Địch Nhân Kiệt dán mặt tại bản đồ Trường An, đo từng tấc một, sau đó lấy bút than khoanh tròn phường Đãi Hiền ở bên cổng Duyên Bình, dụi mắt, đây là thành quả một đêm vất vả.
Nghĩ tới Trường An nhân khẩu dày đặc, Địch Nhân Kiệt cười khổ liên hồi,
công vụ của Đại lý tự chẳng dễ làm, phức tạp lại mệt mỏi, muốn tìm ra
hung thủ và mật thám địch trong biển người mênh mông không phải là
chuyện dễ.
Con người là thứ động vật kỳ quái, càng là nơi giá đất cao thì họ lại
càng thích kéo tới ở, càng nơi vắng vẻ càng chẳng ai hỏi tới, giá đất
hai bên chợ đông tây đã leo lên tới tận trời, phường Trường Thọ lại rất
ít người ở, còn thường xuyên bị hổ tha đi một hai con, vô cùng đáng
thương.
Tối hôm qua có ba võ hầu bị giết ở phường An Nghiệp, toàn thân trên dưới chỉ có yết hầu có vết thương cạn, nhưng vết thương đó tạo thành mất máu lớn, ba võ hầu gần như chảy hết máu, trong lòng mỗi người đều có đủ thứ đồ, nhìn một cái là biết an trộm.
Địch Nhân Kiệt không quan tâm tới sống chết của ba tên võ hầu lạm dụng
chức vụ đó, hắn chỉ quan tâm tới vũ khí của hung thủ, vì đao quá nhanh,
chẳng những cắt đứt động mạch cổ, còn chém đứt đồng ngân tệ mà một tên
trong số đó đeo ở cổ.
- Thần binh thiên hạ đều xuất ra từ Trường Tôn gia, bọn họ phải cho chúng ta câu trả lời.
Trương Vĩnh Lộc là lão nhân của Đại lý tự, kiểm nghiệm xong vết cắt của ngân tệ, võ đoán nói:
Địch Nhân Kiệt nhớ tới vũ khí trong kho Vân gia, hoàn toàn không tán đồng:
- Chưa chắc, câu thần binh thiên hạ đều xuất ra từ Trường Tôn gia chỉ là trò cười, về sau đừng nhắc tới nữa, tránh người ta nói Đại lý tự chỉ
nói năng lung tung, toàn đồ giá áo túi cơm.
- Lùi lại mà nói, dù vũ khi do Trường Tôn gia làm ra, chúng ta cũng
không thể quy tội cho họ, một khi không có chứng cứ xác thực, đắc tội
với họ chúng ta sẽ chết không có đất chôn. Lão Trương, ta biết lòng ông
phẫn nộ vì ta cướp vị trí của ông, yên tâm, ta chẳng ở vị trí này lâu
đâu, kiên nhẫn nửa năm, đừng giở mấy cái thủ đoạn vặt đó ra, ta không
phải tên ngốc, người thư viện ra lại còn có kẻ ngốc à? Sao ta không
biết.
Trương Vĩnh Lộc không ngờ Địch Nhân Kiệt vạch trần tâm tư của mình ngay tại chỗ, mặt đỏ rực, hận không có cái lỗ mà chui vào.
- Lão Trương, ông là người có bản lĩnh, chỉ vì xuất thân không tốt, đó
là điều chẳng còn cách nào, ông lại chẳng học hành gì, còn ta xuất thân
thư viện ngọc sơn, sư phụ lại là Đại tướng quân, sau này động não một
chút, ông làm thế là đắc tội với cả Trường Tôn gia và ta.
- Có thể khẳng định một điều, dù ta kiếm họ buộc tội, Trường Tôn gia sẽ
không tìm ta gây chuyện, bọn họ sẽ chỉ tìm sư phụ ta chất vấn, khi ấy sư phụ ta cùng Trường Tôn xung làm chén rượu là chẳng có chuyện gì. Nhưng
râu hùm của họ không phải ai cũng vuốt được, vì hả giận họ sẽ giết chết
ông. Nhớ kỹ, sau này đừng chơi lớn như thế, chết người đấy.
Trương Vĩnh Lộc lúc này mới thất kinh tỉnh ngộ ra, Địch Nhân Kiệt nói
không sai chút nào, hổ không làm gì được sư tử sẽ trút giận lên sói, đây là chân lý cổ kim.
Nghĩ thông rồi liền bỏ ý định làm khó Địch Nhân Kiệt, đặt ba yêu bài của ba võ hầu lên bàn:
- Thuộc hạ cho rằng ba tên võ hầu này chẳng qua là ma xui xẻo, sau khi
trộm đồ của người ta, lúc trèo tường vô tình phát hiện bí mật của người
ta, nên rước lấy họa sát thân.
- Hung thủ võ nghệ cao cường, trong tay còn có thần binh, ắt không phải
là người giang hồ bình thường, ắt là sát thủ hàng đầu, hơn nữa còn là
người cầm đao tay trái.
- Đúng, Lão Trương, nhân vật thành danh dùng đao tay trái không nhiều,
nếu đã có thần binh, thân phận ắt không thấp, liệu người này có liên
quan tới lang yên phong hỏa đài gần đây không?
Địch Nhân Kiệt gật gù phân tích:
- Nếu có liên quan thì đây là vụ án lớn, sớm ngày phá an ta sẽ thăng
quan, ông cũng thế. Lần trước án Long Vương chúng ta còn phá được, chẳng lẽ không phá được án thần binh? Tìm tên quen dùng đao tay trái ở Trường An đi.
- Ta đã hỏi qua võ hầu trực đêm hôm qua, tổng cộng có mười một người ra
đường sau khi đã giới nghiêm, ta cho rằng hung thủ trong số đó, ta có
danh sách đây, ông đi thằm tra từng người. Ta tới phường Đãi Hiền, ta cứ thấy nơi đó rất khả nghi, ba phường xung quanh thời gian qua có nguyền
bỏ mạng, chỉ có phường này bình an vô sự. Ta tính khoảng cách, thấy vị
trí xuất phát của họ là nhất trí, làm vòng tròn, trung tâm là phường Đãi Hiền, quan trong nhất người ở nơi đó đều là tù binh đầu hàng, thân phận của ông không đủ tới đó, để cho ta.
Trương Vĩnh Lộc cầm danh sách đi luôn, Địch Nhân Kiệt vặn mình, nhìn mặt trời bên ngoài, chuẩn bị về nhà. Tiểu Vũ nói, mỗi ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ tan ca là đức tính tốt, Địch Nhân Kiệt không muốn cái tính tốt này, nhưng nghĩ tới hậu quả, vẫn thu dọn bàn trở về.
Địch Xuân dắt ngựa chờ ở ngoài cửa, chủ tớ tới thẳng chợ tây, thảm của
người Ba Tư gần đây tăng giá khủng khiếp, Tiểu Vũ muốn Địch Nhân Kiệt về nhà mang theo hai tấm, đây coi như đặc biệt cho đi hóng gió rồi.
Trong nhà đã hoàn toàn do Tiểu Vũ quyết định, phụ thân mỗi ngày, liên
triều, rời triều, sau đó tìm lão hữu uống rượu đánh cờ, mẫu thân suốt
ngày cùng Tiểu Vũ nấp ở nội viện tính toán xem trong nhà thêm cái gì,
rồi dọn dẹp kho, đó là sở thích lớn nhất của bà.
Còn về hai đứa đệ đệ còn sống thảm hơn mình, suốt ngày bị nhốt trong thư phòng không được đi đâu, muốn đi phải đỗ vào thư viện, học vấn không
bằng Tiểu Vũ, quan trọng nhất đánh nhau cũng không thắng, bị đại tẩu áp
chết. Hai di nương chỉ biết xin Tiểu Vũ trang sức, tơ lụa, cả nhà thờ
nàng như tổ tông.
Chẳng trách sư phụ nói mình đáng thương, hiện giờ đi chợ mua hai tấm thảm cũng thành thời gian nghỉ ngơi hiếm có.
" Nữ nhân sinh con sẽ trở nên ngốc hơn!" Nghĩ tới cảnh Tiểu Vũ mặc yếm
lót, dựa nghiêng trên giường lộ ra quá nửa bầu ngực nói với mình câu đó, toàn thân Địch Nhân Kiệt nóng lên. Không xong, phải mau mau mua thảm về nhà, chỉ cần Tiểu Vũ có thai, ha ha ha, mình sẽ được giải phóng, nữ
nhân có con sẽ đặt hết tâm tư vào chúng.
Chợ tây vẫn người qua kẻ lại, không ai coi chuyện lang yên bốn bề ra gì, người tin tức linh thông thì làm bộ cao nhân ở tửu lâu nói:
- Thủy sư Lĩnh Nam đại phá quân địch, bắt sống chủ soái đang áp giải về
kinh. Trương Kiệm đã chặn đứng người Tân La và Bách Tề ở thảo nguyên
đang tính phản công .., cho nên chúng ta chẳng cần phí công, cứ uống
chén rượu là hơn, bệ hạ anh minh, mãnh tướng như mây, mưu sĩ như mưa ...
Địch Nhân Kiệt lắc đầu, nụ cười trên mặt biến mất, tây bắc mới là phiền
toái lớn, tâm tình mua thảm cũng chẳng còn, chuẩn bị về nhà cùng Tiểu Vũ thương lượng chuyện sư phụ.
Đang đi đột nhiên đám đông phía trước náo loạn, mọi người kinh hoàng,
điên cuồng bỏ chạy, một người hét lớn: truyện copy từ tunghoanh.com
- Giết người!
Địch Nhân Kiệt lấy yêu bài ra hô:
- Đại lý tự phá án, người không liên quan tránh ra.
Đám đông như không nghe thấy câu này của hắn, cũng không biết có bao
nhiêu người bị xô ngã ra đất, nếu không khống chế được cục diện, sẽ có
rất nhiều người chết.
Địch Nhân Kiệt tung mình lên ngựa, chiến mã hí vong một tiếng chen đoàn người tiến lên.