Chuyện hải tặc đánh vào đất liền cực ít, nhưng cũng không phải là
không có, trước kia chỉ cần có sông là có hải tặc, những nông dân Cao Ly ở ngoài thành đột nhiên ở chân trời có vô số hải tặc, trừ vài con ngựa, đa số là đi bộ, cờ mang hình đầu lâu cực lớn bay phần phật, đây là đám
hải tặc rất có kỷ luật, nông dân Cao Ly hoảng sợ, chạy về nhà mang con
cái biến mất trong chốn hoang dã.
Chiến tranh tới quá bất ngờ, khi Cao Ngọc Long nghe thấy có hải tặc
tập kích thì đứng trong sân cười lớn, hải tặc không biết sống chết,
tưởng rằng giết chết chủ tướng trong thành là có thể mặc sức chém giết?
Bọn chúng quên thành Thương Nham là lãnh địa của Cao gia, chỉ cần Cao
gia còn một người sống là không sụp đổ được, nếu đánh bại đám hải tặc
đáng ghét này trong dã chiến, danh vọng của Cao gia sẽ lên một tầm cao
mới. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Đám khốn kiếp này đáng bị rút gân, cắm vào cọc cảnh cáo kẻ khác, ý đã quyết, liền điểm ba nghìn bộ binh, hai nghìn kỵ binh rời thành nghênh
địch, hắn thấy chừng đó đối phó với một đám ô hợp đã là quá cẩn thận
rồi.
Lưu Phương nhìn cờ xí trên tường thành, nói với Vân Diệp: - Ngươi tốt số lắm, người ta chuẩn bị rời thành chiến đấu rồi, xem đi ở chủ tướng
đã dựng lên, còn cờ phi mã nữa, đó là thân vệ của chủ tướng, không ít
hơn sáu nghìn người, lão phu muốn xem ngươi diệt địch trong tầm mắt, giữ thương vong bằng không ra sao? - Chẳng lẽ chúng ta không bày trận, chia cánh phải trái gì à? Cứ xếp mấy hàng đợi địch xông lên thế này sao? Vân Diệp nhìn binh mã trong thành không ngừng kéo ra, ngươi ta khôi giáp
sáng loáng, quân trận chỉnh tề, chẳng giống bên mfnh, chỉ có đội hình
hàng ngang, chẳng có gì che thân, chẳng có trận thế, nhìn kiểu gì cũng
giống một đám ô hợp.
- Tiểu tử, học tập một chút đi, đây chính là mang thứ mạnh nhất của
ngươi đối phó thứ yếu nhất của địch, quân đội của ngươi dựa vào cung nỏ, và nỏ tiễn bắn không hết, tầm bắn xa hơn cung nỏ của người Cao Ly rất
nhiều, lão phu muốn xem dưới mưa tên dày đặc, người Cao Ly xông lên ngọn núi nhỏ này ra sao, không biết người Cao Ly định dùng bao nhiêu thi thể bù đắp chênh lệch này.
- Điền Kỵ đấu ngựa không phải như thế, hình như bên thất bại mới làm
thế. Vân Diệp không yên tâm nói với Lưu Phương, nhưng lão già này đã đi
ra chỗ khác, ông ta không muốn bị Vân Diệp làm uất chết.
Cao Ngọc Long đứng trên tường thành nhìn đám hải tặc, chưa tới một
vạn người mà dám đồ mưu thành Thương Nham, thấy trận thế lộn xộn của đám hải tặc, thấy chiến thắng đã nắm chắc trong tay, trận này nếu không
đích thân chém chết vài tên sao xứng với anh linh phụ thân trên trời.
Từ nhỏ đã biết phụ thân mình là một đại anh hùng, hắn cũng nỗ lực
theo kịp phụ thân, nay cuối cùng cũng có cơ hội, hít sâu một hơi, đội mũ trụ xuống thành.
Vân Diệp còn tưởng rằng sẽ có một đại tướng đứng ra chỉ đối phương hô: - Gia gia ở đây, kẻ nào dám tới nạp mạng.
Kết quả thật thất vọng, người Cao Ly còn còn bừa bãi hơn mình, trung
quân chưa di chuyển, kỵ binh hai cánh đã ùn ùn kéo tới, còn may Lưu
Phương có cách ứng phó, hai bên là lục quân có sức sát thương lớn nhất,
một đầu là Cẩu Phong, một đầu là Lại Truyền Phong, huynh đệ Dương gia ở
trước mặt không xa, quay đầu lại nhìn thấy Vượng Tài mới yên tâm, khi
tới lúc không cầm cự được thì chạy cho nhanh, Vân Diệp chưa bao giờ có
suy nghĩ hi sinh vì nước.
Vô Thiệt lần đầu tiên mặc khải giáp, giáp đen tóc trắng, trông rất có khí khái nam tử, cầm một cây thiết thương, đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lão già Lưu Phương không ngừng liếm môi, hoành đao đã vô thức kéo ra một nửa, lão già này chả biết sợ đâu, chẳng qua vì rời chiến trường quá
lâu, hôm nay làm lại nghề cũ, nhất định muôn phần cảm khái, không muốn
quấy rầy ông ta, nhìn kỵ binh địch ùn ùn kéo tới, Vân Diệp lặng lẽ tới
gần Vượng Tài, sẵn sàng cướp đường bỏ chạy.
Lại Truyền Phong tu một ngụm nước lớn, mắt đỏ lên, bên cạnh có một bộ nỏ tám trâu, trên lắp ba mũi tên, chỉ cần tên lệnh bên mình bắn ra, vạn tiễn sẽ đồng loạt phát xạ.
Người Cao Lệ tới gần lắm rồi, khuôn mặt vặn vẹo của đám kỵ binh đã
hiện ra rõ ràng, khi bọn chúng nâng trường thương lên ngang người, Lại
Truyền Phong cười lớn đập cò, khoảng cách gần thế này, nỏ tám trâu là vô địch.
Tiếng rít từ hai bên đội ngủ đồng loạt vang lên, Cẩu Phong cũng phát động rồi.
Trương kia Vân Diệp có nhận thức sai lầm về nỏ tám trâu, cho rằng nó
không lợi hại bằng súng hiện đại hóa, nhưng hiện nhìn nó xuyên qua tên
kỵ binh đầu tiên, rồi xuyên tên thứ hai thứ ba vào một, mới biết mình
quá sai lầm, vì mũi tên dài nửa trượng này, là một con độc long, ba mũi
tên bắn đi, trước mặt nỏ tám trâu bị dọn trống.
Khi nỏ tám trâu bắn tên, quân tốt đằng sau tiến lên một bược, theo
huấn luyện trước đó, bất kể trước mặt có địch hay không cứ bóp cò, sau
đó chẳng nhìn có bắn trúng không đã lùi lại, tổ khác đi lên, khi ba tổ
nỏ binh bắn hết, nỏ tám trâu lại lắp đầy đục công thành đen xì.
Yên tâm được rồi, Vân Diệp mỉm cười vỗ Vượng Tài, gọi Lưu Tiến Bảo
mang cho mình một cái ghế, đeo miếng bịt mắt lên, một con mắt nhìn rất
bất tiện, tiêu cự cứ bị chệch. Chỉ thời gian một bữa cơm, đám kỵ binh đã biến mất trước mắt Vân Diệp, có câu cung tiễn là vũ khí tốt nhất đối
phó với kỵ binh, quả nhiên là như thế.
Khắp nơi là tiếng kêu gào của chiến mã và người Cao Ly trước khi
chết, chỉ có vài chiến mã sống sót chạy trên chiến trường, hí dài tìm
chủ nhân của mình.
Phụ binh sau quân trận mau chóng chạy lên chiến trường, mỗi người cầm một cây trường thương, chỉ cần là người nằm trên mặt đất, không cần
biết sống hay chết, đều dâm một nhát, quả nhiên trên chiến trường có rất nhiều kẻ giả chết, thấy phụ binh tới, bò dậy chạy về thành, chỉ có điều mới chạy được vài bước bị tên bắn chết, trên chiến trường không có
chuyện nói tới tình người.
Vượng Tài không quen nghe đồng loại kêu gào, dụi đầu vào lưng Vân
Diệp tìm sự an ủi, Vân Diệp vuốt tai nó, hỏi Lưu Phương đã hoàn toàn
trấn định trở lại: - Tiên sinh, chúng ta làm gì bây giờ?
- Chủ tướng đối phương đã chuẩn bị rúi lui, ngươi xem hắn đang từ từ lui lại, cho nên tới lúc chúng ta tiến quân rồi.
Lưu Phương nói xong phất cờ lệnh, lập tức có tư mã trong quân hét lớn: - Tiến quân.
Người Cao Ly rút lui từ nghiêm chỉnh tới có chút rối loạn, rồi tan
rã, cuối cùng chạy vào thành như ong vỡ tổ, tựa hồ chỉ có ngăn cách bởi
tường thành mới cảm thụ được chút an toàn.
Hai trăm trượng với đại quân mà nói chẳng phải là khoảng cách xa, nếu người Cao Ly trình tự vào thành, đoán chừng có cơ hội quay về, nhưng
tranh giành náo loạn liền ngăn cản hiệu suất vào thành một cách nghiêm
trọng, khi Lại Truyền Phong hô khẩu lệnh phát xạ lần nữa, ít nhất còn có một nghìn người chưa vào thành.
Cảnh tượng sau đợt tên làm người ta không muốn nhìn, đục công thành
có thể làm người ta gãy đôi người, mũi tên trong khoảng cách gần có thể
bắn xuyên lưng, những kẻ mặc giáp da càng thê thảm, toàn thân mang mũi
tên, ra sức đập cửa thành, hi vọng cửa thành nặng ngàn cân đã hạ xuống
được đồng bạn mở ra, cho mình vào.
Vài ba con cá nhỏ không khiến Lại Truyền Phong hứng thú, nhìn tường
thành đắp bằng đất chỉ cao hơn một trượng, có lẽ chẳng cần phá cổng
thành.
Nỏ tám trâu lại phát động, chẳng mấy chốc đục công thành gim đầy
tường, Lại Truyền Phong ngậm đao trong miệng, dẫm đục công thành leo
lên, sau lưng hắn là vô số quân tốt đeo nỏ trên lưng, ngậm đao leo lên
theo tướng quân của mình.