Đường Chuyên

Chương 47: Q.15 - Chương 47: Người không nhà để về




Đã ra ngoài rồi thì phải hưởng phúc chứ, ai thích suốt ngày lo lắng? Nhưng Địch Nhân Kiệt không có tư cách nói câu này, trời nóng nực mặc cái quần cộc, đi chân trần trên sàn thuyền, hắn không sợ nóng nữa rồi, ba tháng trời đủ biến chàng trai tuấn tú như ngọc thành tên bán than.

Người khác ngồi thuyền lớn dọc đường thong thả du ngoạn tới Lĩnh Nam, Địch Nhân Kiệt thì khác, chuẩn bị một cái bọc nhỏ, đầu tiên ngồi thuyền nhỏ, rồi ngồi xe ngựa, cuối cùng cưỡi ngựa, liều mạng bôn ba một tháng trời qua Mai Lĩnh cổ đạo, tới Ung Châu, mục đích duy nhất là giúp sư phụ đôn đốc trang bị vũ khí cho ba chiến hạm.

Ba chiến chiến hạm trọng tải một nghìn tấn này dùng buồm buồm dọc, là loại buồm hình thang có thể chuyển động, căn cứ vào sức gió điều chỉnh góc độ.

Ba chiếc thuyền này của Vân Diệp có thể đi ngược gió, tức đi theo hình chữ Z. Khoang thuyền và vỏ thuyền liên kết chặt chẽ với nhau, tăng cường tác dụng gia cố thân thuyền, chẳng những tăng cường độ chiều ngang của thuyền, hơn nữa dùng công nghệ khung sườn sắt, làm đơn giản công nghệ đóng thuyền.

Ngoài ra cha con Thiết gia có sáng tạo độc đáo với kết cấu vỏ thuyền, vỏ thuyền không nối bằng với nhau mà làm kiểu vảy cá, ưu điểm là vỏ thuyền liên kết chặt chẽ, không dễ lọt nước, theo yêu cầu của Vân Diệp, chuyên môn thêm sàn thuyền dày, lại còn lắp búa đá lớn, tuy chỉ có hai cái trước sau, nhưng loại vũ khí tầm gần này vô cùng đáng sợ, chỉ cần bị búa đá đong đưa đập vào, vỏ thuyền địch trừ tan nát thì không có khả năng thứ hai.

- Công tử, ba chiếc thuyền lớn này theo lão phu thấy trên biển không còn thứ gì đấu với nó được nữa, hầu gia từng trải sa trường, dùng ba chiếc thuyền này tung hoành biển lớn dễ như trở bàn tay, nhưng lão phu không hiểu, thực sự thứ buồm này có thể đi ngược gió? Không có mái chèo, có phải nhầm không?

Thiết lão đầu từ khi nhận mệnh lệnh của Vân Diệp tới Lĩnh Nam đóng thuyền tới nay đã qua sáu năm rồi, sáu năm trời vì thủy sư Lĩnh Nam tổng cộng làm ra mười chiến hạm, có thể nói là thợ cả trong số thợ cả.

- Thiết gia gia, dù sao chiến hạm sắp ra biển rồi, chỉ cần lắp vũ khí lên là có thể thử, hiện giờ gió mùa quá mạnh, mùa mưa sắp kết thúc, tiểu tử muốn ra biển xem sao, ngài có đi không?

- Sao có thể thiếu lão phu, ba chiếc thuyền này là tâm huyết của lão phu, không nhìn nó tung hoành trên biết thì chết không nhắm mắt, Thiết gia đời đời lấy đóng thuyền làm nghiệp, có ba chiếc chiến thuyền này, lão phu có thể khoe khoang với liệt tổ liệt tông rồi.

Già trẻ trò chuyện vô cùng hợp lý, trên người Địch Nhân Kiệt không có tính xấu của con cháu nhà quan, gặp người chỉ nhìn tuổi tác, thấy người cao tuổi là gọi một tiếng "gia gia", không mất thân phận lại được lợi không ít.

Khi xuất kinh Địch Nhân Kiệt và sư phụ có buổi nói chuyện dài, cùng định ra lần xuất hành này, vốn Vân Diệp định chỉ nói với hoàng hậu một tiếng rồi âm thầm bỏ đi, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ đi, khi Lý Thừa Càn bắt đầu thi triển hoải bão của mình, muốn đi cũng khó.

Địch Nhân Kiệt đề xuất ý kiến tương phản, hắn cho rằng, trình tự nên có không thể thiếu, nếu không khi trở về sẽ không ai có thiện cảm với Vân gia, người lâm trận bỏ trốn muốn có bằng hữu cũng khó.

Sư phụ lợi dụng Ngụy Trưng ép bản thân tới bước không đi không được, vậy không thể lãng phí, lợi dung cơ hội để Phòng Huyền Linh mở cho Vân gia một con đường bỏ chạy.

Hiệu quả rõ ràng, người tốt bụng như Phòng Huyền Linh cũng chẳng đánh giá cao tiền đồ của Vân gia ở Trường An, thả Vân gia một đường sống, bất kể là thái tử hay người khác đều thông cảm cho hành vi của Vân Diệp.

Lưu Phương nghe kiến nghị của Địch Nhân Kiệt, vỗ đầu hắn một cái, cười nhẹ, đợi hắn đi rồi mắng Vân Diệp càng sống càng đi xuống, kiến thức không bằng một đứa bé.

Càng tới lúc như thế này càng cẩn thận, chính trị tranh đấu không khác gì hai quân giao phong, phải xem ai chuẩn bị đầy đủ hơn, ai phạm ít sai lầm hơn, phải chú ý từ những chi tiết nhỏ, rất nhiều trận lớn thất bại là từ việc thua những trận nhỏ.

Địch Nhân Kiệt biết sư phụ không dứt được tình nghĩa, đành bỏ chạy, một mặt là thái tử như thân huynh đệ lớn lên bắt đầu muốn quyền lực, một là Lý Nhị coi mình như con cái, Trường Tôn thị khó xử, Vân Diệp cũng thế.

Gen của Lý gia quá mạnh, cha con đều muốn đem ý chí của mình quán tiệt toàn bộ Đại Đường, may là Lý Thái lui rồi, nếu không chơi trò tam quốc đại chiến như sư phụ nói thì đúng là tai họa.

Địch Nhân Kiệt hiện giờ vô cùng tôn kính Trường Tôn thị, một nữ nhân phải kiên cường thế nào mới sống được trong hoàn cảnh tệ hại như thế bao năm, chưa nói bà còn có lòng dạ rộng lớn, thả sư phụ chạy đi thật xa, không dính tới nhân quả, mặc dù bản thân cũng xui xẻo.

Không có ngoại địch thì đánh lẫn nhau, đó là truyền thống của dân tộc, mấy nghìn năm chẳng có gì thay đổi, thế thì thêm một lần cũng chẳng có gì to tát, đứng một bên nhìn kết quả là được.

Lão Thiết kiểm tra những cái đinh đồng hết lượt này tới lượt khác, đây là kiệt tác của ông ta, cũng là mạng sống của ông ta.

Đứng quá lâu, lòng bàn chân rất đau, người khác cứ nghĩ Địch Nhân Kiệt đã quen cuộc sống trên thuyền, nào biết hắn đang cắn răng chịu đựng. Địch Nhân Kiệt về khoang thuyền, sáng nay sư mẫu phái người đưa vải tới, hiện giờ ăn vừa vặn nhất, mình ướp đá một lúc rồi.

Trong khoang thuyền đã có người, một người hơi béo, đang làm cái chuyện mà hắn thích nhất, nằm trên ghế trúc ăn vải ướp đá, bên tay còn có một chén rượu nho, là do mình trộm trong kho của sư phụ, trong nhà chỉ có hai vò thượng hạng, đây là nửa vò cuối cùng rồi.

- Địch Nhân Kiệt bái kiến điện hạ.

Bất kể trong lòng uất nghẹn thế nào, Địch Nhân Kiệt vẫn đúng quy củ quỳ xuống, Lý Thái xuất hiện ở đây hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

- Miễn đi, toàn kẻ vô tình vô nghĩa, muốn chạy vì sao không gọi bản vương? Sư đồ các ngươi bị kẹp giữa khó sống, bản vương thì thoải mái chắc. Ba chiếc thuyền, trước kia đã nói là mỗi người một chiếc, ta tới tiếp nhận chiếc "Thanh Tước", uy danh nhất định vang hơn cái thuyền "Công Chúa" bợ đít của sư phụ ngươi.

- Vương gia nói đúng, thuyền không thích hợp cho điện hạ ở, không bằng ngài tới chỗ công chúa, tiểu tử an bài xe ngựa ngay, không xa, đi bốn canh giờ là tới.

- Không đi, cứ ở luôn trên thuyền, đường đường Ngụy vương điện hạ mà phải chạy như chó vạn dặm, tự đày mình tới Lĩnh Nam đã ủy khuất lắm rồi, tôn nghiêm cuối cùng phải giữ, trừ thuyền của ta sẽ không đi đâu hết.

Người thông minh khi chuyện vừa xuất hiện chút mầm mống đã đoán ra kết quả, Lý Thái vùi đầu chế tạo vũ khí vừa chui lên khỏi mặt đất, nghe đại ca nói muốn gành trách nhiệm lớn hơn, làm hắn bị ngũ lôi oanh đỉnh. Trước kia hắn không hiểu vì sao mẫu hậu lại lên núi giữa mùa đông, cũng không hiểu vì sao Vân Diệp bỏ hết mọi việc đem cả nhà ngày đêm bỏ chạy.

Ngụy Trưng cổ hủ, không phải là kẻ không thể đánh bại. Phòng Huyền Linh thực dụng, không mạnh tới mức không thể chiến thắng, sao Vân Diệp lại nhận thua giữa chừng? Làm ra việc bỏ chạy không ai lý giải được.

Nghe câu kia của đại ca là hiểu hết rồi, hành vi quái đản của Vân Diệp cũng được giải thích, không phải y không đấu nổi Ngụy Trưng hay sợ thất bại, mà vì đại ca và phụ hoàng sắp xung đột trực tiếp rồi.

Lý Thái phát hiện, hoàn cảnh trước đó của Vân Diệp đã rơi lên người hắn, hơn nữa địa vị của hắn rất mẫn cảm, bất kể làm gì cũng sai.

Không làm gì hết trốn dưới đất nghiên cứu sẽ bị người ta cho rằng là âm thầm đợi thời, tham dự vào bị người ta cho rằng có mưu đồ khác, về đất phong càng không thể, người ta sẽ cho rằng là rồng ẩn, cười thảm phát hiện ra Vân Diệp lựa chọn là tốt nhất.

Để lại cho mẫu thân một câu, còn phụ thân , đại ca thì không cần nói, làm gì có c huyện không hiểu, mang thị vệ, chạy thẳng tới Lĩnh Nam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.