Cẩu Tử sốt ruột tìm kiếm khắp phủ thành thủ, ngay cả kho châu báu
cũng mở ra nhìn qua, rồi ủ ê ngồi ở góc tường nghỉ ngơi, người thường
ngày thích châu báu nhất lại chẳng thèm nhìn vàng bạc châu báu lấy một
cái, Đơn Ưng ngồi xuống bên cạnh, nói: - Đừng đau lòng, nữ nhân đó thân
phận trông có vẻ không đơn giản, nhất định là khuê nữ Cao gia, ngươi vừa mới giết lão gia tử nhà người ta, dù gặp mặt cũng chỉ liều mạng với
ngươi, không gặp thì hơn.
- Tiểu Ưng, ngươi có bao giờ lần đầu tiên gặp một nữ tử, chỉ nhìn một cái là thích ngay rồi không? Tối hôm đó chúng ta quá vội vàng, nói thực ta chỉ nhớ nàng có một đôi mắt to, còn lại toàn mơ hồ, giờ muốn nhìn
đôi mắt to đó, ngươi nói xem phải làm sao?
Đơn Ưng lấy bình rượu nhỏ tu một ngụm rồi đưa cho Cẩu Tử, cảm khái
nói: - Có chứ, lần đầu tiên ta nhìn thấy Đại Nha là biết nàng là tức phụ của ta, chẳng nghĩ gì, cầm một bộ lòng lợn tìm đại cữu ca cầu thân,
thiếu chút nữa làm đại cữu ca tức chết, có điều về sau huynh ấy vẫn nhận tên muội phu này, còn ngươi không gặp được nữ nhân kia nữa, thật đáng
thương.
- Chưa chắc đâu, chúng ta chẳng phải vẫn còn tiến lên sao? Tới thành
Mộc Để tìm, tìm không thấy ta tới thành Đại Vương, nếu vẫn không thấy
thì tiếp tục tìm khắp thế giới, không tin không tìm thấy nàng, ngươi
không biết chứ, buổi tối ngủ ta toàn nằm mơ thấy đôi mắt to đó.
Thiếu niên nói chuyện nữ nhân luôn hợp nhau, Đơn Ưng rất tán thành
hành động của Cẩu Tử, hẹn nhau cùng đi tìm, tìm được rồi sẽ dùng tốc độ
nhanh nhất đưa vào động phòng, Đơn Ưng mách nước, nữ nhân bị đưa lên
giường rồi sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi.
Vân Diệp bị một đám thương cổ vây kín, nhao nhao yêu cầu được chia
một chén canh trong chiến lợi phẩm, bọn họ cho rằng mình bỏ công lớn,
nhà nào cũng đưa ra một danh sách lớn, yêu cầu được mua, có điều bọn họ
không định trả tiền mà thôi.
- Đồ có thể cho các ngươi, nhưng các ngươi không được hưởng thụ vinh
quang của kẻ chiến thắng, vì an nguy của những thương nhân Đại Đường
khác ở Cao Ly, các ngươi phải để người khắp thành nhìn thấy bị xử quyết. Xử quyết xong các ngươi có thể đem hàng hóa theo ta về nước, có điều
phí thuyền các ngươi phải trả?
- Hầu gia, ngài nói xử quyết? Là chúng tôi à? Ngài xử quyết rồi chúng tôi còn về thế nào, chẳng lẽ là đưa thi thể về? Lão chưởng quầy cẩn
thận hỏi, đồng thời sẵn sàng bỏ chạy.
- Chỉ đào một cái hố, ném các ngươi vào, sau đó lấp đất lên là xong,
phải để toàn bộ người Cao Ly nhìn thấy, nếu không sau này các ngươi còn
muốn tới Cao Ly làm ăn thì khó lắm.
- Chôn sống? Hầu gia, lão hủ không cần hàng hóa nữa, chỉ xin hầu gia
cho một đường sống, vừa rồi chúng tôi lập công mà, ngài dù không thương
cái mạng nhỏ của đám hạ nhân chúng tôi, cũng xin ngài nể mặt lão công
gia tha cho chúng tôi.
- Ai muốn lấy mạng các ngươi, trong hố đào đường hầm ngắn, các ngươi
vào rồi theo địa đạo bò ra phía bên kia hố, chúng ta cho tử thi người
Cao Ly vào hố chôn là xong, nhớ mặc y phục các ngươi vào xác chết, nói
không chừng sau này người Cao Ly sẽ đào lên xem.
- Nhưng hầu gia, chúng ta lừa ai? Người Cao Ly chạy thoát rất nhiều,
nhiều người nhìn thấy chúng tôi giúp ngài, chẳng lẽ người giết cả thành? Lão Phương đương nhiên không lo hầu gia sẽ chôn sống mình, ông ta chỉ
thấy không cần làm như thế, người ta nhìn thấy cả rồi, chứng cứ xác
đáng, cần gì đào hố?
- Bọn ta là hải tặc, không phải quân nhân, dù toàn thiên hạ biết bọn
ta là quân nhân Đại Đường, bọn ta cũng phải nói với bản thân là hải tặc, trên thế giới này có hai người nhất định sẽ tin bọn ta là hải tặc, mục
đích là để hai người này có thang mà xuống, chỉ cần họ thừa nhận bọn ta
là hải tặc, thì bọn ta nhất định là hải tặc, hiểu không?
Lão Phương đầu quay vòng vòng, chẳng hiểu gì, hỏi: - Hầu gia, hai người đó là ai, có thể nói cho lão nô không?
- Có thế mà cũng không hiểu, một là bệ hạ của chúng ta, một là Vinh
Lưu vương Cao Kiến Vũ, hiện bệ hạ chưa chuẩn bị đánh Cao Ly, cho nên
không thừa nhận, Cao Kiến Vũ cũng chưa chuẩn bị phòng ngự xong, nên
không bóc trần, bọn ta là hải tặc, chuyện này hai bên đều có lợi, mọi
người chỉ cần nói hải tặc công phá thành trì là không liên quan gì tới
ta nữa.
Đám chưởng quầy xung quanh yên tâm, ai nấy vội vàng về nhà chuẩn bị.
Thành trì bị dùng sức mạnh công phá dưới tình huống bình thường sẽ đồ thành từ ba tới năm ngày, để giương uy, nhất là công phá thành trì nước khác càng phải tiến hành, Vân Diệp không hạ được lệnh này, bị Lưu
Phương nhạo báng lòng dạ đàn bà, đám Lại Truyền Phong cũng rất bất mãn,
nhưng Vân Diệp là chủ soái, đành phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đám Lão Phương làm việc cao minh hơn Vân Diệp nghĩ nhiều, bọn họ đi
tìm thương gia lớn nhất đàm phán, nói mục đích của đám hải tặc là cướp
tiền, không phải đồ thành, bọn họ nói mãi mới thuyết phục được đám hải
tặc, chỉ cần có đủ kim tiền, bọn chúng không nhắm vào phú hộ.
- Phác công, ngài xem bên ngoài toàn là đám hải tặc giết người không
chớp mắt, vậy mà tới giờ ngài vật ôm rịt lấy tiền tài sao được, nhà ta
mua bán trên biển, cho nên mới quen vị đại vương đó, nói hết nước rồi
mới được đấy, ngài chấp thuận đi, nhà ta cũng phải giao ra năm thành,
nếu ngài còn do dự, đám con cháu ngày phải tuẫn táng vì số vàng bạc kia
đấy.
Lời này của Lão Phương không ngừng truyền bá trong đám phú thương Cao Ly, Mạt Hạt, Bách Tế, những người đó không còn cách nào khác, đành giao ra nửa tài sản để giữ mạng, khi Lưu Phương, Lại Truyền Phong nhìn thấy
châu báu chất đầy sân, đều phục Vân Diệp sát đất.
Đám Lại Truyền Phong cũng từng phá thành, nhưng chưa từng có thu
hoạch lớn như thế, khi lục soát nhà, luôn có đại bộ phận tiền tài bị
giấu đi, bản thân không có thời gian lục từng nhà, nay chẳng tốn công đã được người ta mang tới nhiều tài bảo như thế.
Cẩu Phong bị thương xua bình dân đi phá tường thành, phải hủy tòa
thành này, Vân Diệp để lại cho hắn ba nghìn binh mã, bản thân cùng Lưu
Phương dẫn đại quân tiếp tục tiến về thành Mộc Để.
Thành Mộc Để là một tòa thành rất nhỏ, nó không có ngoại quách, tường thành cũng rất thấp, đại quân tới dưới thành cũng chẳng có ai thò đầu
ra, thám mã lén vào thành mới phát hiện ra đây là một tòa thành trống,
ba nghìn quân đồn trú ở đây không biết đã đi đâu. Đơn Ưng, Cẩu Tử tìm
kiếm ba ngày mới xác định quân mã đã tới thành Đại Vương hết rồi.
Vân Diệp mừng rỡ định lệnh đại quân vào thành, nhưng bị Lưu Phương bợp cho một cái, khinh bỉ nhìn y như nhìn đống phân.
- Có loại tướng quân như ngươi là bi ai của tướng sĩ, chỗ bất minh
cũng dám dẫn quân vào à? Nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi vào tòa thành này thì đừng hòng ra được nữa, kẻ làm tướng trên nhìn thấu phong vân
chín tầng trời, dưới nắm được sóng biển bốn phương, ngươi không thấy cỏ
khô củi gỗ để lại trong tòa thành này quá nhiều à? Cho ngươi biết, nếu
ngươi lật mặt đất lên, ngươi sẽ thấy người Cao Ly trốn trong hầm. Chúng
ta mang theo xăng dầu vào thành, người ta chỉ cho một bó lửa thì nơi này sẽ là thành Ti Sa thứ hai, ngươi có tin không?
Vân Diệp toát mồ hôi, Lưu Phương không đành lòng, thong thả nói: -
Trên chiến trường phải xem ai chống lại được dụ hoặc, rất nhiều danh
tướng bị hủy bởi lợi ích, sau này ngươi phải nhớ, khuyết điểm của ngươi
là quá so đo được mất, không làm việc một cách chắc chắn, đừng nghĩ đối
phương quá ngu xuẩn.
Vân Diệp xuống ngựa, khom mình thi lễ:
- Hôm nay may có Lưu sư chỉ điểm, Vân Diệp biết sai, nau này làm việc cẩn thận, không dám đắc ý nữa.
Lưu Phương gật đầu, nhỏ giọng dặn dò Lại Truyền Phong, Vân Diệp nhìn
thấy năm trăm tướng sĩ vào thành, chốc lát sau trong thành có khói bốc
lên, Lại Truyền Phong dẫn năm trăm tướng sĩ chật vật chạy ra.