Trường Tôn thị không nghĩ
thế, mỉm cười tiếp nhận thập lục vương triều bài, không đợi Lý Nhị lên
tiếng đã ân cần hỏi thăm sức khỏe, rồi hạ chỉ ngay trước bách quan, lấy
từ nội phủ thưởng cho ba mươi vạn ngân tệ.
Lý Nhị sầm mặt không nói không rằng, hai phu thê họ diễn kịch người tốt
người xấu cực kỳ đặc sắc, dù cho nhà hay thưởng tiền thì vương tước đã
bị xóa khỏi ngọc điệp rồi, phủ tông nhân không còn ghi chép về bọn họ
nữa, nếu không có gì bất ngờ, hẳn đây là lần cuối họ được diện thánh.
Tấm thân to béo của Lý Nguyên Tường không còn nữa, nay gầy khô như que
củi, môi run run muốn năn nỉ một phen, nhưng dưới ánh mắt sức như ưng
của Lý Nhị, đành ôm phòng kế, địa khế, ngân tệ do hoàng hậu ban thưởng
khóc lớn rời cung Vạn Dân.
Bách quan vẫn nói cười tự nhiên, chắp tay chúc mừng năm mới lẫn nhau,
coi như chẳng thấy gì, còn các phiên vương kia thì nợm nớp lo sợ, mặt
khó coi tới không thể khó coi hơn.
Trường Tôn Xung ăn cát nửa năm sắp thành người da đen chắp tay chúc mừng Vân Diệp, Vân Diệp chắp tay chúc lại, chuyện thể diện phải cấp đủ cho
nhau.
Lý Nhị hạ lệnh một tiếng, tửu yến long trọng ở cung Vạn Dân liền bắt
đầu, vô số cung nữ mỹ lệ mang đủ các loại rượu ngon cùng sơn hài hải vị
từ hai bên đại điện nối nhau đi ra, chớp mắt đại điện đã ngào ngạt múi
rượu, Lý Nhị hô một tiếng :" Cạn!" Quần thần đồng thanh hồi đáp, qua ba
tuần rượu, nhạc quan hô lớn, bốn phía im phăng phắc, ai cũng biết ( Tần
vương phá trận nhạc) sắp bắt đầu, tuy đã xem qua vô số lần, nhưng ai
cũng làm bộ mặt hào hứng đầy mong đợi.
Chiêng trống dừng, biểu diễn hoàn tất, Độc Cô Mưu mỉm cười đứng ra khom người nói với Lý Nhị:
- Bệ hạ, đêm đẹp như thế, vi thần hai tay ngứa ngáy, cho thần múa qua vì bệ hạ, nếu có kẻ bất thần, trường qua trong tay thần nhất định sẽ giải
ưu cho bệ hạ.
Lý Nhị cười phất tay cho phép, Độc Cô Mưu chắp tay thi lễ xong đem vạt
áo dưới cái vào đai lưng, bảo võ sĩ lấy cho một cây trường qua, bắt đầu
múa chầm chậm, mỗi kích đều cực kỳ vững vàng, nặng tựa ngàn cân. Đợi khí chém giết bốn phương thì chiếc thiết qua to bằng cổ tay biến thành ánh
màu đen, chỉ nghe thấy tiếng gió, không thấy hình, võ công tên này đúng
là ghê gớm, Úy Trì Kính Đức là là đại hành gia múa sóc, nhìn thấy bản
lĩnh Độc Cô Mưu cũng phải lớn tiếng khen hay.
Lúc này nghe thấy Độc Cô Mưu quát "bắn đi!", võ sĩ giương cung đứng ở
bên liền hướng về phía hắn, ban đầu chỉ có hai người bắn, thấy tên bị
trường qua đánh bay hết liền có thêm nhiều võ sĩ tham gia, tên bị đánh
bay rơi lả tả, chẳng mấy chốc mặt đấy đầy tên gãy. Văn võ toàn triều đều reo hò nói đó là cảnh giới tối cao mà võ công của một con người có thể đạt được.
Đến khi võ sĩ bắt hết tên, Độc Cô Mưu chầm chậm dừng trường qua trong tay, tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, võ công của thần chỉ đến thế, nghe nói tới cực hạn, dù bốn
phương tám hướng là mưa gió cũng không ướt áo, làm bệ hạ chê cười rồi.
Vân Diệp không bội phục tên này không được, tướng mạo anh tuấn cũng đành đi, lại còn thềm phong độ nghi biểu đều không thể bới móc, có con rể
như vậy, Lý Nhị cười không khép miệng lại được, tháo ngọc bội trên người bảo Đoàn Hồng đưa cho, đây là tưởng thưởng cực cao.
Tỷ võ dưới trăng đã là một thói quen của người Đường, hiện giờ mã cầu đã dần bị bóng đá của thư viện thay thế, nếu không dưới ánh trăng trong
vắt này thế nào cũng có một cuộc so tài mã cầu đặc sắc, hôm nay không có mã cầu để xem, mọi người đành xem võ tướng biểu diễn võ nghệ của mình.
Tiễn pháp của Trường Tôn Xung được xưng là là bách bộ xuyên dương, trong vòng một trăm mét hắn có thể bắn một tên tắt ba trụ hương, hai tay bắn
liền ba mươi mũi tên mà mặt không đỏ, thở vẫn đều, đó là biểu hiện của
khổ luyện.
Hắc Xỉ Trường không may nhiễm phong hàn, một tháng trước khi được đại xá xuất cung thì qua đời, Hắc Xỉ Trường Chi trung lang tướng Thiên Ngưu vệ khi biểu diễn múa đao lớn tiếng bẩm báo với hoàng đế, hi vọng tỷ võ với Vân hầu một phen, vũ khi tùy cho y chọn.
Lý Nhị nhìn Hắc Xỉ Trường Chi, lại nhìn Vân Diệp, chẳng hiểu vì sao hai
người này lại có thù oán. Trường Tôn Thị khẽ thì thầm bên tai Lý Nhị vài câu, ông ta lập tức vỡ lẽ, lão bà của mình giết Hắc Xỉ Trường vì lo bí
mật trong cung bị tiết lộ, Hắc Xử Trường Chi đem hết thù hận tính lên
đầu Vân Diệp. Một trung lang tướng đột ngột khiêu chiến một vị quốc hầu, đúng là cực kỳ ngu xuẩn cực kỳ, hoàng đế chưa lên tiếng, thái tử đã
quát lui Hắc Xỉ Trường Chi.
Vân Diệp từ trong đám đông đi ra:
- Đêm này là Nguyên Tiêu, là lúc võ nhân chúng ta thỉnh giáo võ kỹ, Hắc
Xỉ tướng quân có nhã hứng đó thì bản hầu hạ mình thỏa mãn nguyện vọng
của ngươi, nhưng ngươi chắc chắn để ta tự chọn vũ khí chứ?
Hắc Xỉ Trường Chi tay siết đao kêu răng rắc, không suy nghĩ đa gật đầu,
hôm nay hắn thấy Vân Diệp vui vẻ trên bữa tiệc, nhớ tới cảnh ngộ thê
thảm của phụ thân, không kìm được bi phẫn, hận không thể chém chết Vân
Diệp dưới đao.
Trường Tô thị rất muốn đi tới cho Vân Diệp hai cái tát, vừa rồi Hắc Xỉ
Trường Chi biểu diễn mạch đao xuất thần nhập hoa, đao dài hơn trượng,
nặng trăm cân mà trong tay hắn lại nhẽ bỗng như cọng cỏ, một trăm thư
sinh yếu ớt như Vân Diệp cũng chẳng đủ cho người ta chém, biết rõ tên đó có ý đồ không tốt, sao còn đi nạp mạng.
- Hôm nay là tiết Nguyên Tiêu, yến hội này do bản cung tổ chức, hai bên tỷ võ điểm tới là dừng, nếu có đổ máu, bản cung sẽ nghiêm trừng.
Đám Lão Trình nghe hoàng hậu nói thế thì thầm thở phào, có câu này cho
Hắc Xỉ Trường Chi một trăm lá gan cũng không dám tùy tiện hành hung.
Vân Diệp cười khổ với hoàng hậu:
- Hoàng hậu nương nương, người ta khiêu chiến với vi thần, nương nương nói thế, vi thần không tiện ra tay rồi.
Hắc Xỉ Trường Chi giận sôi gan:
- Mạt tướng không cần ai nương tay, cứ mặc sức hạ thủ là được.
Lý Thái đi tới bên Hắc Xỉ Trường Chi khuyên:
- Cha ngươi bị người ta bắt được từ chiến trường, là tù binh, người ta
hành hạ ra sao chẳng được, đối diện với sinh tử đại địch có ai còn để cố kỵ tinh mạng của người khác? Ngươi khó khăn lắm mới trưởng thành, chết
như thế thật không giá, đáng tiếc, đáng tiếc.
Mọi người nhìn Lý Thái chả hiểu gì, dù Vân Diệp có dùng hỏa khí thì
trong khoảng cách gần như vậy cũng vô dụng, huống hồ thuốc nổ còn phải
châm lửa mới có tác dụng, trong thời gian đó Vân Diệp bị Hắc Xỉ Trường
Chi băm thành thịt nát rồi.
- Mang cái rương của ta tới đây.
Vân Diệp bảo với Đoàn Hồng, Đoàn Hồng xin ý kiến của hoàng đế xong liền
mau chóng đi lấy về một cái rương làm bằng gỗ hoàng dương dài ba xích
rộng một xích.
Vân Diệp nhận lấy cái rương mỉm cười với Hắc Xỉ Trường:
- Đợi ta một chút, vũ khí của ta ở đây, được chết bởi thứ vũ khí này là vinh hạnh của ngươi.
Lý Nhị đi tới, cùng Lý Thừa Càn và Lý Thái tới xem vũ khí của Vân Diệp,
chỉ thấy trong rương có một khúc gỗ, một cái ống sắt, mấy thứ linh kiện
bằng sắt, trên nắp rương bằng gỗ mềm có sáu thứ dài dài tròn tròn, Lý
Nhị chưa bao giờ thấy thứ này, nhìn Vân Diệp bắt đầu lắp ráp, không kìm
được hỏi:
- Đây là cái gì thế?
- Đây vốn là thứ hôm nay vi thần định hiến cho bệ hạ, viện vũ nghiên
phải tốn năm năm nghiên cứu chế tạo nó, hao phí không dưới hai vạn kim
tệ, vì nó chết ba người, trong đó có hai kỹ thuật viên tinh anh, Công
Thâu lão đầu vì nó đã dốc cạn tinh lực mà chết, nay nó có thể đặt trước
mặt bệ hạ đợi kiểm duyệt rồi, cũng mời ngôn quan lưỡng các biết mỗi năm
viện vũ nghiên tiêu vô số kinh phí vào việc gì, cũng để các đồng liêu
biết một việc, thời đại võ dũng cá nhân xưng hùng đã kết thúc rồi, trước mặt nó, dù người rèn bằng thép cũng hóa thành bột.