Đường Chuyên

Chương 54: Q.20 - Chương 54: Ngụy Trưng nhận sai




Lang yên là phương pháp truyền tin nhanh nhất, chỉ hai ngày phong hỏa đài ở Trường An đã mù mịt khói, như nhuộm đen cả bầu trời, đông nam tây bắc đều có cảnh báo, đó là lần đầu tiên từ khi Đại Đường lập quốc tới nay.

Đại Đường toàn diện chuẩn bị ứng phó, như hoàng đế nói, người ta đánh tới rồi, còn gì để nói nữa.

Lý Tịnh tới Ngọc Môn Quan, Lý Tích tới thảo nguyên, Trình Giảo Kim tới Tùng châu, Ngưu Tiến Đạt tới Doanh châu, Phùng Áng lần nữa nhậm chức đại tổng quản hành quân Lĩnh Nam đạo, phụ trách phòng ngự ven biển Lĩnh Nam ...

Cần chuẩn bị đã chuẩn bị rồi, Lý Nhị nhìn bàn đồ suy nghĩ, so sánh lực lượng xong, đấm vào vị trí Cao Xương, thở dài, nói với Trường Tôn thị:

- Chỗ khác không đáng ngại, chỉ Có Cao Xương là quá hung hiểm, nếu người Đột Quyết phá Cao Xương, hướng về phía đông có thể vào thảo nguyên, phía nam tới thẳng Khấu quan, người Thổ Phồn lần này trở nên vô cùng kiên định, theo tin Hứa Kính Tông truyền về, bọn chúng xuất binh Hắc Thạch sơn là chuyện chắc chắn.

- Quách Hiếu Khác ở tận Quy Tư, Hứa Kính Tông chỉ có tám nghìn quân, không thể ngăn người Đột Quyết đông tiến. May là Tô Định Phương đã tới Sa châu, mong rằng không có sơ xảy vào lúc này.

- Không biết thành lạc đà của Vân Diệp đã hoàn thành chưa, nếu không chiến tuyền y phòng thủ quá dài, nhất định có phiền toái lớn. Tới lúc này sinh tử cá nhân đã không quan trọng nữa, hiện Đỗ Như Hối bị vướng ở Bắc Đình, xem ra lại là chuyện tốt, có ông ta, Vân Diệp sẽ vững tin hơn.

Lý Nhị quay về chỗ ngồi uống trà, ông ta từ thiên binh vạn mã giết ra, nên với sinh tử trên chiến trường rất lãnh đạm, làm tướng quân khó có thể toàn vẹn cả đời, làm cái chuyện giết người, lại chỉ cho ngươi giết người ta, không cho người ta giết ngươi à? Làm gì có cái lý đó, cho dù mình coi trọng Vân Diệp, tuyệt đối không thể gọi y về, làm thế sau này Vân Diệp đừng mong đứng chân ở triều đình nữa.

Quân cờ đã đánh xuống, chỉ còn xem thắng bại thế nào.

- Bẩm bệ hạ, Ngụy Trưng cầu kiến.

Đoàn Hồng đi vào bẩm báo:

Lý Nhị nhe răng cười với Trường Tôn thị:

- Lão già tới cười nhạo trẫm đấy, nàng đoán xem lần này ông ta sẽ nói gì trẫm? Chắc nói trẫm là bạo quân, khiến cả thiên hạ vây đánh.

Trường Tôn thị cau mày:

- Bệ hạ, lúc này đừng gặp ông ta, nếu không bệ hạ nổi giận xảy ra mệnh hệ gì vào lúc thế này thì không nên để bình luận vô lý ảnh hưởng tới tâm trí của bệ hạ.

Lý Nhị thản nhiên lắc đầu:

- Từ khi xảy ra chuyện lần trước, trẫm phát hiện ra lòng biến thành rộng rãi hơn nhiều, Ngụy Trưng có nói lời cay nghiệt đến mấy cũng khó dao động tâm tư của trẫm. Đoàn Hồng, truyền vào, nghe ông ta lải nhải cũng tốt, coi như nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt quá rồi.

Trường Tôn thị liền lui vào sau rèm, chuẩn bị quát lui Ngụy Trưng bất kỳ lúc nào.

Một lúc sau Ngụy Trưng xuất hiện ở cửa cung Thái Cực, tự động cởi nghi đao đặt lên đĩa của Đoàn Hồng, giọng Lý Nhị từ trong truyền ra:

- Đó là vinh dự cuối cùng của ngươi, không cần cởi, vào đi, hôm nay trẫm muốn nghe xem ngươi còn gì để nói.

Ngụy Trưng đi vào báo danh:

- Thành môn lang Ngụy Trưng bái kiến bệ hạ, mong bệ hạ sức khỏe an khang.

- Khỏi khách khí, không bị ngươi làm tức chết đã là trẫm lớn mạng rồi, có chuyện gì bẩm báo đi, không hải là chuyện vụn vặt ở cổng thành chứ?

- Chuyện lớn nhỏ đều là công vụ, chẳng lẽ vì chuyện nhỏ mà bệ hạ không hỏi tới?

Ngụy Trưng nhíu mày hỏi lại:

Lý Nhị đấm đầu nói:

- Được, nếu ta tiếp kiến ngươi rồi thì nói chuyện cổng thành của ngươi đi, hôm nay lại bắt chẹt ai? Nghe nói hiện ngươi đắc ý lắm, ngay sức khỏe cũng tốt lên, nói ra trẫm vẫn biết dùng người.

- Vi thần hôm nay tới không phải nói chuyện cổng thành, thần tới là để nhận sai với bệ hạ, đồng thời chuẩn bị phục chức, tới Sơn Đông làm quan sát sứ.

Ngụy Trưng nói rất dõng dạc:

- Cái gì, ngươi nhận sai?

Lý Nhị đứng bật dậy, ngây ra một lúc rồi đột nhiên nổi giận:

- Nếu đã biết sai, vì sao trước kia không tới thỉnh tội mà tới giờ mới đến?

- Trước kia đúng sai chỉ có trời mới biết, giờ thì bệ hạ phải đúng, thần phải sai, biểu thỉnh tội của thần đã đưa tới trung thư tỉnh để họ công bố thiên hạ, cảnh cáo người sau.

- Cái gì mà trẫm phải đúng, đúng là đúng, sai là sai, hôm nay ngươi không nói rõ, trẫm sẽ trị tội đại bất kính của ngươi.

Chẳng hiểu vì sao Lý Nhị rất dễ bị Ngụy Trưng chọc giận, khiến Trường Tôn thị thấy rất lo.

- Thiên hạ thái bình, hoàng đế phải khiên tốn bình tĩnh, thích hợp nói lời trái tai, đó là chức trách của ngự sử đài, giờ thiên hạ rối ren, hoàng đế cần trái tim không biết sợ, bất kỳ hành vi nào tổn hại tới sự anh minh của bệ hạ đều là đại nghịch bất đạo. Cho nên thần mới nhận sai.

Lời của Ngụy Trưng làm Lý Nhị hoàn toàn không biết ứng phó ra sao, quá rõ cái tính lão già này rồi, gọi là cục đá trong nhà xí thực sự không sai chút nào, muốn ông ta nhận sai khó hơn lên trời, hiện chẳng những nhận sai với mình, còn viết biểu cáo tội với thiên hạ, tức là ngay cả thanh danh cũng không cần nữa.

- Bệ hạ không cần ngạc nhiên, thần đúng là yêu thanh danh, nhưng so với giang sơn xã tắc thì không đáng để nói. Vì giang sơn này mà thần đã cười, đã khóc, đã giận, đã lo, mảnh đất này có mồ hôi và nước mắt của thần, ai tổn hại tới nó là đại địch của Ngụy Trưng.

- Nay bệ hạ cần đem tinh lực vào chiến sự, vi thần chỉ có thể kiệt lực chia sẻ lo lắng với bệ hạ, vùng Sơn Đông Hà Bắc lòng người bất ổn, nơi đó chẳng những cần cung ứng vật tư cho tiền tuyến, còn phải lập phòng tuyến thứ hai. Quan trọng hơn là cần vỗ về lòng người, cục diện vi diệu, không phải thần không ai đảm nhận nổi, nên chuyên môn tới tự tiến cử với bệ hạ.

Ngụy Trưng nói rất hùng hồn, như quên hết chuyện ( khởi cư trú) rồi vậy. Lý Nhị hoài nghi nhìn Ngụy Trưng, truy hỏi:

- Sao ngươi tự tin trẫm sẽ đồng ý với yêu cầu của ngươi, cơn giận của trẫm vẫn chưa nguôi, lời ngươi nói trước kia vẫn vang vọng trong tai trẫm. Trẫm bị lời của ngươi làm giận ngất xủi, Tôn tiên sinh phải lấy mấy bát máu mới cứu được trẫm. Ngụy Trưng, ngươi cho rằng nhẹ nhàng vài câu có thể khiến trẫm tha thứ, còn ủy nhiệm trọng trách cho ngươi.

- Đúng là như thế, bình sinh Ngụy Trưng chỉ làm việc bản thân cho rằng nên làm, như hiện giờ, toàn thiên hạ đánh Đường, bệ hạ cần uy nghiêm vô thượng, thần tất nhiên sẽ nhận sai. Vỗ về hai vùng Hà Bắc Sơn Đông thì thần là nhân tuyển tốt nhất, sao có thể vì chút oán giận riêng tư mà không tiến tới.

- Giỏi cho một Ngụy Trưng chí công vô tư, bệ hạ, lão thần Phòng Kiều Nguyệt nguyện bảo đảm cho Ngụy Trưng, nếu ông ta không hoàn thành được chức trách, lão thần nguyện chịu tội thay.

Phòng Huyền Linh lớn tiếng khen ngợi Ngụy Trưng, sau đó nâng triều vật quỳ xuống trước mặt hoàng đế, đám Trường Tôn Vô Kỵ theo vào cũng như thế, chỉ Chử Toại Lương mặt vô cảm như tượng.

Bọn họ lên điện cũng là vì thương lượng chuyện Hà Bắc Sơn Đông, nơi đó đang bị liên quân Mạt Hạt, Thất Vi quấy nhiễu, ba vị tướng lĩnh ngoại tộc Chấp Thất Tư Lực không ngừng càn quét, nhưng khó diệt được hết man tộc, đại đội của người Mạt Hạt đã xâm nhập tới tận doanh châu, nếu không mau chóng bố trí phòng tuyền thứ hai, Ngưu Tiến Đạt có trụ được ở Doanh châu hay không cũng thành vấn đề.

Năm vạn đại quân của Trương Kiệm đang đánh nhau bất phân thắng bại với người Tân La, Bách Tề ở Bình Nhưỡng, một khi Hà Bắc bị mất, đại quân của Trương Kiệm có nguy cơ bị tận diệt.

Lý Nhị chẳng hồ đồ, ông ta sớm hiểu rõ tình hình, chẳng qua ngại thể diện không thể hạ quyết tâm, giờ có đám người Phòng Huyền Linh đảm bảo, cho ông ta cái thang để xuống. Có điều Chử Toại Lương nghe lệnh bổ nhiệm Ngụy Trưng xong, miệng lộ nụ cười, vì không hề nói tới khôi phục tước vị của Ngụy Trưng.

- Đáng hận Lộc Đông Tán lại vượt qua trùng vây trở về Thổ Phồn, tên gian tặc này ở lại kinh sư là vì ổn định chúng ta, quấy nhiễu suy đoán của chúng ta, mấy năm qua hắn đã hiểu rất rõ Kiếm Nam đạo nên bình an trở về, tên ác tặc này, lão phu quyết không tha cho hắn.

Sắc mặt Trường Tôn Vô Kỵ rất khó coi, nhà bọn họ trước nay giao hảo với Thổ Phồn, dựa vào Lộc Đông Tán phát tài lớn, là người đảm bảo của Thổ Phồn, ông ta bị ngự sử đàn hặc tối mặt.

Tiễn Ngụy Trưng lên đường còn có Vân Thọ, thiếu niên lỡ cỡ học bộ dạng trưởng bối cung chúc Ngụy Trưng thuận buồm xuôi gió. Nghĩ tới tình cảnh hiểm nguy của Vân Diệp, Ngụy Trưng lòng đây chua xót, xoa cái đầu tròn tròn của Vân Thọ, nói học cho tốt rồi lên xe ngựa, tới thẳng Hà Bắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.