Xe ngựa chạy trên đường hất tung bụi bặm, châu chấu qua đi, Quan Trung
chưa rơi một hạt mưa nào, trong ruộng hạt kê phờ phạc trong những chiếc
lá cuộn tròn, nhìn tình hình này, không lâu nữa sẽ bị mặt trời trên đầu
phơi khô, đồng ruộng có phụ nữ và trẻ em đang gánh nước đổ vào ruộng,
từng gáo từng gáo nước đổ vào trong nháy mắt liền biến mất vô tung vô
ảnh, đất phía sau vừa mới đổ xong, ruộng đằng trước vừa mới đổ nước vẫn
giương cái miệng khô nứt, nạn châu chấu vừa qua, lại tới hạn hán chết
người, ông trời không muốn cho người ta sống nữa sao.
Hứa Kính
Tông vẫn an tâm, nhìn từ mấy ngày xuất Trường An, Vân Diệp không có ý
muốn giết chết hắn, chỉ muốn giữ bản thân ở bên cạnh để coi chừng, không muốn cho mình đi gây họa thư viện, Hứa Kính Tông ta tốt xấu cũng là một bão học chi sĩ khổ học thi thư, vì sao phòng bị với ta như vậy? Lẽ nào
ngươi có thể xem thấu tâm tư của ta hay sao?
Xa xa nhìn Vân Diệp đang đội nón lá, Hứa Kính Tông chỉ có kiềm chế nghi hoặc trong đầu, theo đoàn xe tiếp tục lên đường.
Lão Ngưu gỡ túi nước uống một ngụm, phân phó giáo úy thủ hạ tăng tốc hành
trình, bằng không đêm nay sẽ không đến kịp chỗ cắm trại, là một lão
tướng kinh nghiệm hành quân tự nhiên cực kỳ lão đạo, hiện tại khí trời
oi bức, phỏng chừng không lâu sẽ có mưa to, đối với hành quân có thể là
trở ngại, đối với mạ trong ruộng lại là một tin tức tốt.
- Ngưu bá bá, mục tiêu của chúng ta là Sóc Phương thành, bao lâu mới có thể đến đây? Tiểu điệt sắp chịu không nổi rồi.
Vân Diệp tháo khăn trên cổ xuống, vừa lau mồ hôi vừa oán giận.
- Ai bảo ngươi mang nhiều đồ thế làm gì, chúng ta là đi đánh giặc, không
phải đi du ngoạn, mang dược liệu thì thôi, vì sao còn muốn mang nhiều
gia vị như thế, cái miệng của ngươi khi nào mới có thể thích ứng cơm
canh đạm bạc trong quân. Chuyến này đến Sóc Phương còn phải kịp lộ trình mười ngày, ngươi từ từ hưởng thụ đi, thành Sóc Phương năm ngoái mới
bình định, Sài Thiệu và Tiết Vạn Triệt sắp giết sạch người Hồ trong
thành rồi, hiện tại quỷ cũng không thấy mấy con, ngươi còn định buôn bán sao??
- Tiểu điệt đang đi thu gom đồng nát, phàm những thứ quân
ngũ không cần, cứ giao hết cho tiểu điệt, đến lúc đó sẽ có lợi ích ngài
không ngờ được.
- Hừ! Tiểu tử ngươi còn muốn hối lộ lão phu, mắt
chó của ngươi mùa rồi hả, lão phu có thể bị mấy đồng tiền của ngươi đả
động sao?
Lão Ngưu có vẻ tức giận.
- Hối lộ mình ngài có ích
gì. Tiểu tử định hối lộ toàn quân Bắc lộ, từ trên xuống dưới hai vạn
người, mỗi người đều chuẩn bị rồi, không tin có việc ta không làm được.
- Không được làm càn!
Lão Ngưu khẩn trương. Vân Diệp nói như nào thì sẽ làm thế đó, vớ vẩn còn có thể thành công, nếu như bởi vì một chút lợi nhỏ mà ảnh hưởng đến đại kế chinh phạt Đột Quyết, hắn chết trăm lần cũng không hết tội, đến lúc đó
tội xét nhà diệt tộc không còn xa.
- Ngài yên tâm, tiểu tử làm
việc đều vì tăng chiến lực cho đại quân, tuyệt đối không có tổn hại
chiến lực, tiểu điệt chẳng qua muốn kiếm chút quân lương bán cho đại
soái, sau đó giúp đưa tiền trong tay quân sĩ về đến nhà của họ, hai bên
đều có lợi, có gì không được?
- Quân lương? Ngươi xác định sẽ làm ra quân lương? Hiện tại Sóc Phương thành rời xa quan nội, vận chuyển
quân lương không dễ, tổn thất rất lớn. Mười thành lương thực vận tới đó
cũng chỉ còn không đến ba thành, còn lại đều bị tổn hao trên đường. Nếu
ngươi có bản lĩnh này, sẽ tính cho ngươi đại công.
Lão Ngưu nghe
nói như thế, thoáng cái có ngay ý nghĩ buôn bán, hắn không quản Vân Diệp kiếm lương thực từ đâu, chỉ cần trong quân có lương, Lý Tịnh sẽ không
chạy đến Mã Ấp tựu lương nữa. Điều này rất có lợi đối với yêu cầu đột
nhiên khởi xướng tiến công của Đường quân, dù sao Sóc Phương gần Tương
Thành hơn so với Mã Ấp. Then chốt là không cần giành trước tiến vào
chiếm giữ Ác Dương lĩnh, đây là một biến số rất lớn, yêu cầu nghiêm túc
xem xét.
*tựu lương: di binh đến nơi nhiều lương.
- Tiểu tử, ngươi kiếm quân lương từ đâu, nói cho lão phu trước, để ta bàn bạc thử xem.
Vân Diệp móc ra một vật hình vuông từ trong túi đưa cho cho lão Ngưu, ý bảo hắn nếm thử.
Lão Ngưu mở vật được bao lại bởi lá sen, đặt lên mũi ngửi ngửi, mùi hành
thơm nức liền xông vào mũi, cắn một miếng, trong mặn mang theo vị ngọt,
mùi vị không tệ, bên trong hình như còn có thịt băm, ăn vài miếng cảm
thấy khát nước, sau khi uống mấy ngụm nước, phát hiện cái bụng vừa rồi
còn đang kêu to giờ không còn cảm giác đói nữa, hắn giật mình quay đầu
lại hỏi Vân Diệp:
- Đây là món gì, ăn miếng nhỏ mà đã no rồi?
- Trước khi tiểu tử ra khỏi nhà đã làm mấy thứ này, dùng đậu tương, gạo
kê, bột mì, đường, muối, quan trọng nhất tiểu điệt thêm vào một lượng
lớn phấn châu chấu, hấp chín chung mấy thứ này, lại dùng đá ép thành
hình, sau đó hong khô liền thành thứ này, ngài cảm thấy thế nào?
Vân Diệp cười rất đểu, lần này y xuất chinh không phải là muốn ra chiến
trường hiển uy phong. Với phạm trù năng lực của bọn Trình Xử Mặc, thư
viện phát triển đến bây giờ đã đến bình cảnh, đơn giản nhất của bình
cảnh là không có học sinh, cũng không có đầy đủ lão sư, càng không có
đầy đủ danh tiếng tới ủng hộ thư viện phát triển, lão Lý Cương đã hết
toàn lực, ngay cả mối quan hệ cuối cùng cũng vận dụng rồi mới có quy mô
hiện tại, nếu như mình không có đủ danh vọng, sau khi Lý Cương đi, thư
viện sẽ rơi vào hoàn cảnh bi thảm tứ phân ngũ liệt.
- Khi ra ngoài vì sao không nói? Ngươi không biết đây là tội lớn làm hỏng việc quân cơ sao?
Lão Ngưu tức đỏ mặt, hắn không để bụng bên trong cái bánh này bỏ bao nhiêu
phấn châu chấu, hắn chỉ quan tâm có đúng có thể lấp đầy bụng hay không,
chỉ quan tâm Vân Diệp vì sao chuyện quan trọng như vậy để đến bây giờ
mới nói.
- Ngài không phải là không biết lựa chọn mua quân lương
nghiêm ngặt thế nào, nhất là loại quân lương mới này, không trải qua
kiểm nghiệm, Vân gia làm sao dám một mình chào hàng với đại quân, cái
ngài ăn ở đây là hàng lậu của tiểu tử, chuẩn bị cho mình ăn, ngài cũng
không thể chụp cho tiểu tử cái mũ lớn thế được, tiểu tử nhát gan, không
chịu nổi sợ hãi đâu.
Lão Ngưu nhất thời nói không lựa lời, lại lấy quân pháp hù dọa
y. Vân Diệp cũng nghẹn một bụng tức, thư viện đang yên lành lại nhét vào cho ta một con rệp, không tìm Lý Nhị tính sổ, còn cho hắn lợi ích gì
chứ?
- Thèm đòn rồi đúng không? Dám nói với trưởng bối như thế,
nếu không phải hiện tại thấy ngươi đã đính hôn, lão phu sẽ đánh ngươi
rồi.
- Ngài yên tâm, mọi người trong nhà đều trong một đêm làm
thứ này, qua mấy ngày nữa nói không chừng sẽ vận đến Sóc Phương, tiểu
điệt cũng chỉ tùy tiện nổi giận tí, sẽ không làm lỡ đại sự. Theo tiểu
điệt thấy, chỉ có chuyện liên lụy đến thư viện mới là đại sự, còn việc
khác đều không đáng nói.
Vân Diệp cực ghét bị người ta lợi dụng
tới lợi dụng lui, mặc dù hậu thế có câu danh ngôn là ngươi bị người lợi
dụng chứng minh ngươi còn có giá trị lợi dụng, nếu như không ai lợi dụng thì mới là bi ai. Câu này vớ vẩn, trước đây Vân Diệp coi là chân lý,
hiện tại lại cảm thấy những lời này quá ngu xuẩn.
- Tiểu tử, cẩn
thận đấy, ngươi đây là tâm tồn oán hận, ở trước mặt lão phu thì nói
được, nổi cáu trước mặt lão phu không sao, bên ngoài nghìn vạn lần đừng
nói bậy, đeo mặt nạt lên thì đừng tháo xuống. Ngươi đã có an bài, lão
phu sẽ theo ngươi, phải xem tạo hóa của ngươi rồi.
Lão Ngưu đánh
ngựa đi tới phía trước đội ngũ, lớn tiếng mệnh lệnh tăng tốc tiến lên,
hắn là một người trung hậu, không muốn nghe bất cứ lời nói bậy nào về Lý Nhị.
Đất bằng nổi lên một trận gió, thổi trúng lá cờ bay phần
phật, đất bụi che tầm nhìn, mọi người cúi đầu tiến lên, vừa rồi còn ánh
nắng gay gắt, trong sát na gió bụi cuồn cuộn. Mưa lớn vừa tạnh lại đổ
xuống, ngay vùng bình nguyên, chung quanh không một thân cây nào, mọi
người chỉ có thể đội mưa lên đường.
Lần này Vân Diệp là quân quan dẫn đội nên không thể giống lần trước có thể trốn ở trong xe ngựa, nước mưa theo khe áo giáp chảy vào trong áo, một hồi toàn thân ướt đẫm, da
trâu từ từ phình lên. Ngồi ở trên yên ngựa giống như ngồi trên một miếng thịt hư thối, vừa trơn vừa khó chịu.
Vuốt nước mưa trên mặt,
xuyên thấu qua màn nước mênh mông, lờ mờ thấy được lão Ngưu đang lớn
giọng la ó, không biết đang gọi cái gì, mãi đến khi lính liên lạc thông
tri, mới biết lão Ngưu bảo đại đội đồ quân nhu làm thành một vòng, trên
xe ngựa dựng vải bạt, bảo mọi người tạm thời tránh mưa, mưa rơi lớn quá.
Không cần Vân Diệp phân phó, các lão binh của Vân gia đã sớm chuẩn bị cho
tốt. Vải bạt căng ra, tạm thời hình thành một nơi miễn cưỡng có thể
tránh mưa, còn phủ thêm vải bạt cho gia súc, sợ chúng nhiễm bệnh, mọi
người run rẩy dưới vải bạt, Vân Diệp cũng không ngoại lệ, đang ở quân
ngũ, cũng không chú trọng như ở nhà.
Tại địa điểm không thích
hợp, tại thời gian không thích hợp, chung quy sẽ có một số người không
thích hợp xuất hiện, tỷ như vị này.
Hi Đồng bị trói đưa đến chỗ
Vân Diệp, nhìn thấy cố nhân tự nhiên rất mừng rỡ, chỉ là vì sao mỗi lần
nhìn thấy hắn thì hắn đều bị trói như một cái bánh? Lẽ nào mệnh hắn
nghịch với dây thừng? Nghe thân binh của lão Ngưu kể ra mới biết, người
này một mình độc kỵ đứng ở trên ngựa, mặc dù trong mưa lớn cực chật vật, khí anh hùng vẫn không ngã, đối mặt quân đội còn dám lớn tiếng la lối,
trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có mình người này thôi.
Nghe nói là tìm Vân hầu chuộc tội, lão Ngưu tự nhiên không khách khí sai người trói lại, sau đó mới đưa đến chỗ Vân Diệp.
Người Quan Trung có đôi khi không biết mở miệng, cũng không biết là tính ương ngạnh hay là cố sự du hiệp nghe nhiều, nói chung chưa từng coi trọng
mạng sống của mình. Hiện tại Vân Diệp bắt đầu tin tưởng đích xác có
chuyện hai vị này vì thi ai gan hơn, ngồi trong tửu điếm mỗi người một
đao cắt thịt trên đùi mình nhắm rượu.
Cắt đùi nhắm rượu, nói
chuyện với quỷ thần thì họ sợ cái gì? Thảo luận thịt của ai ngon hơn?
Thích hợp nướng ăn hay là chần ăn? Có Hi Đồng ở đây, Vân Diệp tin tưởng
ngu ngốc thêm biến thái miêu tả trong thơ nhất định là tồn tại, hơn nữa
khắp nơi trên đại địa Quan Trung kéo dài không dứt.
- Hầu gia, Hi Đồng ta trách oan ngài rồi, ngài thật sự là người tốt, không xấu như họ nói, mạng này ngài lấy đi!
Nói rất ung dung, giống như đang nói số phận của một con heo mà không phải
là mạng của mình, trong mắt có ý thẹn, nhưng không có chút sợ hãi nào.
Đuổi theo hơn nghìn dặm chỉ là chạy tới nạp mạng, chỉ bởi vì hổ thẹn, đây là một mã tử quá tốt, ngươi nhìn hắn thân cao thể kiện, mắt to miệng rộng, đúng là một nhân tuyển trên chiến trường dùng để ngăn tiễn, khi hỗn
chiến dùng để ngăn đao, bọn lão Trang không để so được với Hi Đồng.
Đã quyết chủ ý, thủ hạ như vậy không thu thiên lý nan dung, ngày hôm nay
lão tử rốt cuộc có thể dùng chính khí đầy người thu phục một tên thủ hạ
chân chính. Vân Diệp xoa nước mưa dính trên tóc, rút đao cắt đứt dây
thừng trên người Hi Đồng, vỗ vỗ vai hắn, nói với hắn bằng giọng trầm
thấp nhất:
- Ngươi thiên lý theo tới đây, chỉ vì nạp mạng, rất có
phong phạm hào hiệp của cổ nhân lời hứa đáng giá nghìn vàng, bản hầu rất là kính nể, nghĩa sĩ như vậy giết là điềm xấu, bản hầu tự nhiên không
thể làm loại chuyện người người oán trách này được, hiểu lầm giữa hai ta xóa bỏ chỗ này, thấy thế nào?
- Ngươi không giết ta?
- Đương nhiên!
- Ân oán của hai ta từ nay về sau không còn nữa?
- Thấy ngươi trọng nghĩa như vậy, ai có thể hạ thủ được.
Nói xong câu này, Vân Diệp ưỡn thẳng người đợi Hi Đồng cúi đầu quy phụ, hồi lâu không thấy động tĩnh mới quay đầu lại nhìn, phát hiện bóng dáng cao to tráng kiện của Hi Đồng dần dần chìm vào trong mưa, mơ hồ còn có
tiếng ca truyền đến. . .
Che giấu sự xấu hổ của mình, Vân Diệp nói với lão Trang:
- Đây là một người tự do chân chính.