Lý Nhị nghe vậy càng thêm tò mò, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào thứ đã được lắp đặt xong trong
tay Vân Diệp, nhìn y cho thứ tròn tròn dài dài vào cái lỗ màu đen, khi
Vân Diệp cầm thứ này đứng cách Hắc Xỉ Trường năm trượng, tất cả đều hít
một hơi lạnh.
Trong viện vũ nghiên là loại gì, toàn là thứ ma quỷ điên cuồng cố chấp,
thiếu mắt, thiếu chân, thiếu tai, hoặc là nửa mặt bị thiêu cháy, ngự sử
vào đó cũng toàn thân ớn lạnh, cảm giác như đi vào thế giới của kẻ điên.
Hỏa khí rất khủng bố, là thường thức người Đại Đường ai cũng biết, nhưng có thứ còn khủng bố hơn nữa là lũ điên của viện vũ nghiên.
Hơn hai vạn kim tệ chế ra cái thứ này, nếu nó không thể khai sơn phá
thạch thì chẳng ai thừa nhận, Vân Diệp nếu đã chấp nhận sống mái với kẻ
thù, như vậy thứ này dứt khoát là hung khí tuyệt thế.
Dùng hai vạn kim tệ đủ đè chết Hắc Xỉ Trường rồi, chưa nói Công Thâu Mộc một tông sư cơ quan chết vì chế tạo cái này. Ba mạng người kia là khái
niệm gì, nhân vật cấp tinh anh của viện vũ nghiên tùy tiện lôi ra ngoài
đều là quan viên không thấp hơn lục phẩm, như vậy mà chết liền ba người, dù là kẻ điên cũng là kẻ điên quan trọng nhất, kẻ điên quý giá nhất.
Mồ hôi trên trán Hắc Xỉ Trường Chi rơi xuống như mưa, hắn cảm giác hai
chân mình cứng đờ, mồ hôi trong lòng bàn tay ướt đấm mảnh vải quấn chuôi đao, lòng rất muốn bước tới, nhưng tứ chi không nghe lời, cứ như một
con chuột đang chuẩn bị tấn công một con mèo.
Mình chết chắc rồi, kẻ thù trước mặt cầm thứ vũ khí khủng bố nhất thiên
hạ, chỉ cần mình nhúc nhích sẽ thành một cái xác chết. Là mãnh tướng
trên sa trường, Hắc Xỉ Trường Chi nhạy bén cảm giác được nguy hiểm.
- Thứ này tên súng trái phá, nặng bốn mươi sáu cân, trang bị sáu viên
đạn, đạn nặng sáu cân bốn lạng, trước khí bắt cho đạn vào ống, thứ này
có thể thay đổi hướng đi một cuộc chiến cỡ nhỏ, chỉ tiếc rằng yêu cầu
với sắt thép quá cao, thép bách luyện cũng không thỏa mãn được yêu cầu
của nó. Viện vũ nghiên chế tạo ra mười sáu cái, tiếc là số còn lại đã bị nổ trong lúc thí nghiệp, khiến ba vị quan gặp nạn, hãy lấy uy lực vô
cùng của nó làm lần tưởng niệm cuối cùng cho những anh linh đã chết.
Vân Diệp đau đớn nói xong, ngẩng đầu lên trong mắt không có chút tình cảm nào.
- Dừng tay!
Lý Thừa Càn mướt mồ hôi chạy ra, tát Hắc Xỉ Trường Chi một cái, vừa đá
vừa đẩy Hắc Xỉ Trường Chi đi, còn quay đầu cười xấu hổ với Vân Diệp, coi như xin lỗi.
Xung quanh chỉ còn lại một mình Vân Diệp, Vân Diệp đột nhiên cười ngặt
ngoẽo, đặt súng trong tay xuống đất, đi tới bên cạnh Lý Nhị nói:
- Bệ hạ, thao tác thứ này cần dũng sĩ trong quân mới được, vi thần thân
thể yếu đuối mà điều khiển nó, chắc bị chấn động mà chết.
Tất cả cùng ngớ ra, không ai nói được lời nào. Lý Nhị dở khóc dở cười nói:
- Ngươi tính dùng uy lực thứ này dọa lui Hắc Xỉ Trường Chi.
- Vâng ạ, trong đạn của thứ vũ khí này không phải nhồi thuốc nổ đen, mà
là thứ cực kỳ bất ổn định, hiệu năng phát nổ còn hơn thuốc nổ đen, chỉ
nghe nói là tiêu hóa miên tạo ra, còn lại Ngũ lễ tư mã không nói, lo
thần tiết lộ bí mật. Vi thần xem qua mấy lần diễn luyện chưa thuần thục, cảnh tượng vô cùng khủng bố.
- Nếu ngươi không dùng được thì còn không mau mau sai dũng sĩ có thể sử dụng tới đây.
Lý Nhị bực mình nói.
Binh bộ thượng thư hạ lệnh một tiếng, một đội quân sĩ vác bao cát nhanh
chóng đắp một công sự hình bán nguyệt bảo vệ tất cả mọi người. Bọn họ
lại dùng bao cát đắp một công sự phòng hộ hình bán nguyệt trên khoảng
trống trước cung.
Vân Diệp tranh thủ lúc quân sĩ chuẩn bị công sự giải thích cho mọi người tác dụng của thứ này, khi tất cả chuẩn bị xong, Vân Diệp hỏi hoàng đế
Hắc Xỉ Trường Chi quá hổ thẹn không tìm được nữa, không có mục tiêu, lấy gì làm bia.
Lý Nhị tùy tiện chỉ một hòn giả sơn đằng xa, ý bảo có thể dùng nó làm bia.
Một đại hán hùng tráng đi tới, quỳ bái hoàng đế xong đứng ở trong công
sự nhỏ, đứng bên là hai thái giám, đó là yêu cầu của Vân Diệp, nếu tên
kia lên cơn bắn về phía họ thì đoán chừng cao tầng Đại Đường chết ráo.
Đại hán ôm súng trái phá, gác lên bả vai mình, ngón tay bóp cò, chỉ nghe uỳnh một tiếng, đại hán loạng choạng lui về phía sau vài bước, phun ra một luồng sáng đỏ rực cực kỳ rõ ràng bóng đêm, tiếp đó là tiếng sấm nổ, đỉnh của hòn giả sơn cao lớn biến mất. Hai tên thái giám chết đứng tại
chỗ, may mắn vừa rồi tên đại hán kia không bắn về phía hoàng đế. Sau khi bắn sạch sáu viên đạn, đặt vũ khí xuống, quỳ một gối xuống đợi hoàng đế tưởng thưởng.
Giả sơn biến mất rồi, sân vương vãi đá vụn, khó vẫn còn chưa tan đi, Lý
Nhị cười ha hả thưởng cho đại hán kia một cái đĩa vàng và chức giáo úy,
đi tới đống đá vụn, quan sát kỹ rồi nói với Vân Diệp:
- Tuyên chỉ phủ tuất người chết, họn họ làm trẫm hiểu một điều, con
đường hỏa khí không sai lầm, hỏa khí chúng ta sở hữu chỉ là một khởi
đầu, từ nay về sau toàn bộ tài chính viện vũ nghiên cần do hoàng gia
gánh vác, không cần xin hộ bộ.
Vân Diệp tạ ơn xong, mọi người lại về cung Vạn Dân, thứ vũ khí kia đặt
vào rương, để trên bàn của Lý Nhị, ông ta vừa uống rượu vừa vuốt ve nó
dịu dàng như vuốt ve cơ thể nữ nhân, đoán chừng buổi biểu diễn vũ khí
hôm nay làm ông ta cực kỳ chấn động.
Lý Thái sán tới bên cạnh Vân Diệp nói:
- Cái này chỉ là thứ tàn thứ phẩm, ngươi mang nó ra là vì cái gì? Bắn
chẳng đủ xa, không bằng nỏ tám trâu, uy lực chẳng bằng đạn thuốc nổ,
tính chất không ổn định, trang bị vào trong quân, địch còn chưa chết thì chúng ta tự làm quân mình nổ té đái vãi phân rồi, chưa nghiên cứu được
thuốc nổ an toàn thì đừng mang nó ra.
Vân Diệp nói nhỏ:
- Câm mồm, đám người viện ngũ viên hiện cái gì cũng muốn nghiên cứu,
chút tiền hộ bộ cấp chẳng đủ nhét kẽ răng, nhưng không nghiên cứu thì
không có niềm vui bất ngờ xuất hiện.
Lý Thái nhíu mày:
- Ngươi lừa tiền của cha ta như thế, nếu bị phát hiện thì cuộc sống tốt
đẹp của ngươi kết thúc. Ta hiểu chuyện ở viện vũ nghiên, giống như trước kia ta nghiên cứu máy bay vậy, không ngừng ném một con gà trống lên
không nhìn nó bay, người biết không nói, người không biết bảo ta điên.
Viện vũ nghiên cũng như vậy, muốn tất cả mọi người hiểu được còn cần thư viện không ngừng giáo hóa, đó mới là căn bản. Ta không dám tưởng tượng
cha ta phát hiện ngươi lừa tiền có phản ứng gì.
Vân Diệp cười hăng hắc:
- Không phải còn có ngươi à? Và lại chúng ta đã đưa ra được một thứ rồi, bệ hạ cũng rất thích, đôi bên tình nguyện, không phải là lừa gạt phải
không? Viện vũ nghiên chúng ta thực sự chết ba người, lão tiên sinh của
ngươi cũng chết rồi, chẳng lẽ ngươi không đau lòng.
Lý Thái oán giận nói:
- Lão già chín mươi tuổi rồi còn mua bốn vũ nữ Ba Tư, đem hôm đó liền
chết bất đắc kỳ tử, ngươi nói xem làm sao ta có thể tin lão tiên sinh
dốc hết tâm huyết vì Đại Đường mà chết. Dù lòng ta muốn tôn kính, nhưng
ông ta trần chuồng chết trên giường vũ nữ, bảo ta tôn kính thế nào?
- Còn ba tên khốn kiếp kia nữa, nói cả ngàn lần, tính chất của tiêu hóa
miên (ni-trát hóa), không ổn định, chúng còn nhét bừa vào, châm lửa xong lại không chạy, không chết mới là không còn lẽ trời nữa. Đám khốn đó vi phạm chế độ, ngươi còn ca tụng bọn chúng, ta lo người sau đều học theo
thì sao?
Vân Diệp cười nhe răng:
- Nghiên cứu mà, ngươi nhịn chút đi, ngươi là đầu mục viện vũ nghiên,
nói thẳng ra ta đang lừa tiền cho ngươi, ngươi còn cái gì không hài lòng chứ?