Người Cao Ly chỉ cần thò đầu ra là trúng tên ngã xuống, có điều chúng nấp đằng sau tường ném đá xuống, Vân Diệp nhìn thấy mấy chục binh sĩ bị đá ném rơi.
Đang định lệnh quân sĩ dùng đạn cháy, Lưu Phương ngăn lại: - Vân hầu, nếu quá mức coi trọng tính mạng quân nhân thì không phải chuyện hay,
như thế quân nhân không chịu được khổ chiến, nói không chừng khi ngài
cần chiến thắng nhất lại thất bại. Quân nhân thấy tử vong không hại gì,
trận này chúng ta thắng chắc rồi, không thấy Cao Huệ Chân xuất hiện, lão phu đã biết người Cao Ly không có một cơ hội nào cả, lần này coi như
luyện binh đi, hầu gia muốn đứng chân ở Đại Đường, trong tay có đội quân tinh nhuệ mới là chỗ dựa lớn nhất. Đạn cháy có thể không dùng thì đừng
dùng, nỏ tám trâu, nỏ cứng, thêm vào giáp trụ, bọn họ được ngài trang bị tới tận răng rồi, giờ tới lúc bọn họ trả lại thành quả cho ngài.
Trong lúc nói chuyện, Lại Truyền Phong và Cẩu Phong đã lên tường
thành, quả nhiên là dũng tướng, đối diên với kẻ địch ùn ùn kéo tới quyết tử chiến không lui vẫn khống chế được một khu vực trên tường thành, Cẩu Phong lưng cắm đầy tên, múa đao thúc giục bộ hạ mau chóng lên thành.
Lại Truyền Phong không biết nhặt đâu được một cái chùy xích, một chùy đã đánh kẻ địch đối diện cả người lần thuẫn bài rơi xuống thành, rất
nhanh có thêm nhiều quân tốt leo lên, sau một loạt tên dày đặc, Vân Diệp nhìn thấy người Cao Ly không ngừng rút lui, hạ thành không còn là vấn
đề nữa, cùng lắm tốn chút thời gian thanh trừ thôi.
Cửa thành bị mở ra, Vân Diệp đội mũ trụ, theo Lưu Phương vào thành,
vào trong rồi mới phát hiện ra thành Thương Nham quả nhiên danh bất hư
truyền, cửa hiệu san sát hai bên đường, cửa hiệu ở đây đều mang tính
trun chuyển, mỗi ngày có thương đội mua hàng hóa ở đây mang tới Đại
Đường hoặc Cao Ly, thậm chí là tới Mạt Hạt. Nay đường phố vắng tanh, nhà nào cũng cửa đóng then cài, dù có trẻ con khóc cũng lập tức bị người
lớn bịt miệng, chỉ sợ gây ra tiếng động khiến hải tặc kéo tới.
Mặt đất toàn phần cơ thể tàn khuyết, máu trên sàn đá tụ thành một cái ao nhỏ, Lưu Phương hít sâu một hơi, Vân Diệp phát hiện lão già này như
trẻ hơn mười tuổi, khi đi qua một cánh cửa, ông ta thình lình rút kiếm
đâm vào, lúc rút ra thì kiếm đã thấm máu.
- Tiên sinh, không sợ phía sau là phụ nữ trẻ nhỏ sao, hạ sát thủ như
thế không giống lời dạy bảo về đội quân đường đường chính chính của tiên sinh?
Lưu Phương quét mắt bốn phía, nói từng chữ một: - Đội quân đường
đường chính chính là danh từ sau khi thắng lợi mới có, trước đó giữ được mạng mới là nhiệm vụ hàng đầu, bất kể kẻ sau cửa kia là binh sĩ hay
bình dân, chỉ cần kẻ có hiềm nghi mưu đồ bất lương là chúng ta phải loại bỏ toàn bộ nguy hiểm tiềm tàng đó.
Vân Diệp gật đầu, bảo đám Lưu Tiến Bảo vây quanh mình kín một chút
rồi mới theo đại đội vào nội thành, vây ba mặt bỏ một mặt là kế hoạch
chuẩn bị trước, để cho người ta một con đường sống, tránh người ta liều
cá chết lưới rách với người.
Cao Ngọc Long đứng trên tường thành dùng thuẫn bài che kín mít, một
văn quan Cao Ly ra sức hò hét với tướng sĩ thủy quân ở dưới thành.
- Hắn nói gì thế?
Vân Diệp hỏi:
Lưu Phương nghe một lúc rồi phiên dịch:
- Cao gia nói với ngươi, lần cướp bóc này ngươi thắng rồi, tài phú ngoài
quách tùy ngươi mang đi, nhưng đảm bảo không tấn công nội thành, nếu
không mọi người liều mạng với ngươi.
- Tài phú ngoài quách vốn là của chúng ta, ta không định bỏ qua, Lại Truyền Phong, ngươi nói xem.
- Đại soái, đừng nghe hắn nói, trong ngoài thành chúng ta lấy hết,
thứ đáng tiền đều ở nội thành, không thể đi uổng phí được, vả lại chiến
mã của chúng ta rất ít, tới thành Đại Vương những ba trăm dặm, mạt tướng thấy chúng đem ngựa vào nội thành, không chiếm nội thành sao được.
- Đám cường đạo chó má, gia gia không sợ các ngươi, có giỏi tới công
phá cổng thành gia gia canh đi. Trên chiến trường không ngờ vang lên
tiếng Đường chuẩn mực, tất cả mọi người nhìn Cẩu Tử múa may trên cổng
thành như nhìn người chết.
- Sao hắn lại lên cổng thành?
Vân Diệp hiếu kỳ hỏi:
- Có gì lạ đâu, binh lực thủ thành không đủ, nhất định phát động
thương hộ trong thành, cùng bảo vệ nội thành, đó là thủ pháp thường
dùng. Phải rồi người cầm vũ khí kia là ai? Lưu Phương chỉ biết Cẩu Tử và Đơn Ưng, không biết hơn hai trăm người ở bên cạnh.
- Đó là chưởng quầy nhà vãn bối, cùng tiểu nhị, nhà vãn bối có cửa
hiệu nhỏ trong thành. Vân Diệp đáp tỉnh queo, đám Lại Truyền Phong nghe
được trố mắt ra.
- Rốt cuộc nhà ngươi có bao nhiêu sản nghiệp? Lưu Phưởng hỏi câu mà
ai cũng muốn hỏi, nơi hoang sơ thế này cũng có cả trăm tiểu nhị, chẳng
hiểu chốn phồn hoa có bao nhiêu người?
- Vãn bối chẳng quản chuyện trong nhà, đều do tiện nội lo liệu, muốn
biết phải để vãn bối đi hỏi nàng mới được, hỏi cái này làm gì, hiện giờ
chúng ta phải công thành, công sớm chúng ta còn nghỉ ngơi, mai phải tiếp tục xuất phát nữa, đánh từ cổng thành vào đi.
Lưu Phương không tiếp nhận ý kiến của Vân Diệp, phất tay lên, tên như châu chấu bắn về phía tường thành có Cao Ngọc Long, tên quan văn lải
nhải không ngừng kia bị bắn thành nhím, rơi từ trên tường thành xuống,
trên tường thành có tên lác đác bắn xuống, hai bên bắn nhau tưng bừng.
Giáo úy thủ vệ cổng thành nhét cho Đơn Ưng một cây cung, quát lệnh
bắn về phía hải tặc dưới thành, Đơn Ưng nhận lấy, chỉ thuận tay kéo một
cái mà cánh cung biến thành hình trăng tròn, tên giáo úy chưa kịp khen
ngợi thì Đơn Ưng chía cung bắn một mũi tên vào đầu.
Trước khi tên đâm xuyên đầu hắn mơ hồ nhận ra chuyện bất thường, đợi
Đơn Ưng giết liền ba tên giáo úy, Cao Ngọc Long mới nhận ra, đang định
hét những kẻ kia là quân đội Đại Đường thì thấy sườn đau nhói, kẻ lúc
nãy đứng trên thành lâu hò hét đã đâm trùy thủ ngập vào người mình, kẻ
này do mình gọi tới bên cạnh, còn tường hắn là một dũng sĩ ...
Đại đao Nhân Hùng càn quét không đối thủ, một mình chén giết từ đường lớn tới cổng thành, ba huynh đệ của hắn rú lên như sói, múa đao ra sức
chém giết, không để lão đại xông pha nguy hiểm một mình.
Lão Phương run rẩy nấp đi, tuổi cao rồi, không vung được đao nữa, lát nữa hầu gia vào thành, mình đi theo hầu hạ, đó mới là chuyện mình phải
làm, còn chuyện cầm đao giết người là của đám trẻ tuổi, trốn vào trong
phòng, mới phát hiện mấy người quen đều đang run rẩy trốn trong đó.
Thấy Lão Phương vào, chưởng quầy Vu Đức Hiên hỏi: - Lão Phương, hầu
gia nhà ông vào thành chưa, nếu đánh vào không được, đám người chúng ta
chết không có đất chôn.
- Ông yên tâm đi, vừa rồi ta thấy Cao Ngọc Long đã bị giết chết, Nhân Hùng cũng đã đánh tới cửa thành, chẳng bao lâu nội thành sẽ bị phá, tổn thất của mấy nhà sẽ được hầu gia đến bù, cuối cùng cũng được về nhà,
Lão Triệu, ông không muốn à?
Cửa thành thường ngày phải cần năm đại hán mới mở được bị một mình
Nhân Hùng lấy vai húc văng, hò hét bảo đại quân mau vào thành, toàn thân hắn đã sắp thành con nhím, Vân Diệp nhìn thấy mũ trụ của hắn cũng có
một mũi tên cắm lên, chẳng cần y nói nhiều, Dương gia huynh đệ đã đánh
vào.
Chiến sự chẳng kịch liệt, vì người của Cao gia đã cưỡi ngựa chạy mất
khi cánh cửa này mở ra, thành Thương Nham trước thấp sau cao, cửa sau
nối liền với con đường thông tới thành Mộc Để, khi Vân Diệp đứng ở phủ
thành thủ nhìn lên núi chỉ nhìn thấy loáng thoáng mấy cỗ xe ngựa biến
mất sau lưng núi.