Tính năng của con lừa hòa thượng này không bằng con lừa cũ của mình, đi được năm mươi dặm Hàn Triệt liền hối hận, vì bất kể hắn đâm dao vào mông con lừa này thế nào, nó chỉ sùi bọt méo không nhúc nhích, dao đâm vào không có máu chảy ra nữa, ngược lại gọi tới rất nhiều ruồi.
Đâm vào chỗ khác cũng không có hiệu quả, Hàn Triệt đành dùng hai cái
chân thay lừa, lưng khoác túi nghênh ngang đi vào cổ thành Vĩnh Châu của Giang Nam Tây đạo, chuẩn bị mua một con lừa mới thay đi bộ, hắn quyết
định lần này còn có người dám đánh chết lừa của mình, nhất định không
cho kẻ đó cơ hội thay lừa.
Khi chia tay Vân Diệp, lão quản gia cho vào túi của Hàn Triệt rất nhiều
kim tệ và ngân tệ, cuối cùng lo vị đại thiếu gia này không biết dùng
tiền, cho vào ít tiền đồng, còn dạy hắn cách dùng tiền, tỷ lệ giữa các
đồng tiền. Hàn Triệt vốn là người tuyệt định thông minh, chuyện này tất
nhiên không làm khó được hắn, chuyện hai đồng mua được một cái bánh thịt lừa thì hắn vẫn biết.
Ở chốn hoang dã đi bảy tám ngày, Hàn Triệt quyết định kiếm một cửa hiệu
to nghỉ ngơi cho thoải mái, phải tắm rửa nữa, hắn ghét người dính nhớp.
Hiệu Vạn gia đúng là rất lớn, phòng cũng không tệ, chăn đệm tỏa mùi thơm ánh mặt trời, đó là điều hắn thích nhất, vì thế quyết định ở thêm vài
ngày, rửa sạch bụi bặm, cho chưởng quầy một kim tệ, nói là muốn tắm rửa.
Khả năng là vì Hàn Triệt nói có hơi mơ hồ, chỉ nói muốn tắm thoải mái nhất.
Thế là có bảy tám tiểu cô nương lòe loẹt xúm xít xung quanh chậu tắm của hắn, tuy không quen có nữ nhân khi tắm rửa, Hàn Triệt vẫn quyết định
thử một chút, muốn hiểu thế giới này, phải hòa nhập vào nó, Vân Diệp bảo thế mà.
Trước kia khi tắm rửa Hàm Nô sẽ ngồi ở góc tường, Hàn Triệt tự tắm, giờ
tay của các tiểu cô nương không ngừng vuốt ve ngực, lưng của hắn, thậm
chí có nàng lớn gan thò tay xuống nước ...
Con bà nó thế này đâu phải là tắm rửa, Hàn Triệt có chút tức giận, đuổi
đám tiểu cô nương đi, thấy các nàng rưng rưng nước mắt, không biết sao
lại nhớ tới tiểu cô nương ném dâu cho mình, khi mình đi, tiểu cô nương
đứng bên con lừa chết cũng có bộ dạng như thế.
Trần truồng đứng lên, cho những tiểu cô nương kia mỗi người một kim tệ,
để các nàng mua quần áo đẹp hơn, vì các nàng mặc quá ít, nửa bầu ngực lộ ra ngoài, nếu muội tử của mình mà ăn mặc như thế, Hàn Triệt nhất định
sẽ nổi giận, không có quản gia và thần nô chiếu cố, Hàn Triệt thể hiện
cách hiểu thế giới theo suy nghĩ của mình.
Các tiểu cô nương lập tức thi lễ lui ra, thấy các nàng vui sướng, bản
thân Hàn Triệt cũng rất vui, quay lại chậu tiếp tục tắm rửa, cánh hoa
trong chậu làm hắn thấy thư thản.
Tắm xong có một tiểu cô nương quỳ ngoài cửa đi vào mặc y phục cho hắn,
búi tóc, lấy ra từ trong túi của Hàn Triệt một cái trâm bạch ngọc, cố
định tóc.
Y phục của Vân Diệp không trắng thì xanh, màu trắng là áo trong, màu
xanh là áo ngoài, khi ở Ung Châu, Hàn Triệt không có y phục liền lấy y
phục của Vân Diệp, khiến cho Tân Nguyệt làm y phục cho trượng phu phải
làm thêm một bộ.
Trên thế giới này người giỏi trang điểm nhất là nữ tử thanh lâu, tiểu cô nương rõ ràng đã coi Hàn Triệt thành tác phẩm nghệ thuật mình muốn hoàn thành, khi tiểu cô nương ngồi xuống kéo phẳng góc áo, một thế gia công
tử liền xuất hiện trước mặt mọi người, từ ánh mắt ngây ngất của tiểu cô
nương, Hàn Triệt biết một điều, mình là chàng trai tuấn tú, trước kia
Tân Nguyệt nói thế, hắn cứ thấy không chân thật, giờ mới khẳng định Tân
Nguyệt nói đúng.
Hành tẩu thế gian không cần quá thông minh, nếu ngươi gian như khỉ thì
sẽ không ai để ý tới ngươi, nói không chừng chó cũng không để ý tới
ngươi. Ngốc một chút, mơ hồ một chút, sẽ thấy thế giới hoàn toàn khác,
rất đặc sắc, người bình thường ta sẽ không nói cho đâu. Hàn Triệt nhớ kỹ lời Vân Diệp, đồng thời tuân theo chính xác.
- Vị công tử anh tuấn đó nhất định là xuất thân từ đại hộ nhân gia, cái
trâm Thu Nương cái cho chàng ít nhất mười kim tệ, trước kia ta từng nhìn thấy loại bạch ngọc trâm ấy trên đầu công tử nhà thứ sử, có điều vị thứ sử công tử không thể bì với vị công tử này, chẳng những anh tuấn, hào
phóng, quan trọng nhất là có thiện tâm, không nỡ thấy nữ tử khóc, đâu ra chuyện thưởng tới một kim tệ, thật ngốc, không biết tối nay chàng có
muốn chúng ta thị tẩm không?
Người nói là hồng y nữ tử, trong mấy người thì nàng có bầu ngực đầy đặn
nhất, khi nói chuyện còn vô ý ưỡn ngực lên, khiến xung quanh cười rúc
rích.
Nhắc tới thị tẩm làm Hàn Triệt hơi thương tâm, tên Vân Diệp chết tiệt
nói sau này hắn muốn có đứa con thông minh rất khó khăn, đành gieo mầm
thật nhiều, trong một trăm đứa thế nào cũng có hai ba đứa thông minh,
đây hoàn toàn là chuyện dựa vào vận may. Nghĩ tới đó Hàn Triệt bóp tay
răng rắc, chỉ có giết tên ma quỷ kia, mình mới có thể nghĩ tới chuyện
con cái, nếu không dù con mình thông minh hay ngu ngốc đều không thoát
khỏi tay lão.
Trừ thi thoảng nghĩ tới tên ác ma kia, Hàn Triệt rất hài lòng với chuyến hành trình của mình, hắn hưởng thụ chuyến đi dài ngày này, cho nên gọi
bàn cơm ngon nhất ở tửu lâu tốt nhất Vĩnh Châu, chỉ cần là thứ hắn chưa
thấy là sẽ gọi, vì có bảy tám tiểu cô nương cũng muốn ăn cùng.
Các tiểu cô nương gày teo nhỏ nhắn tất nhiên chẳng ăn được nhiều như
thế, vì vậy các nàng ngây ra nhìn Hàn Triệt một mình ăn sạch bàn, chẳng
ngon, không thể so với cơm nước của Vân gia, thậm chí chẳng bằng cơm
nước trên chiếc Công Chúa, nhưng Hàn Triệt muốn làm no bụng thôi, không
chú ý nhiều.
Ăn no rồi thì đi dạo phố, Hàn Triệt ít khi đi dạo phố, khi ở Ung Châu bị Tiểu Nha kéo đi mấy lần, nên ghét cay ghét đắng chuyện dạo phố, vì đám
nữ nhân đó đâu phải đi mua đồ, mà chuyên đi cãi nhau với chưởng quầy.
Nhưng ở Vĩnh Châu, hắn lại muốn đi dạo phố, vì hắn nghe nói ở đây có một loại rắn lạ thân đen bụng trắng.
Hàn Triệt không quan tâm tới công năng y dược của loại rắn này, hắn coi
trọng một thứ công năng khác, ví như Vân Diệp nói bị nó cắn là chết
chắc, lời này do Vân Diệp nói với Tôn Tư Mạc, Tôn Tư Mạc cũng muốn tìm
loại rắn này, xem có công năng khác không. Khi ấy Hàn Triệt có mặt, hắn
rất tin tưởng kiến thức của vân Diệp, hắn muốn cho loại rắn này cắn phụ
thân mình một cái, xem lão ta có chết không?
Vĩnh Châu giống các châu phủ khác có hai chợi đông tây, còn có chợ phiên ngoài thành, các tiểu cô nương rất vui, vì bất kể các nàng muốn thứ gì
Hàn Triệt đều mua, có điều các nàng rất tự giác, không mua thứ quá đắt,
hồng y nữ tử cắn răng xin một cái áo lụa Nhạc Châu, nàng đã nhìn bộ y
phục này lâu rồi, nhưng không mua được.
Hàn Triệt cười bảo chưởng quầy gói chiếc áo lụa đó vào, còn hỏi các tiểu cô nương khác có phải cũng thích y phục khác, hắn có thể mua tặng các
nàng. Chưởng quầy dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Hàn Triệt, khi hắn
lấy một kim tệ ra hỏi có đủ không liền thu lại ánh mắt khinh bỉ, thay
bằng ánh mắt tôn quý, tên nhà quê và công tử phú quý tuy tiêu tiền giống nhau, nhưng có đãi ngộ hoàn toàn khác nhau.
Các tiểu cô nương không hiểu vì sao công tử lỗi lạc như Hàn Triệt lại đi mua rắn độc, còn là loại khiến người Vĩnh Châu nghe mà biến sắc, tuy
sợ, nhưng không nỡ rời đi, cố nhịn cùng Hàn Triệt tới chợ phiên, trong
thành không cho phép loại rất độc này xuất hiện.
Hàn Triệt rất hài lòng, ném một con thỏ vào lồng rắn, con thỏ mau chóng
co giật rồi chết, ném một con chó vào cũng chết rất nhanh, trong tiếng
thét kinh hoàng của mọi người, hắn thò tay vào lồng bắt lấy chỗ bảy tấc
của con rắn, xem hai cái răng độc, không tệ, trên còn treo hai túi độc,
quấn chặt con rắn lên cánh tay, áo xanh có con rắn đen trắng trông quỷ
dị vô cùng.