng vui vẻ, đó là do Vân Diệp cố ý an bài, nam nhi phải chịu chút khổ cực.
Vân Diệp đi không nhanh, nhóm Lý An Lan đi càng chậm, vì các nàng đi
đường thủy, từ Tây Giang ngược dòng lên Linh Cừ, cho nên Vân Diệp chỉ
cần tới Liễu Châu là sẽ chặn được bọn họ.
Lý Thái cực kỳ hài lòng an bài của Vân Diệp, chỉ cần mình liên tục di
chuyển, ý chỉ của phụ hoàng sẽ không tới được tay mình, đợi vũ khí lắp
lên thuyền xong, đại quân chỉnh tề, mình ra biển rồi, ngày về hẳn rất
xa, Lý Thái chưa bao giờ phóng túng bản thân, tò mò với tất cả mọi thứ.
Dọc đường đi hắn lấy cung bắn suốt, hai bên đường cỏ cây tươi tốt vật
săn cũng nhiều, mỗi lần thấy chim lớn bay lên trong cỏ là Lý Dung hò hét một hồi.
Thấy cháu vui sướng, Lý Thái sao có thể bỏ qua, hắn từ nhỏ thuần thục
cung mã, đi săn chỉ là chuyện nhỏ, đương nhiên đa phần là bắn hụt, vì
thuần thục cung mã là xưa rồi, hiện giờ khó nói, thấy chủ nhục đám thị
vệ phải gỡ gạc lại, lập tức có mười mấy mũi tên báo thù bay ra.
Chim bị bắn như nhím còn ngon thế quái nào nổi, Lý Dung ném chim nhím
xuống nước nổi giận, may là giận Vân Diệp và Lý Thái, nó cũng biết không thể trút giận lên hạ nhân, chỉ trút giận vào người thân mới không bị
ghét.
Lý Thái thề phải bắn cho cháu ngoại một con chim hoàn chỉnh, nhưng
nguyện vọng luôn không thành, Lý Dung quay đầu đi không thèm để ý tới
cữu cữu thích bốc phét nữa, còn nói đại cữu bắn chim rất giỏi.
Một câu làm Lý Thái lửa giận tăng vọt, cái gì mà đãi cữu làm được, mình
lại không làm được, thể là tên bay vun vút, mãi không có con nào hoàn
chỉnh, may mà Vô Thiệt lấy đá giúp Lý Thái một tay, không thì bẽ mặt với trẻ con.