Na Mộ Nhật cười ngọt ngào
với Vân Diệp, nhìn thảo nguyên trời xanh mây trắng trên bức tranh vải ở
sau lưng, bức tranh này Vân Diệp xin Ly Thạch dùng ba ngày mới vẽ xong.
Dã nhân lịch sử giờ biết về thứ gọi là tỉ lệ rồi, vẽ một cái đã thuần
thục vô cùng, cỏ ở gần, núi đằng xa, mây trên trời đều như thật.
Ôm con cừu thân mật một lúc, lại xoa đầu con chó chăn cừu, lôi đầu Vượng Tài ra khỏi lều, vào trong lăn mình trên thảm mấy vòng, lấy ở đáy nồi
ra mấy miếng cặn sữa, đó là nhà của nàng, Vân Diệp dựng lên túp lều này
dựa theo miêu tả của nàng.
Nhổ một cây cỏ trên mặt đất, ngậm vào miệng, rồi nhổ ra thật xa, đây là có thật sự, không phải nằm mơ.
Na Mộ Nhật sung sướng chạy ra, nghênh đón Vân Diệp và Tân Nguyệt vào lều của nàng, giống như nghênh tiếp người mình kính yêu nhất.
Hai người nhìn nhau cười, khom mình chui vào lều, không có phân trâu,
làm Na Mộ Nhật bối rối, khách tới mà không có sữa nóng đãi khách thì
thật là thất lễ, may mà Vân Diệp giải quyết được khó khăn này, y lấy từ
sau lưng ra một cái bếp lò nhỏ, bên trong đã có than đỏ rực rồi.
Na Mộ Nhật tức thì cao hứng, lấy sữa tươi từ trong thùng ra, cho vào nồi đặt lên bên, cho bơ, muối, nguấy đều, lại vỗ gáy, lấy từ giá gỗ ra một
nhúm lá trà, đó là Vân Diệp dạy nàng, Na Mộ Nhật rất thích thứ trà bơ
này, không bữa nào thiếu nó được. Chỉ là trà quá đắt, mục dân khác không uống được, chỉ có nàng và Hoạn Nương mỗi bữa cơm mới uống một ít.
Mùi thơm của bơ bay ra, Tân Nguyệt lại muốn nôn, nàng không chịu nổi vị
bơ. May mà Na Mộ Nhật rất chu đáo, cho nàng một bát sữa tươi mới cứu
được một mạng của nàng.
Trà bơ của Na Mộ Nhật rất giống trà sữa đời sau, chỉ là một đằng dùng bơ, một đằng dùng sữa mà thôi.
Chén nhỏ bằng bạc, bên trên khắc chim hoa, trà bơ màu nâu tỏa hương thơm ngát được Na Mộ Nhật bê tới trước mặt, giống như thê tử ôn nhu hầu hạ
trượng phu bách chiến trở về.
Nhận lấy bát bạc, ngón tay chấm vào bát một cái, búng lên trời, coi như
đã mời thiên thần, Vân Diệp cười uống từng ngụm trà nóng.
Na Mộ Nhật hành đại lễ với Vân Diệp, Tân Nguyệt, quỳ trên mặt đất, hát khúc ca về nhà nàng thích nhất.
Hùng ưng trên bầu trời ơ
Bay ở trên lều
Lượn ba vòng
Không chịu đi
Tuấn mã của thảo nguyên ơ
Phi ở dưới đất
Phi ba vòng
Không chịu đi
Ca ca thân yêu ơ
Đi lấy cỏ
Đi ba ngày
Mới trở về.
Vừa hát vừa cởi giày cho Vân Diệp, còn về phần Tân Nguyệt lúc này hoàn toàn chìm đắm trong ảo tưởng, Na Mộ Nhật chẳng để ý tới.
Giọng ca uyển chuyển không ngừng cao vút lên, nhu tình trong mắt như
muốn tràn ra ngoài, tâm tình của một tân hôn nữ tử sốt ruột đợi ba ngày
thấy tình lang bình an trở về thể hiện hoàn toàn.
Sự quyến rũ của nữ tử Đột Quyết trong tích tắc này được thể hiện trọn
vẹn, nhớ lại hán tử thảo nguyên thô hào ở đời sau hát đối với người
trong lòng. Na Mộ Nhật đã hát rồi, Vân Diệp phải đáp lại, nếu không sẽ
bị cho rằng không có tình cảm.
Cầm bát trà, Vân Diệp hắng giọng, cũng thấp giọng hát.
Cỏ xanh ở đằng xa ơ
Cao thật cao
Ca ca đi lấy cỏ
Ba cỗ xe
Có bầy sói chạy tới ơ
Nhiều thật nhiều
Ca ca đánh chết sói
Ba lần xiên
Lột lấy tấm da sói ơ
Mềm thật mềm
Làm y phục cho muội tử
Làm ba bộ.
Tân Nguyệt không ngờ Vân Diệp cũng biết hát, lại còn hát rất hay, nhìn
thấy Na Mộ Nhật nép trong lòng Vân Diệp, dáng vẻ nhu tình mật ý. Lửa
giận không chỗ phát tiết, mình đường đường là phu nhân chính thống của
hầu tước phủ, không ngờ lại chẳng được phu quân yêu thương bằng một tiểu thiếp, làm sao chấp nhận được.
Ác bà bà cổ đại thường làm cái chuyện chia rẽ uyên ương, Na Mộ Nhật
không có ác bà bà, nhưng có một chính phòng tỷ tỷ hung dữ, đầu bị mấy
cái gõ mới tỉnh lại từ trong ái tình ngọt ngào như giấc mộng.
Hoang mang nhìn Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật đột nhiên khóc lớn, rúc vào lòng
Vân Diệp không chịu ra, trong giấc mộng của nàng chưa bao giờ có Tân
Nguyệt.
- Chàng biết hát à? Vì sao chưa bao giờ hát cho thiếp nghe? Không được,
tối nay chàng phải hát cho thiếp một bài tình ca, phải hát hay hơn cho
Na Mộ Nhật mới được.
Vân Diệp cười lớn:
- Tối nay vốn thuộc về ba chúng ta, muốn hát thì hát, chỉ cần nàng muốn
hát, hỏi ta nhất định chiều lòng nàng, đây là một ngày đẹp, sau này
chúng ta sống nương tựa vào nhau, cuộc sống tươi đẹp phải biết nắm lấy
mới được.
Tân Nguyệt thẹn thùng cúi đầu xuống, sự chanh chua lớn mật thường ngày không thấy đâu nữa.
Na Mộ Nhật ngừng khóc, mắt ướt lệ nhìn Vân Diệp cười cực kỳ khoan khoái, nàng không hiểu, tính độc chiếm của tình yêu làm nàng nhất thời lúng
túng.
Cưới nhiều nữ nhân thuần túy là kiếm phiền phức cho minh, trừ khi ngươi
không quan tâm tới cảm thụ của họ, chỉ muốn hưởng thụ vui sướng của sắc
dục, sống vô tâm vô tình như thế tất nhiên tăm tối.
Còn nếu như ngươi muốn có một cuộc sống hạnh phúc, thì kết quả tốt nhất
là cưới một người thôi, mặt Vân Diệp cười vui vẻ, lòng lại đắng chát.
Thỏa mãn một nàng sẽ đắc tội với một nàng, không có đường thứ ba để đi, nếu muốn ba phải thì càng khốn khổ.
Y không dám tưởng tượng ra cảnh có thêm Lý An Lan xen vào nữa thì sẽ ra
sao, nếu như có ngày đó, y sẽ quyết đoán bỏ nhà ra đi, mang theo Vượng
Tài, lưu lạc chân trời góc bể.
Ba người ngồi trên cỏ, Vượng Tài nằm phía sau Vân Diệp, từ sau khi phát
hiện ra mộc nhĩ trong chuồng ngựa, cuộc sống hạnh phúc của Vượng Tài đã
quay trở lại, cái túi dưới cổ chứa đầy tiền, hiện giờ các chủ tử của Vân gia chỉ cần rảnh rỗi là nhét tiền vào trong túi của nó, kế hoạch giảm
béo Đơn Ưng định ra cho nó lần nữa tuyên cáo thất bại.
Tân Nguyệt không hát được, há miệng mấy lần mà không ra được câu nào,
khiến Na Mộ Nhật nấp sau lưng Vân Diệp cười trộm, kết quả bị Tân Nguyệt
kéo ra đánh cho mấy cái mới tha.
Hát lên nào
Bên này hát bên kia hòa
Sơn ca như nước mùa xuân.
Mới hát được ba câu Tân Nguyệt đã vỗ đủi Vân Diệp, không cho hát, cố
chấp cho rằng một hầu gia hát như vậy là mất thể diện. Nàng là thế đó,
bản thân không vui sẽ không để tất cả mọi người vui.
Na Mộ Nhật vào lều, lấy nồi trên bếp lò xuống, thịt bò trong đó đã được
nấu chín, người Đột Quyết ăn thịt, chỉ cần có muối là được, có điều lạ
lắm, chỉ dùng nước nấu thịt, thịt nấu ra lại rất ngon, ngon hơn cả món
dùng hương liệu tẩm ướp trong hoàng cung cả trăm lần.
Thịt toàn miếng lớn, Vân Diệp, Na Mộ Nhật cầm ở tay, chấm muối vào ăn
ngon lành, vừa mới nhai nhóp nhép thì bị Tân Nguyệt đánh cho mỗi người
một cái, có hầu gia và thất phẩm mệnh phụ nhà ai ăn như thế không?
Ăn mà không phất ra tiếng, khác gì ăn cơm mà không có muối. Cắn từng
miếng nhỏ, nhai từng miếng nhỏ, ăn thịt mà cứ như đang ở âm phủ, làm
người ta tưởng ăn thịt người.
Tối nay ngủ lại ở đây, Vân Diệp vốn định hòa hoãn không khí gia đình,
nhưng chuyển không được như mong muốn, lại quay về điểm khởi đầu. Tân
Nguyệt có đánh chết cũng không bỏ thân phận cao quý của mình, dù hâm mộ
Vân Diệp và Na Mộ Nhật cầm sắt hòa minh, nhưng chưa tới mức hạ thân phận đi hát ca khúc nhà quê. Có thể ngồi trên bãi cỏ ăn thịt cừu với hai
người bọn họ đã là nhượng bộ lớn nhất rồi.
Ngủ ở trong lều Na Mộ Nhật tựa hồ được quay về thảo nguyên, mấy ngày
trước nóng nảy đêm ngủ không yên chẳng còn nữa, há miệng ngáp dài, nàng
rất cầm một giấc ngủ dài thật say.
Ngửi mùi hương của cỏ, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, đương nhiên ý nghĩ muốn ôm cừu ngủ của nàng bị Tân Nguyệt trấn áp triệt để.