"Xa lân lân, mã tiêu tiêu, hành nhân cung tiến các tại yêu. Gia nương
thê tử tẩu tương tống, trần ai bất kiến hàm dương kiều, khiên y đốn túc
lan đạo khốc, khốc thanh trực thượng kiền vân tiêu."
(Tiếng xe ầm ầm
Tiếng ngựa hí vang
Người ra đi sẵn sàng cung tên bên lưng.
Mẹ cha vợ con theo đưa tiễn
Bụi tung nhìn chẳng thấy cầu Hàm Dương
Níu áo giậm chân, chặn đường khóc,
Tiếng khóc thấu tận trời cao.)
Trong lòng thầm đọc [Binh Xa hành] của Đỗ Phủ, tâm tình nổi lên, lát nữa nãi
nãi và mọi người sẽ khóc đến quên sống chết. Vân Diệp phải ngăn nỗi mừng như điên trong lòng, ra vẻ ly biệt bịn rịn.
Trong nhà rất an
tĩnh, không có chút động tĩnh nào, Vượng Tài vẫy đuôi đứng hóng mát dưới táng cây, con heo của Tiểu Nha thì nằm dưới chân nó.
Quân lệnh
đã về đến nhà, lão nãi nãi nhất định đã xem qua, tình cảnh gà bay chó
sủa ảo tưởng trong đầu không xuất hiện, chỉ có sự vắng vẻ đến quỷ dị.
Sợ nãi nãi khóc quá ảnh hưởng sức khỏe, y lẻn nhanh tới hậu đường, thấy
nãi nãi, thẩm thẩm, cô cô mọi người đang chuẩn bị hành lý cho mình, nãi
nãi trải áo giáp trên kháng, dùng tơ lụa tỉ mỉ chà lau, sau đó chà sáp
lên, sắc mặt bình tĩnh. Cô cô thẩm thẩm thì đang lấy tơ ngũ sắc buộc lại dải lụa áo giáp, bên người đủ sáu sợi, các tỷ tỷ lấy ra từng bộ y phục
trong tủ, thương lượng xem mang theo cái nào mới thích hợp.
- Chỉ cần y phục mùa thu và mùa đông, còn lại không cần, không cần đẹp, chỉ cần bền là được.
Trận chiến này không dùng đến một năm, chỉ cần một mùa đông sẽ kết thúc, Đại Đường vương triều đã trải qua nạn châu chấu, không chịu nổi đánh lâu.
- Diệp nhi, sao nãi nãi cảm thấy chiến giáp của cháu hơi nhẹ, không giống với của bọn Trang Tam Đình, chiến giáp của họ đều nặng 60 cân đấy, hay
là cháu cũng đổi một bộ nặng hơn, mặc chiến giáp như vậy nãi nãi lo
lắng, nghe người ta nói trên chiến trường tiễn bay như mưa, thép mỏng
thế liệu có chống đỡ được không?
- Nãi nãi không cần lo, giáp y
của tôn nhi tuy nhẹ, nhưng dùng thép bách luyện tốt nhất, không thể phá
vở, không phải giáp y của lão Trang có thể so sánh được, yên tâm đi. Tôn nhi lại không ra chiến trường, chỉ ở phía sau trị thương cho quân sĩ
thôi, xem người Đột Quyết có dùng ôn dịch hay không. Đề phòng họ làm
chuyện xấu, chiến giáp này cũng đủ dùng rồi.
- Trên chiến trường
ta giết ngươi, ngươi giết ta, ai biết chiến sự tới cùng sẽ tới bước nào. Diệp nhi còn nhỏ, quân ngũ đã nhẫn tâm gọi nó lên, nếu như có mệnh hệ
nào, cả nhà ta biết sống sao?
Thẩm thẩm vừa mới khóc đã bị nãi nãi đạp cho một cái xuống kháng.
- Đồ cái miệng quạ đen, ai bảo ngươi nói lời ủ rũ?
Nãi nãi đá xong còn không cam lòng, còn cầm miếng sáp trong tay ném vào đầu thẩm thẩm, rất phẫn nộ.
Thẩm thẩm bị đánh cũng không dám phản kháng, chỉ ngồi trên mặt đất mà nức nở.
Vân Diệp nâng thẩm thẩm dậy, nói với nãi nãi:
- Tôn nhi cũng không phải lần đầu tiên ra chiến trường, lần này còn thoải mái hơn lần trước, nghe nói là ở trong thành. Không có gì nguy hiểm,
biết là nãi nãi lo cho cháu, thẩm thẩm cũng sắp 40 rồi, nãi nãi đừng
trách thẩm thẩm nữa, đỡ phải Tôn nhi ở bên ngoài còn lo lắng ở nhà.
Nãi nãi thở dài:
- Cháu là nam đinh duy nhất trong nhà, ra chiến trường vốn là bản phận
của nam nhân, cả nhà không người nào có thể giúp cháu được gì, còn gây
thêm phiền toái. Cũng làm khó cháu, còn nhỏ mà phải nuôi cả nhà, tội
nghiệp tôn nhi đáng thương của ta.
Lão nãi nãi kiên cường ngoài
dự liệu của mọi người, không còn bộ dạng khóc lóc ngày xưa nữa, một lão
phụ nhân bần cùng cứng cỏi đã trở về.
Từ xưa Tần binh chịu khổ chiến, Quan Trung cho tới bây giờ đều là nơi mộ binh quan trọng của các triều đại.
Nếu làm lính, tự nhiên sẽ có người chết trận, tại Quan Trung nhà nhà để
tang, nhà nhà khóc cũng không phải một lần hai lần, điều này đã làm nên
thói quen quả quyết, mạnh mẽ của phụ nhân Quan Trung, trong nhà không
nam nhân, chỉ có bản thân tiếp sức cho cả nhà, hiện tại lão nãi nãi
chính là làm như thế. Vân Diệp đi rồi, có thể bà sẽ trốn trong phòng
khóc một mình. Trước khi Vân Diệp chưa đi, bà tuyệt đối sẽ không rớt một giọt nước mắt.
Bộ khúc, đây là vũ trang cá nhân của tướng lĩnh
Đường triều, cũng chính là thân binh, sống chết cùng chủ tướng. Vân gia
chỉ có 50 lão binh tuổi cao, Vân Diệp không để ý nãi nãi khuyên bảo, cứ
muốn dẫn theo 14 lão binh tuổi nhỏ nhất ra tiền tuyến.
Trước khi đi, tự nhiên là phải bàn giao thư viện
cho thỏa đáng, thư viện giao hết cho Lý Cương Vân Diệp rất yên tâm, lão
nhân bất luận từ danh vọng tài năng đều là nhân tuyển tốt nhất, bản thân tính toán đâu ra đấy mới lên đường vào tháng 9.
- Vân hầu lần
này xuất chinh, lão phu không có gì để nói, chỉ trông mong ngươi bảo
trọng thân thể chiến thắng trở về, ngày khải hoàn, lão phu sẽ bày rượu
chúc mừng, thư viện ngươi không cần lo lắng, lão phu sẽ giao nó hoàn
chỉnh đến tay ngươi.
Lý Cương vẻ mặt ngưng trọng, mỗi chữ mỗi câu bảo đảm với Vân Diệp.
- Trong thư viện bởi có ngài, tiểu tử mới có thể yên tâm đến trong quân
kiếm chút vốn, thuận tiện cho thấy chỗ hơn người của thư viện ta, thế
nhân tuy nói thích hưởng thụ các loại công cụ mới có thể khiến bản thân
lao động nhanh hơn, dễ dàng hơn, nhưng lại khinh thường người phát mình
ra những thứ này, đây là chỗ mâu thuẫn. Thư viện ta khơi dòng cho thiên
hạ, bắt đầu từ những việc cơ bản nhất, một ngày nào đó sẽ khiến họ minh
bạch, học vấn có rất nhiều loại, không chỉ thơ từ ca phú.
- Ha ha, ngươi có hùng tâm là tốt rồi, lão phu hy vọng có thể đợi được ngày đó.
- Tiểu tử, chúng ta sẽ không nhiều lời với ngươi nữa, dù sao thì trong quân ngươi có rất nhiều nhân mạch, bản thân bảo trọng.
Mấy vị tiên sinh còn ôm quyền thi lễ, đây vẫn là lần đầu tiên.
- Ta cũng muốn đến trong quân, ta cũng muốn đi xem tư thế hào hùng của các dũng sĩ Đại Đường ta.
Lý Khác múa thanh nghi kiếm nhỏ nói liên tục, cũng may những người khác
trong thư viện đang nghỉ ngơi, bằng không không chỉ một mình Lý Khác là
máu nóng xông đỉnh đầu.
- Ngươi đi làm gì? Các tướng sĩ là bảo hộ ngươi đấy, hay là đi giết địch? Che cái nhà của ngươi đi, ta sẽ đi về
xem, nếu như không che tốt, ngươi biết hậu quả.
Không thời gian để ý tới tiểu hài tử xấu xa, bên kia Tiểu Thu đã thò đầu ra từ góc tường mấy lần rồi.
Tân Nguyệt rất xấu hổ, không chịu đi ra khỏi phòng, dũng khí thường ngày không biết chạy đi đâu rồi.
Vân Diệp thì cười đứng ở cửa, đợi nàng đi ra. Đợi hồi lâu mới nhìn thấy Tân Nguyệt mặc giá y đỏ thẫm thêu đầy kim tuyến, tạo hình thiếu nữ thanh
xuân rực rỡ không còn thấy, tóc chải thành kiểu của phụ nhân, trang điểm khá đậm, tay còn ôm một cái chai, đây là trang phục của tân nương.
Vân Diệp giật mình quay đầu lại nhìn Ngọc Sơn tiên sinh, Ngọc Sơn tiên sinh vẫn ở đó yêu thương nhìn tôn nữ, ánh mắt không giấu nổi tự hào.
- Tiểu tử, đây là quy củ của Quan Trung, nam tử phải xuất chinh, nếu có
vị hôn thê thất, như vậy, vị hôn thê thất có thể mặc giá y đưa tiễn, đây là lễ ngộ tối cao mà nữ tử muốn biểu đạt tâm ý, nếu như ngươi chết
trận, nó chỉ có suốt đời thủ tiết để bảo toàn ân nghĩa.
Tôn đạo trưởng trong trang phục đi xa đứng bên cạnh giải thích cho Vân Diệp.
Mọi người rất thức thời tránh đi, họ là tới xem lễ, Tiểu Thu khẽ đóng cửa lại, trong viện tử thành một vùng trời riêng.
- Ngày hôm nay muội trang điểm rất đẹp.
Nói xong câu đó, Vân Diệp muốn tát mình một cái, ngày nữ nhân đẹp nhất không phải là ngày mặc giá y hay sao.
- Ta chờ ngươi trở về, nếu như nữ nhân mặc giá y rồi, một năm còn chưa gả ra ngoài sẽ là điềm xấu.
Tân Nguyệt nói rất khẽ.
- Nếu như không xảy ra điều gì ngoài ý muốn quá lớn, tháng 9 ta sẽ trở
về, đến lúc đó ta sẽ cưới muội, ta sẽ không chết, có thê tử đẹp thế này, cho dù chết cũng sẽ thành thân rồi chết, bằng không quá thiệt thòi mất.
- Đồ xấu, ngươi không biết nói mấy lời dễ nghe sao, ngươi cứ hay đối với ta như thế.
Tân Nguyệt có vẻ không hài lòng với biểu hiện của Vân Diệp, còn buông cái chai véo y.
Tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Tân Nguyệt, ôm nàng vào lòng, còn chưa đợi
nàng kịp phản ứng liền hôn xuống. Người Tân Nguyệt giống như không
xương, dựa vào lòng Vân Diệp, mặc y tùy ý làm bậy.
Qua thật lâu Vân Diệp mới lưu luyến rời khỏi đôi môi nàng, nhìn Tân Nguyệt đang nửa híp mắt:
- Đời này hai ta sống với nhau đi, không cho phép muội hối hận.
- Đồ xấu!
Tân Nguyệt bắt đầu rít gào, hai tay véo lung tung trên người Vân Diệp.
- Đừng véo, véo nữa thành người chết mất.
Vùng vẫy trốn khỏi ma trảo của Tân Nguyệt, thời gian không còn sớm nữa, trễ nữa thì không đuổi kịp đại đội.
Tân Nguyệt tựa ở khuông cửa nhìn Vân Diệp đi xa, miệng nói mãi "Đồ xấu"
Trong lòng toàn là câu nói lúc gần đi của Vân Diệp "Ta rất nhanh sẽ trở
về.", nàng muốn phấn khởi đưa Vân Diệp xuất chinh, nước mắt lại không tự chủ được chảy xuống. . .
Khóc còn có gia nhân của Hứa Kính Tông, từ khi nhận được quân lệnh hắn không hề có được một chút cảm giác an
toàn, hắn không biết Vân Diệp tới cùng sẽ an bài việc của hắn thế nào,
nếu như Vân Diệp có ý hại hắn, chỉ cần đặt hắn trong quân ngũ tự sinh tự diệt là đủ rồi, nhìn thân thể gầy yếu của mình, Hứa Kính Tông rất hối
hận quyết định của mình, tự nhiên đến thư viện làm gì, hiện tại còn nguy hiểm hơn trên triều đình cả nghìn lần, bị đại lão chèn ép, chẳng qua bị điều đến châu huyện mà thôi, hôm nay cùng đám binh lính làm bạn không
nói, còn sinh tử khó giữ, mình thật sự quá thất sách.
Tôn Tư Mạc
dục xe ngựa chậm rãi theo phía sau Vân Diệp, hắn cũng muốn đi xem ôn
dịch mà người Đột Quyết phát tán rốt cuộc là thế nào, hắn kéo hai xe
ngựa dược liệu là vì các tướng sĩ ở tiền tuyến, thật sự không rõ vì sao
Vân Diệp phải kéo tới mấy xe ngựa hương liệu, tối khả nghi chính là bên
cạnh còn có tên mập hèn mọn, dọc theo đường đi hai người chưa từng thôi
lén lút nói chuyện với nhau.
- Tiểu Diệp, ngươi nói lần này chúng ta thực sự có thể kiếm bộn không?
Tên mập Hà Thiệu nhỏ giọng hỏi Vân Diệp.
- Đương nhiên, tin tưởng ta, lần này ngươi xá mệnh tòng quân, sao tiểu đệ có thể để ngươi tay không mà về?
- Kiếm được cũng phải nộp vào quốc khố rồi, chúng ta có cơ hội đụng đến không?
Lão Hà càng hoang mang hơn.
- Kim ngân mã đương nhiên phải nộp vào công quỹ, ta nói là những thứ
không phải nộp, hiện tại phải đánh trận, trên chiến trường khẳng định sẽ có rất nhiều ngựa chết, bò chết, dê chết, ngươi chỉ cần thu gom những
thứ này rồi làm thành quân lương mỹ vị, bán cho đại soái, ngươi nói sẽ
có lợi nhuận lớn thế nào? Mà đám binh sĩ đều có thưởng, đặt trong người
nhất định sẽ lo lắng. Ngươi nhận lấy đưa về nhà cho họ, thu chút phí
dụng vẫn có thể phải không? Ngươi ngẫm lại xem, không chỉ kiếm được
tiền, còn tích đức nữa, sau này sinh ý trong quân như vậy không phải của ngươi hết sao?
Chiến tranh chính là đền tiền, Vân Diệp dự định
dùng Lão Hà làm một thực nghiệm nho nhỏ, xem sinh ý nhỏ có thể kiếm được tiền hay không, dù sao y cũng không có kinh nghiệm làm sinh ý lớn,
chuyện trong nhà tất cả đều là nãi nãi, cô cô một tay quản lý, mình
nhanh gọn nói buông tay không để ý tới, nói đến thì bí hiểm, kì thực là
một con cọp giấy.
Lần trước tại Lũng Hữu, thấy lão Trình và các
sĩ tốt của Tả Võ Vệ chỉ quan tâm đến đầu của địch nhân, không quan tâm
đến thi thể súc vật ngổn ngang trên mặt đất, Vân Diệp hô to lãng phí,
còn bị lão Trình khinh bỉ, lần này, Đại Đường cả nước đều thiếu lương
thực, không biết làm như vậy có thể có trợ giúp đối với chiến sự hay
không.