Quá hài lòng, kiến thức của Vân Diệp đúng là rất cao, y nói loại rắn này
cực độc, quả nhiên là độc, Hàn Triệt lo một con không cắn chết được phụ
thân của mình, liền mua mười con, tính con rắn quấn trên tay là được
tặng thì có mười một con, hắn muốn xem phụ thân mình trúng thuốc mê lấy
trộm của vân Diệp có sống nổi dưới sự công kích của đám rắn này không.
Vì Hàn Triệt anh tuấn nhiều tiền, lại đem theo bảy mỹ nữ, thêm vào ở chợ phiên, bên cạnh không có hộ vệ, gia đinh, đám vô lại nhìn Hàn Triệt lấy kim tệ từ cái túi nặng trịnh ra, lòng nảy ý đồ bất lương.
Khi Hàn Triệt nhìn xung quanh kiếm kẻ nào không vừa mắt thử xem rắn độc
cắn người sẽ có phản ứng gì thì trước mặt xuất hiện ba vị hảo hán, các
hảo hán cho rằng một người có tiền thì nên để mọi người cần tiêu, bảy
tiểu cô nương nhìn vóc dáng Hàn Triệt hẳn không ứng phó nổi, chuẩn bị
giúp đỡ.
Hàn Triệt vô cùng vui mừng vì có người tự động nhảy ra giúp mình, rất
chân thành hỏi ba vị hảo hán có phải định giúp mình không? Trong tiếng
khóc tuyệt vọng của bảy tiểu cô nương, ba vị hảo hán không chút do dự
gật đầu, tên nhà giàu này đúng là quá tử tế, quyết định lát nữa chơi
xong nữ nhân, lấy tiền đi, sẽ tha mạng cho tên nhà giàu.
Đợi khi trói xong ba vị hảo hán vào cây, Hàn Triệt cầm đầu rắn, cẩn thận bóp răng độc ra, chuẩn bị mời họ giúp đỡ thì hối cũng đã muộn, người ở
chợ đã chạy không còn một ai, nàng nhát gan nhất trong bảy tiểu cô nương đã đái ra quần.
Hàn Triệt cũng cho rằng làm thế sẽ khiến các tiểu cô nương hoảng sợ, lại cho mỗi nàng một kim tệ, bảo các nàng tự đánh xe ngựa về thành, hắn
tiếp tục làm thí nghiệm.
Hồng y nữ tử gan to nhất, ngực nở nhất mấp máy môi muốn bảo Hàn Triệt
dừng tay, vì bất kể nhìn từ góc độ nào, Hàn Triệt đều không phải là
người ác độc. Lịch sự với nữ nhân là do Hàn Triệt học từ Vân Diệp, vì
Vân Diệp cực kỳ chiều chuộng nữ nhân trong nhà, Hàn Triệt lại cho rằng
đó là sự ưu nhã của Bạch Ngọc Kinh.
Ôm hồng y nữ tử vào lòng, môi khẽ hôn lên mi tâm của nàng, bế ngang
người nàng đặt lên chiếc xe ngựa dùng ngồi khi tới, cẩn thận giúp nàng
vuốt mép vách nhăn nhúm, đánh lên mông ngựa một cái, con ngựa già kéo
chiếc xe lắc lư quay về thành. Hồng y nữ tử không kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở, nàng biết, lần này chia tay là mãi mãi.
Tiếng khóc của Hồng y nữ tử từ xa truyền tới, Hàn Triệt nhăn mũi cười:
- Chẳng trách tên vương bát đản Vân Diệp làm như thế, loại tư vị được người ta nhớ tới không tệ, mỗi tội hơi tốn tiền.
Lại bắt một con rắn, dùng răng nó đâm vào tay hảo hán thứ nhất, chân hảo hán thứ hai vào cổ hảo hán thứ ba, con rắn cắn liền ba người có chút
mệt nhọc, Hàn Triệt thả nó vào lồng, ngồi trên tảng đá xem phản ứng của
ba người.
Người bị rắn độc cắn vào cổ mặt đã đen xì, vén mí mắt lên thấy bên trong đỏ hồng, Hàn Triệt vô cùng hài lòng, độc tính của rắn Vĩnh Châu quả
nhiên là mãnh liệt.
Vị hảo hán bị cắn ở tay đang giãy dụa, một đường màu đen lan tới vai,
Hàn Triệt chém ngay cánh tay hắn xuống, nhìn máu đen chảy ra liền gật
gù, độc khí đã vào tim rồi.
Vị thứ ba không có hiệu quả tốt lắm, độc khí không ngờ dừng lại ở đùi
không chịu chạy lên, khi Hàn Triệt đang tò mò thì vô tình nhìn thấy
khuôn mặt vặn vẹo của vị hảo hán đó, lúc này mới hiểu ra, vị này bị dọa
chết rồi, người chết thì máu không lưu thông, độc khí tất nhiên không
lan đi.
- Lão già sẽ không bị dọa chết chứ?
Hàn Triệt lẩm bẩm một hồi rồi lắc đầu, chuyện này là không thể, nói
không chừng lão già cực kỳ hưởng thụ cảm giác tử vong giáng lâm, có điều thế cũng tốt, chết là xong, nếu chẳng phải còn cần chiếu cố muội tử,
Hàn Triệt muốn giết luôn chính mình.
Trước kia cao cao tại thường coi rẻ nhân luân, tới thế gian mới biết con mẹ nó đây là luật trời, không thể làm trái, tới ngay cả dã thú cũng vô
tình né tránh, gia tộc mình lại cố chấp như thế, kết quả trong thân thể
mình là dòng máu ô uế.
Người kia mình phải xưng hô như thế nào đây? Gia gia hay là phụ thân? Kẻ làm chuyện không bằng cầm thú với nữ nhi của mình chỉ có lão ma quỷ đó
thôi, lão ta phải chết, nhất định phải chết.
Hàn Triệt bình tĩnh lại mới phát hiện cỗ thi thể trước mặt mình đã thành thịt vụn, mặt mũi, thân thể mình khắp nơi là thịt người, có bảy tám bộ
khoái đứng ở xa, hò hét với hắn nhưng không dám tới.
Hàn Triệt cầm xà phòng nhảy xuống mương, tắm rửa sạch sẽ xong thay y
phục mới, đem lồng rắn đặt lên xe lừa mới mua, đánh xe men theo cổ đạo
rời Vĩnh Châu ...
Với hắn mà nói Vĩnh Châu chỉ là một khách sạn nghỉ chân giữ đường, chẳng mấy chốc quên đi, nhưng bộ khoái nơi đây cả đời không quên tên ác ma
băm xác kia. Tất nhiên ở thanh lâu lớn nhất thành Vĩnh Châu có một ca cơ mỹ lệ mặc y phục màu hồng, thích ghé vào cửa sổ nhìn dòng người phía
dưới, hết ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ ...
Một cái xe ngựa không nóc theo một đội kỵ binh đi trên sơn lộ quanh co
của Tần Lĩnh, Vượng Tài không thích kéo cái xe vừa nặng vừa khó coi này, chiếc xe nhẹ trắng muốn trong nhà mới hợp với vóc dáng cao lớn uy mãnh
của mình. Nhưng trong quân ngũ không có, nó đành phải cố chịu, Vân Diệp
nắm trên sàn xe lót rất dày, ngáp ngắn ngáp dài, bữa tiệc bên đống lửa
hôm qua rất thành công, Lý Nhị tán dương, cho rằng sau này khi đi săn
thú phải tổ chức tiệc tối như thế này, đánh giá rất cao vũ đạo Tiểu Nha
hiến lên, cho rằng vũ đạo của dã nhân vui vẻ mà cởi mở, cảm giác tiết
tấu mãnh liệt, làm máu huyết sục sôi, rất đẹp. Trường Tôn thị quyết định rồi, về Trường An sẽ để Tiểu Nha dạy một đội ca cơ chuyên môn nhảy vũ
đạo của dã nhân.
Vân Diệp hiểu, Tiểu Nha bản tính hoạt bát mặc loại váy ngắn của Mông gia trại rất thích hợp nhảy thứ vũ đạo đơn giản phóng khoáng này, huống hồ
loại vũ đạo này được Thiên Ma Cơ cải biên, lập tức rất có cấp bậc. So
với việc nói Trường Tôn thị có lòng tin với Tiểu Nha, không bằng nói bà
có lòng tin với sủng cơ của Lý Uyên.
Vân hầu đi qua Thiên Ma Lĩnh cảm hoài công tích cả đời của Gia Cát Lượng bất giác rơi lệ, chuyện này đã truyền bá rộng rãi trong sĩ lâm, tình
cảm thật đẹp, Gia Cát Lượng cả đời trung thành tận tụy, trí tuệ vô song, mưu lợi vì nước Thục, tuy nhiên sự nghiệp dừng ở Ngũ Trượng Nguyên, làm người ta thở dài. Huống hồ Vân hầu trong lúc bi thương viết câu đối ưu
mỹ " xuất sư vị tiệp thân tiên tử, trường sử anh hùng lễ mãn khâm", tới
ngay cả nhân vật như Phòng tướng, Đỗ tướng đọc hai câu đối này cũng
không kìm được nước mắt, bệ hạ nghe thấy nói đây là lần đầu tiên Vân hầu làm thơ xuất phát từ trái tim.
Vân hầu được ân chuẩn là không cần cưỡi ngựa, có thể ngồi xe, xe ở đây
là xe dê, kiếm một con sơn dương cực lớn kéo đi khắp nơi. Nhớ lại năm
xưa danh sĩ thời Tấn mặc áo đen cưỡi xe dê chuyên môn chui vào đống phụ
nhân bảo họ lấy quả ném mình, đúng là truyền thuyết đẹp, có điều người
ta là Phan An xinh đẹp, những phụ nhân kia hẳn không nỡ ném chết hắn,
nếu là Vân Diệp khả năng sẽ nguy hiểm tới tính mạng, thêm vào Trường An
dân phong mạnh mẽ, hệ số nguy hiểm càng cao.
Xe dê thì bỏ đi, lắp xe cho Vượng Tài đáng tin hơn, Vượng Tài thích cắn
mông chiến mã phía trước, đã cắn ba con rồi, nếu cắn thêm con này nữa,
trước mắt sẽ không còn cái mông ngựa ngứa mắt nào nữa.