Vân Diệp nhìn thấy Lý Thái râu ria tua túa, mắt thoáng cái đỏ hoe, nhưng chỉ hỏi:
- Ăn chưa?
- Chưa.
- Ta cũng chưa.
Vân Diệp bảo đầu bếp làm mỳ rồi lấy ghế ngồi đối diện với Lý Thái, định uống vài chén.
- Biết ngươi khó xử, ngươi chạy không nói với ta là đúng, nếu nói thì
thành nịnh thần, người ta nói ngươi gièm pha ly gián huynh đệ ta, đó là
tội mất đầu.
Lý Thái tu một ngụm, ném chén xuống bàn, bực bội xoa mặt:
- Tới là tốt rồi, dù sao ta cũng muốn đi làm hải tặc, mấy ngày qua nhân
thủ đã tới đủ, hai ta không ở được trên đất liền, vậy thì ra biển. Sống
chết có số, phù quý nhờ trời, xảy ra chuyện đừng trách ta.
- Làm hải tặc có được giết người không?
- Phải giết chứ!
- Vậy tốt, lắp ít nỏ tám trâu lên thuyền của ta, mấy ngày này ta bổ xung thêm thuốc nổ, chỉ cần thuyền của ngươi xuống nước không tan ra thì
không ai có thể là đối thủ của chúng ta.
Hai người đều không muốn nói chuyện, nằm trên ghế như bị rút mất xương.
- Ta luôn nghĩ chỉ cần ta không tranh, đại ca ta sẽ yên ổn đợi phụ hoàng trăm tuổi tiếp nhận hoàng vị, ai ngờ sống khoái hoạt chẳng bao lâu, có
phải nhanh quá không?
- Không nhanh, thật ra từ lúc bệ hạ lập thái tử đã phải có tranh đấu
rồi, Thừa Càn nhẫn nhịn tới bây giờ là do hai ta níu kéo hắn, ngươi tỏ
thái độ làm Thừa Càn bình hòa đợi ngày đăng cơ, nhưng Thanh Tước à, lợi
ích luôn cần người phát ngôn.
Lý Thái gật gù:
- Cho nên đại ca thành người phát ngôn? Phụ hoàng đối xử với huynh ấy không tốt à?
- Không! Không tốt chút nào, bệ hạ uy danh vang vọng tứ hải, muốn làm
nên công tích chưa từng có, khó tránh khỏi nóng vội, sau khi giải quyết
uy hiếp bên ngoài, bệ hạ đem toàn bộ tâm tư vào đối nội.
- Tiêu diệt môn phiệt cũ, khống chế môn phiệt mới, kiềm chế môn phiệt
tương lai, Thị Tộc Chí và phân phong thứ sử làm người trung thành như
cữu cữu ngươi cũng cảm thấy uy hiếp, nên lên tiếng phản đối là đường
nhiên.
- Cữu cữu ngươi không đại biểu được cho thế lực lợi ích, cũng không dám, đành tìm nhân tuyển đại biểu thay, tranh thủ quyền lực cho mình. Ngươi
giam mình ở dưới điện Vũ Đức, người thường không gặp được, nên Thừa Càn
là lựa chọn duy nhất của họ.
- Biết không, thực ra bệ hạ vui vẻ thấy chuyện này, bất kể ai thắng ai
thua thì người được lợi cuối cùng là Lý gia, nếu ngươi xen vào, bệ hạ
không phật ý mà càng cao hứng.
- Nhưng nếu có bóng dáng người ngoài dính vào, chắc chắn bị cha và đại
ca ngươi xé xác, nên nhân vật nhỏ như ta phải chạy cho nhanh, chạy tới
khi mọi người quên ta đi là cách hay nhất.
Lý Thái cảm thấy khả năng Vân Diệp nói rất lớn:
- Vậy tức là dù đại ca thất bại cũng không sao cả.
- Tất nhiên là không sao, chỉ cần ngươi kiên quyết không làm thái tử,
đại ca ngươi sẽ là lựa chọn duy nhất, nghĩ xem trong nhà có hai đứa con
tài giỏi, những đứa khác không có tiền đồ mấy, đứa cả muốn nắm quyền khi cha còn sống, kết quả bị cha đánh cho một trận. Khi cha già rồi, phải
trao chuyền, nhưng đứa con thứ hai thông minh không muốn làm gia chủ,
vậy nhà phải trao cho ai?
- Khẳng định là đại ca rồi, dù giữa họ có mâu thuẫn thì lúc ấy cũng không thể hồ đồ.
Lý Thái dần có hứng thú nói chuyện:
- Đúng, sinh con như cừu, chẳng bằng sinh con như sói, đó là phép tắc
của hoàng gia. Ngươi đợi đó, hai ngày tới có ý chỉ đuổi theo, muốn ngươi về kinh, ngươi có về không?
Vân Diệp lấy bát mỳ lớn do đầu bếp mang lên, chia cho Lý Thái một bát.
Lý Thái lấy đũa gặp mỳ lên, cười:
- Đã chạy xa như thế rồi, không chơi cho thống khoái, về chịu ấm ức làm
gì? Hai bọn họ thích đấu đá thì cứ đấu đá đi, bọn ta đi làm hải tặc.
Thống khoái mút sụp một phát, lúc này mới phát hiện ra có tỏi, bóc vài củ, vừa ăn mỳ vừa nhai tỏi.
Động tác của Vân Diệp cũng tương tự, thực ra Lý Thái, Lý Thừa Càn đều ăn mỳ kiểu đó, là thói xấu học từ Vân Diệp, làm bây giờ ăn mỳ không nhai
vài nhánh tỏi là thấy khó chịu.
Ăn hết bát mỳ lớn, hồn phách của Lý Thái như quay trở về, kéo Vân Diệp
ra biển, vứt giày đi, bước chân trần trên bãi cát mịn, đây là trải
nghiệm mới mẻ với hắn, sóng đánh lên bờ vô số vỏ sò, một số cực đẹp, Lý
Thái nhặt mấy cái cho vào túi, thắc mắc:
- Thứ này đẹp như vậy sao ngươi không nhặt một ít mang về nhà ta?
- Ai bảo ta không mang về? Tặng Lan Lăng cả một rương, rất đẹp, lão bà
của ngươi thì lấy của nhà ta một đấu trân châu, tự nàng ta không lấy vỏ
sò đấy chứ.
- Bà nương ngu xuẩn, quá hạn hẹp, về ta phải bỏ, một đấu trân châu sao hay bằng vỏ sò, thượng cổ tiền tệ là vỏ sò.
Trước kia Vân Diệp cũng cười nhạo chuyện ngu xuẩn lấy tráp mà bỏ ngọc, ở cùng nhân vật lâu rồi mới phát hiện người làm chuyện đó thực sự là rất
phong độ, tiền tài trong mắt họ là trò đùa, thích tráp thì mua tráp, còn châu báu trong đó chẳng đáng nói, trả lại cho người ta có gì đáng kể,
chuyện này Vân Diệp hiện giờ đoán chừng cũng làm ra được.
Lấy tráp bỏ ngọc: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp
dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng.
Sóng biển nghịch ngợm liếm ngón chân, ngưa ngứa, liếc nhìn ngư phu đánh
cả ở xa, Vân Diệp cởi áo bảo đưa cho Lưu Tiến Bảo, trời xanh biển biếc
thế này, không đi bơi thật có lỗi với bản thân, thấy vương gia cũng học
theo hầu gia, đám thị vệ vịt cạn cắn răng cởi y phục, một đám nam nhân
hò reo lao xuống biển.
Địch Nhân Kiệt cũng hò hét chạy theo, có điều chẳng mấy chốc đã bò lên
bãi cãi, ra sức vẫy quần, một con chua to như cái đĩa từ trong rơi
xuống, nhìn bộ mặt kinh hoàng của nó, đoán chừng con cua ra tay không
nhẹ.
Lý Thái đang định cười nhạo, thì thấy ngón chân mình bị thứ gì đó kẹp
mạnh, rú thảm thiết lên bờ, quả nhiên ngón chân cũng có một cua, không
chỉ hắn, ai xuống biển cũng trúng chiêu, Lão Thiết từ xa chạy tới thúc
giục mọi người lên bờ.
- Hầu gia ơi là hầu gia, sao lại bơi ở vịnh cua, hiện là tháng chín lúc
cua chuyển nhà, cố vô vàn cua di chuyển từ đầu này sang đầu kia biển,
hiện giờ trong nước toàn cua thôi, đi mau, đi mau, mặt trời sắp lặn, cua cũng sắp từ biển lên rồi.
Lưu Tiến Bảo giúp Vân Diệp gỡ con cua ở bắp chân ra, bắp chân chảy máu
rồi, đầu lĩnh thị vệ gỡ cua ở ngón chân Lý Thái, còn hai con cắp vào
hông mình chưa kịp xử lý.
Đợi khi mọi người mặc y phục xong đứng trên cao nhìn xuống, lông tóc
toàn thân dựng lên, bãi cát rộng năm dặm chi chít cơ man nào là cua với
cua.
Hải âu, ưng biển vui sướng lượn quanh bãi cát, lao xuống một cái là có
con cua mang đi, nhưng đám cua mặc kệ, rầm rộ tiến vào rừng cây bên bờ
biển, giống như một đội quân.
Dù chim trên trời tha đi bao nhiêu, thú dưới đất ăn mất bao nhiêu, đại
quân cua vẫn một mực tiến về phía trước, gặp phải hố lấp hố, không hề
chùn bước.
Lý Thái không tán thưởng hành vi lấy gậy trúc chọn cua béo của Vân Diệp, ngây ra nhìn đàn cua vô biên, Lão Thiết nói đó là số mệnh của cua, Lý
Thái rất muốn biết số mệnh của mình là gì.
Lý Thái đi ra bãi biển, nghiên cứu vì sao lũ cua lại có hành vi kỳ quái
như thế, Vân Diệp thì bắc một cái nồi thật lớn luộc cua, chẳng qua là
tập tính đẻ trứng của cua thôi, đời sau còn chẳng hiểu hết, Lý Thái thì
nghiên cứu được cái gì.
Lý Thái bi thương coi hành vi là một loại vận mệnh, cua bất chấp sinh tử chuyển nhà giống như mình phải xa Trường An, đều là vận mệnh an bài.
Hắn cảm giác mình giống công tử nước Ngô thời Xuân Thu, không muốn kế
thừa hoàng vị, từ đó xa quê, tới chết không về, đoạn tình cảm bi thương
thắm tình huynh đệ đó xúc động cõi lòng của hắn, bất giác hình tượng bản thân trở nên cao lớn, vĩ đại, càng cao lớn càng dễ thương cảm, thương
cảm thì ăn chậm, khi hắn cho tay vào nồi chuẩn bị lấy con cua nữa thì
phát hiện trống trơn rồi ...