Cảm tình đã biến chất, ít nhất Vân Diệp cho rằng như vậy, trước kia
mình muốn tiền sẽ mở miệng quang minh chính đại xin, hoàng đế cũng coi
là chuyện đương nhiên.
Hiện giờ thì khác, phải dùng thủ đoạn
chính khách mới đạt được mục đích, đó là điều Lý Thái bất mãn, tên này
giam mình ở phòng thí nghiệm quá lâu, đã hơi tách rời thế giới, hắn
không biết nếu mười năm trước hoàng đế tín nhiệm Vân Diệp ít nhất là
chín phần, hiện giờ chỉ còn lại sáu phần.
Nguyên nhân lớn nhất là sự trưởng thành của Vân gia, chỉ hai mấy năm ngắn ngủi Vân gia đã thành hào môn đỉnh cấp của Đại Đường, tốc độ quật khởi này thực sự quá kinh
người. Gia tộc nào không có cả trăm năm dựng căn cơ mới dần dần trưởng
thành, chỉ có Vân gia giống như dây leo trong rừng, mượn thân cây to lớn của hoàng gia, trèo lên chỗ cao nhất.
Chuyện này chẳng thể nói
với Lý Thái, cả Lý Thừa Càn cũng biết Vân gia phải áp chế, nhất là sau
khi Trường Tôn Vô Kỵ lui ra sau màn, Vân gia càng trở nên nổi trội, dưới bối cảnh này loại người như Độc Cô Mưu, Hắc Xỉ Trường Chi ứng vận ra
đời.
Huyền Giáp quân lại lần nữa tiến vào Lĩnh Nam, xuyên qua Mai Lĩnh cổ đạo, trú ở Thiều Châu, cách hồ Khúc Thủy theo dõi gắt gao Quảng Châu và Ung Châu. Thứ sử Liêm Châu là Trương Hằng Điền mấy năm qua
không ngừng được triều đình hỗ trợ, bộ đội thủ bị Liêm Châu là nơi mạnh
nhất trừ Vân gia và Phùng gia.
Lý Nhị nhân lúc Vân Diệp và Trường Tôn Vô Kỵ đấu nhau, bất tri bất giác đem kế hoạch giám thị thiên hạ của mình triển khai, tất cả những điều này Vân Diệp và rường Tôn Vô Kỵ lại
không thể từ chối.
Người quen trong Đô thủy giám ngày càng ít,
Khúc Trác bị phái tới Triệu Châu, Trường Tôn Hằng bị phái tới Ung Châu,
đó là thuật kiềm chế của Lý Nhị, thực ra ba năm qua Lý Nhị đều đứng
ngoài quan sát, khi viện vũ nghiên có Ngũ lễ tư mã vào trú, hoàng đế có
lẽ đã yên tâm?
Vân Diệp không có ý tạo phản, Trường Tôn Vô Kỵ
không có, Lý Thái tựa hồ chẳng hứng thú với hoàng vị. Đây là ba người
hoàng đế lo lắng nhất, chỉ cần ba người này không có vấn đề, Lý Nhị
chẳng bận tâm tới người khác.
Tần vương Doanh Chính sau khi diệt
sáu nước, thu hết đao kiếm thiên hạ đúc mười hai người sắt, tưởng rằng
có thể yên tâm rồi, kết quả thế nào, một đế quốc khổng lồ trong thời
gian ngắn chia năm xẻ bảy, bị lịch sử quét vào trong vực thẳm ký ức.
Vân Diệp tin rằng trong đêm trăng thanh gió mát này tuyệt đối không chỉ có
mình không ngủ được, y dường nhưu thấy Lý Nhị đứng ở cửa cung Vạn Dân
hướng về ánh trăng cao giọng hát, Trường Tôn Vô Kỵ nằm trên giường ho
khù khụ, mắt nhìn chằm chằm vào ánh trăng đầy bất cam, Độc Cô Mưu có lẽ
rằng lại lần n ữa ở phủ mình nhắm rượu ca hát.
Vân Diệp không muốn lộ mình trước ánh trắng, nấp dưới bóng đen của mái hiên, nhìn ánh trăng trải khắp mặt đất.
- Phu quân, đêm khuya rồi, nên đi ngủ thôi.
Tân Nguyệt không nhịn được đi ra khuyên giải:
- Được rồi, ngủ thôi, không còn sớm nữa.
Vân Diệp kéo áo bào trên người, đêm lạnh như băng, đúng là nên ngủ, mai mặt trời lên, có lẽ mọi thứ sẽ thay đổi.
Khi đại triều hội của năm mới sắp tới thì Tiểu Miêu sinh một nam đinh,
thằng nhóc khóc rất vang, nặng tới tám cân, đó là nam đinh thứ tư của
Vân gia. Lão tổ tông ôm đứa bé mặt đầy nếp nhăn, tuy không nghe rõ người khác nói gì, nhưng cả ngày miệng bà không lúc nào dừng, không ngừng nói muốn tự mình chiêu đãi khách khứa các phương tới chúc mừng.
Tiếng huyên náo kéo dài từ lúc đứa bé ra đời tới khi đầy tháng, Vân gia tràn
ngập niềm vui, cửa treo bốn cái đèn lồng màu đỏ cực lớn, kiêu ngạo tuyên bố với mọi người, hiện giờ Vân gia có bốn nam đinh.
Lão tổ tông ngồi ở trên ghế ngủ thiếp đi, kẹo sữa ngậm trong miệng chưa tan hết, nhưng nụ cười dừng lại, lặng lẽ ra đi ...
Nước mắt Vân Diệp chảy dài, chính lão phụ nhân này cho mình dũng khí sống
tiếp ở thế giới này, chính bà cùng một đám phụ nữ trẻ nhỏ cho Vân Diệp
dũng khí phấn đấu.
Người ta đều nói Vân Diệp phục hưng gia tộc
này, nhưng chỉ Vân Diệp mới biết, là lão phụ nhân này trút linh hồn vào
cái xác trống của mình.
Nếu như nói thế giới này ai yêu mình
nhất, chính là phụ nhân ngồi trên ghế ngủ mãi mãi kia, nay người yêu
mình nhất đã đi, Vân Diệp cảm thấy linh hồn trong chớp mắt như bị rút
đi.
Đem đầu mình khe khẽ tựa lên gối lão phụ nhân, tay lão phụ
nhân vừa vặn đặt lên đầu tôn nhi, tựa hồ khi rời đi bà biết tôn nhi của
mình sẽ bi thương ra sao, cái tay kia dần trở nên băng giá, nhưng vẫn ôn nhu vô cùng ...
Vân gia lập tức biến thành tiếng khóc vang trời, cả Vân gia trang tử trắng xóa đồ tang, Lão Trình và Lão Ngưu vọi vàng
đi tới ngăn cản Lão Tiền vừa khóc vừa gỡ đèn lồng xuống.
- Lão
phu nhân tuổi quá tám mươi, coi như là hỉ tang rồi, ông tháo đèn lồng
xuống, lão nhân gia ở trên trời cũng không muốn đâu, cứ treo cho lão
nhân gia vui.
Lưu Tiến Bảo toàn thân tang phục dẫn hơn mười gia
phó cưỡi khoái mã đem tin tức lão tông qua đời truyền tới Nhạc Châu, Tề
Châu, Lạc Dương ...
Sứ tiết triều đình tới rất nhanh, Vân Diệp thay thế Vân Diệp khấu tạ đại ân, tôn hiệu Hàn quốc phu nhân là phong thưởng hiếm có.
Vân Diệp quỳ bên linh vị như khúc gỗ, máy móc khấu tạ thân hữu tới bái tế,
ai chẳng nghe thấy người ta nói gì, trong đầu chỉ có cảnh tượng đêm
tuyết đó trở về Trường An, luôn nhớ cái ôm làm toàn thân mình ẩm áp, bất kể thường ngày lão nhân già than phiền hay trách mắng, lúc này chợt trở nên quý giá, y chợt thấy mình thật ngu xuẩn, có thể sống thảnh thơi cả
đời, sao lại tham dự vào phân tranh không ngừng nghỉ?
Rõ ràng có thể ở bên lão nãi nãi nhiều hơn, vì sao suốt ngày nam chinh bắc chiến?
Huân quý trong kinh thành bất kể thường ngày thù địch cũng tới bái tế.
Trường Tôn Vô Kỵ tới, Trường Tôn Xung tới, Chử Toại Lương cũng tới, cuối cùng Trường Tôn thị cũng đích thân tới thăm hỏi ...
Sau huyên
náo là yên tinh vô bờ bến, Vân Thọ trở về, Vân Hoan cũng từ Liêu Đông
dốc sức chạy về, Đại Nha, Tiểu Nha, tất cả khuê nữ đã xuất giá đều quay
về. Chỉ có Lý Dung, Lý An Lan đang trên chiến hạm ngược dọc Trường
Giang.
Trước mặt Lý Nhị đặt tấu chương đình ưu của Vân Diệp, buông một tiếng thở dài:
- Y vốn là người trọng tình, Hàn quốc phu nhân qua đời, sẽ là đả kích cực lớn với y.
Trường Tôn thị lau nước mắt:
- Bệ hạ không thấy, không còn nhận ra y nữa, mặt râu ria, hai mắt sưng
đỏ, thiếp đi qua cũng không biết, chỉ biết không ngừng khấu tạ khách
khứa, không nói câu nào.
- Đình ưu phải mất tới ba năm, thiếp lo
ba năm sau y chẳng còn tha thiết nhập sĩ nữa, cái chức binh bộ thượng
thư bây giờ còn là ép buộc.
Lý Nhị lại thở dài:
- Đại Đường
lấy hiếu nghĩa lập quốc, đoạt tình không thỏa đáng, bao năm qua y lập
công lao hiển hách vì triều đình, không thể để không có kết cục tốt.
Chức vị binh bộ thượng thư giao cho Trình Giảo Kim đi, tước vị quốc công của y cũng nên cho y rồi. Trẫm ngày càng suy nhược, hôm qua lòng không
thống khoái muốn cưỡi Ngọc Hoa Thông, ngay cả bàn đạp ngựa cũng không
dẫm lên nổi, Đoàn Hồng phải quỳ xuống, trẫm mới leo lên được lưng ngựa,
mới chạy hai vòng đã hoa mắt chóng mặt, ba năm sau chẳng biết trẫm có
còn không. Thứ nên cho hãy cho y đi.
Triệu quốc công Trường Tôn
Vô Kỵ đích thân tới tuyên chỉ, đám Trình Giảo Kim, Ngưu Tiến Đạt, Lý
Tịnh không ai không vỗ tay khen ngợi, hoạn quan gỡ biển phủ Lam Điền hầu xuống, thay vài đó là Sở quốc công dữ quốc đồng hưu vàng chói lọi,
trang hộ Vân gia trang chạy khắp nơi báo cho nhau biết. Chỉ có Vân Diệp
vẫn dáng vè thẫn thờ, tạ ơn xong tiếp tục quỳ bên linh đường, chẳng ngó
ngàng chuyện ngoài kia.