Nhìn bộ dạng nàng vẫn còn rất muốn ăn, Vân Diệp đành phải làm bánh hồng cho nàng.
Cho hồng gọt vỏ vào cối, dã nát, nhào bột, thêm vào một ít mỡ bò, cuối
cùng đặt lên bàn sắt nướng, cũng may, rất thành công, vị ngọt ngào,
hương thơm mát.
Sự kiên nhẫn của Vân Diệp luôn luôn chỉ trong nháy mắt, làm một lần,
tuyệt đối không có lần thứ hai. Có điều nhìn thấy Na Mộ Nhật đem khay
bánh đi cho nãi nãi, thẩm thẩm, cô cô cùng với Hoạn Nương, bản thân như
con chó con chạy về chuẩn bị ngong ngóng đợi Vân Diệp làm thêm lần nữa,
làm sao y có thể nói không?
- Chậc chậc chậc, quả nhiên chỉ nhớ người mới cười, không biết người cũ
khóc, làm đồ ăn cũng chẳng có phần của thiếp, xem ra đứa bé trong bụng
thiếp không ai thương nữa.
Tân Nguyệt tuy ở cùng Na Mộ Nhật rất tốt, nhưng cái miệng thì không
chịu tha người, ghét nhất là nhìn Vân Diệp và Na Mộ Nhật làm gì đó gạt
mình qua một bên.
Còn nói được cái gì nữa, bây giờ cuộc sống là dày vò, ngay cả ngủ cùng
với Na Mộ Nhật cũng phải luôn đề phòng Tân Nguyệt xông vào.
Khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng bên Na Mộ Nhật, hoàn thành lễ Chu
Công, trời còn chưa sáng Vân Diệp mơ mơ màng mang tỉnh lại, quay đầu
nhìn Na Mộ Nhật còn nằm cuộn tròn trong lòng mình ngủ say sưa, đêm qua
cả hai đều quá mệt, đêm tân hôn mà lại, Vân Diệp thích sự ngây thơ lương thiện của Na Mộ Nhật, càng yêu phong tình hoang dại của nàng khi ở trên giường. Na Mộ Nhật dù sao là nữ tử mới lần đầu nếm trải sự ngọt ngào
của nam nữ hoan ái, cứ quấn lấy Vân Diệp chẳng chịu ngủ, cuối cùng tới
qua canh ba cả hai mới mệt mỏi ôm nhau thiếp đi.
Vân Diệp tỉnh dây là do bị đánh thức, nhưng không phải là Na Mộ Nhật,
một cái đùi của nàng vẫn gác lên người y, đang ngơ ngác thì thấy Tân
Nguyệt, chưa kịp nói gì thì bị đẩy qua một bên, Tân Nguyệt lật chăn
nhìn tân nương tử trần truồng, lấy bàn tay ngâm nước giếng lạnh sờ lung
tung lên người Na Mộ Nhật, khiến Na Mộ Nhật kêu chói lói, sau đó thỏa
mãn vỗ sống lưng tân lang mấy cái, ngửa đầu cười, rồi đắc ý ra ngoài, để lại đôi tân nhân ôm chăn đưa mặt nhìn nhau.
- Muốn ăn thì nói, đừng có nói móc nói máy, làm lần nữa là được.
Bà nương này bây giờ sắp điên rồi, không chọc vào nổi, Vân Diệp tiếp tục công việc vừa rồi, bánh hồng từng cái từng cái ra lò, bị Tân Nguyệt
chiếm hết, bản thân lấy ba cái mới cho Na Mộ Nhật một cái, phân chia rất rõ ràng.
Lắc đầu, kéo cả hai bà nương về phòng, nói:
- Chúng ta cứ thế này sẽ bị cả nhà cười cho, vậy đi, ba chúng ta tới
tiểu lâu ở, không mang theo ai cả, chỉ ba chúng ta, nha hoàn cũng không, sống vài ngày thoải mái.
Đề nghị này được cả hai nàng đồng ý, có điều không tới tiểu lâu, mà là
viện tử ở phường Hưng Hóa, nha hoàn cần, gia đinh cũng cần, nếu không sẽ bị chê cười.
Nhìn cáo mệnh phu nhân ra uy chỉ tay múa chân, Vân Diệp nói với Na Mộ Nhật:
- Với khí thế của nàng còn chưa được.
Thấy sao học vậy, Na Mộ Nhật thấy mình phải tăng cường học tập, liền
theo sau Tân Nguyệt học y hệt, từ cách vấn tóc tới mặc áo, từ cách đi
đường tới giọc điệu khi nói chuyện, cái gì cũng học, tới ngay cả dáng vẻ Tân Nguyệt mắng nha hoàn cũng học chính xác.
Gió bắc mạnh lên, thảo nguyên chắc có tuyết rơi rồi, Na Mộ Nhật không về được, Vân Diệp cũng không định để nàng về thảo nguyên, thảo nguyên mùa
đông, khác gì chịu tội, hiện ở thảo nguyên có quản sự ngoại tộc của Vân
gia lo liệu, Na Mộ Nhật không về cũng không sao, đợi xuân ấm hoa nở mới
về, đóa hóa thảo nguyên ở trong phòng ấm sẽ khô héo.
Mấy ngày qua Na Mộ Nhật luôn nói không biết bò dê có bình yên qua được
mùa đông hay không, Vân Diệp biết nàng nhớ thảo nguyên rồi.
- Nếu như nhớ thảo nguyên thì hát đi, không phải nàng luôn muốn hát sao? Cứ hát là được.
- Không được đâu, ca ca, nơi này là Trường An, không phải là thảo nguyên, thiếp hát lung tung sẽ bị người ta cười.
Na Mộ Nhật ngồi xuống cởi giày cho Vân Diệp thay cho y một đôi dép lê đã được sưởi ấm, ngửa mặt nói với y:
- Không sao cả, tối nay ta đưa nàng tới một nơi, nơi đó nàng có thể hát
thoải mái, ta đi cùng nàng, phu nhân cũng đi, chỉ ba chúng ta, nếu như
nàng thích, chúng ta hát cả đêm. Na Mộ Nhật hát, ta nghe mãi mãi không
biết chán.
Nữ tử Đại Đường không chịu nổi tình thoại, bất kể là tài nữ tâm gấm
miệng hoa ở đô thị, hay là thiếu nữ ngây thơ lãn mạng của thảo nguyên,
nghe những lời tình thoại khô khan vô vị của Vân Diệp đều rưng rưng nước mắt, toàn thân nóng lên, chân nhũn ra. Tác dụng hơn cả thuốc kích dụng.
Bụng của Tân Nguyệt càng ngày càng lớn, hành động vất vả, nhìn nàng cứ như nuốt chửng cả quả bóng rổ, suốt ngày ôm bụng rên rỉ.
Có mấy lần Vân Diệp vén y phục của nàng lên, nhìn xa bụng căng tới phát
xanh, lo cho nàng lắm, những mạch máu nhỏ trên đó đều thấy rõ ràng, cứ
lo bụng nàng bị nứt ra.
Phụ nữ có thai làm cái gì cũng vụng về, chuyện giúp Tân Nguyệt thay y
phục, đi giày dép, Vân Diệp chưa bao giờ mượn tay người khác, ngay cả
ban đêm nàng liên tục thức giấc, cũng do chính Vân Diệp hầu hạ.
Nàng rất dễ bị chuột rút, mỗi ngày phải xoa bóp chân, Vân Diệp quy định
giờ, chưa bao giờ gián đoạn, còn về phần chuyện bên ngoài nhà, y coi như điếc, tới ngay cả Trình Xử Mặc, Ngưu Kiến Hồ cũng không gặp được y mấy
lần. Thế là Trường An lại có kẻ làm rộ lên, cười nhạo Vân Diệp chìm đắm
trong ổ ôn nhu, không rứt ra được.
Đó chỉ là chuyện nhỏ, tối nay mang tới niềm vui bất ngờ cho Na Mộ Nhật
mới là chuyện lớn mà Vân Diệp quan tâm, còn về phần sứ tiết Tiết Duyên
Đà chọc giận Tây Đột Quyết, bị người ta xuyên đầu lên mũi mâu, cảnh cáo
bốn phương lại càng là chuyện nhỏ không nằm trong phạm vi quan tâm của
Vân Diệp.
Đại trưởng lão của Thổ Cốc Hồn đập đầu tự tử vào cột của điện Duyên Niên càng chẳng dính líu tới Vân Diệp, người ta muốn chết, ngăn cũng chẳng
ngăn nổi.
Lâm chưởng quầy không phụ sự hi vọng của mọi người, theo tin tức truyền
về, quốc chủ Cao Ly rất thích đồ lưu lỳ, nhất là quả cầu lưu ly, cho
rằng là thứ hiếm có trên đời, bất chấp sự phản đối của các đại thần, độc đoán lấy lương thực tích trữ của ba châu Vĩnh An đổi lấy ba mươi món đồ lưu ly tinh xảo, hiện giờ lương thực đã được vận chuyển tới Liêu Đông.
Đỗ đại tướng quân khảng khái mua hết, hôm qua binh bộ đem tiền đồng đổi
thành vàng gửi vào tài khoản của Vân gia.
Tân Nguyệt đứng trước giường tỉ mỉ trang điểm cho Na Mộ Nhật, chuyên môn tết tóc nàng thành bim, mặc vào áo da đặc chế của Vân gia, thiếu nữ Đột Quyết xinh đẹp lại xuất hiện trước mặt hai người.
Bóng đêm vừa buông xuống Na Mộ Nhật đã thúc giục Vân Diệp chuẩn bị, nàng nôn nóng muốn đi xem nơi mình hát đẹp thế nào. Vân Diệp đã khoe suốt
ngày rồi.
Không ra ngoài thành, cũng chẳng vào vườn hoàng gia, mà ở ngay kịch viện phường Hưng Hóa, chỉ cần là ở trong phòng là Na Mộ Nhật không thích,
tuy không vui, nhưng nàng vẫn giả vờ vui vẻ, chỉ là ai cũng thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt.
Xe ngựa dừng ở cầu vượt, mấy quản sự kịch viện của Vân gia thi lễ xong
rồi đi chuẩn bị, hôm nay điều khiển đèn đuốc, an toàn do họ nắm giữ.
Trên vũ đài mọc đầy cỏ xanh, cao tới hai tấc, bảy tám con cừu con trắng
như đám mây đang gặm cỏ, còn có một cái lều nỉ dựng giữa sân khâu, cột
bên cạnh buộc một con chó lớn, Vượng Tài thì đầu vào lều tò mò nhìn ngó, vị diễn viên quần chúng này tự chạy tới.
Mục dân cách đàn cừu không xa, nhìn thấy cừu con, Na Mộ Nhật chạy nhanh tới, ôm lấy cừu khóc ướt nước mắt.
- Phu quân, chàng trồng cỏ lên đá bằng cách nào thế?
Tân Nguyệt lấy vai huých Vân Diệp hỏi:
- Đơn giản lắm, cho đất vào trong bao tải, rồi cho cỏ vào, cỏ sẽ tử chui qua lỗ của bao tải.