Lão Vương Khuê đứng trong hàng ngũ quan văn đứng ra, đi tới trước mặt Lý Nhị sung sướng nhận lời, xong mới nói:
- Nếu như Vân Diệp thực sự không phụ sự mong đợi của mọi người, hoàn
thành trọng trách, ngày y chiến thắng trở về cựu thần sẽ ra khỏi thành
mười dặm đón chào. Nếu như chuyện không như mong đợi, xin bệ hạ ngày sau hãy thận trọng hơn trong việc chọn lựa tướng lĩnh.
Lý Nhị cười gật đầu, đổ cuộc này đã thành, hắn vừa liếc nhìn Lý Tĩnh
và đám võ tướng kia thì lại tiếp tục bật cười, những lão soái hôm nay ai cũng không dám khẳng định Vân Diệp có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ hay
không.
Thủy sư lúc đầu trú đóng ở Minh Châu, phải đợi đến khi tan băng mới
có thể đi vào trong sông, biển rộng mãi mãi đem lại cảm giác sung sướng
hơn so với nội hà. Khi xuân phong còn đang bồi hồi ở bờ nam Trường
Giang, biển rộng đã trở lại dáng dấp thường ngày, sóng biển từng đợt
từng đợt đánh vào bờ cát.
Lưu Nhân Nguyện đứng ở đầu thuyền, nhìn chiến hạm rẽ sóng, quân hạm
lay động dữ dội, nhưng chân hắn lại đứng im không động. Nhiều năm sống
trên nước đã luyện lên một thân chân bản lĩnh.
Đông Ngư cởi trần đang đứng trên cột buồm vẫy cờ với hắn. Hắn liếc
một cái liền rõ ràng, phía trước phát hiện một thuyền đội không rõ lai
lịch. Lưu Nhân Nguyện ra lệnh một tiếng, tất cả quân hạm liền nhào tới
thuyền đội bất minh phía trước. Đây là hải vực Đại Đường, cho dù là một
con cá không có hộ tịch Đại Đường Lưu Nhân Nguyện cũng bắt lại hỏi,
huống chi là hẳn một thuyền đội.
Thuyền đội kia có 11 chiến thuyền, trong nhân gian cũng là thuyền đội lớn. Thấy quân hạm phô thiên cái địa đang hướng tới thì toàn bộ thuyền
đội lập tức tản ra, định chạy tứ tán.
Lưu Nhân Nguyện nhìn vậy lắc đầu, không biết chủ nhân thuyền đội này
là ai, ở đây chiến thuyền chiến hạm có ba trăm bốn mươi hai chiếc, bọn
họ làm sao có thể chạy thoát? Hạm đội chủ lực vẫn dọc theo hàng tuyến
đến như cũ, một chi hạm đội nhỏ tản ra đuổi theo. Không cần lo lắng vận
mạng của bọn họ, bị bắt sống là chính kết quả duy nhất.
- Hiện nay đại soái đang chờ ở Đăng Châu, chúng ta chỉ cần chuyển
lương thực xuống đó là hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó bệ hạ có nhiệm vụ bí
mật giao cho thủy sư Lĩnh Nam chúng ta đi làm. Ta cấp bậc không đủ nên
không biết là nhiệm vụ gì, nhưng chỉ cần đến Đăng Châu là sẽ rõ.
Lưu Nhân Nguyện nhỏ giọng nói với phó tướng đằng sau, đáng tiếc lời
mới ra khỏi miệng đã bị gió biển thổi đi, phó tướng không nghe ra giáo
úy nói điều gì. Vừa mới định bước lên phía trước hỏi lại thì đã thấy Lưu Nhân Nguyện xoay người, lớn tiếng nói:
- Bọn chúng ta làm thời gian lâu như vậy, rốt cục cũng không phải vận lương nữa. Chúng ta có quân vụ trọng yếu phải hoàn thành, trong thư đại soái không nói rõ, thế nhưng ta có thể cảm giác được trong ngôn từ có ý trầm trọng, nhất định là một yếu vụ cửu tử nhất sinh. Lão Thiên, Lưu
Nhân Nguyện ta ngày nhớ đêm mong có được một cơ hội như vậy, hôm nay nó
đã chạy tới cửa, bảo ta sao không hài lòng, sao không mừng rỡ cho được.
Phó tướng nghe Lưu Nhân Nguyện nói như vậy cũng vui mừng không thôi,
nhưng sắc mặt lại lập tức thay đổi, chỉ vào tiền phương nói với Lưu Nhân Nguyện:
- Giáo úy, đám cẩu nhật dám cư nhiên lai vãng hải vực Đại Đường ta.
Chờ đến lúc đuổi được, xin cho phép thuộc hạ xử trí bọn chúng.
**********
Lưu Nhân Nguyện quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi gật đầu với phó
tướng, việc này vốn là chức trách của hắn, trên biển chạy mấy năm, đối
với hành vi hung tàn của hải tặc hắn rất rõ. Ngoài khơi Đại Đường cũng
chỉ có hạm đội Lĩnh Nam, còn các thuyền đội tuần kiểm của địa phương
khác đều chỉ thưa thớt vài cái, đối phó thương thuyền còn có thể, đối
phó với hải tặc cùng hung cực ác thì không đủ khả năng.
Chỉ là hôm nay đám này dám lượn lờ trước mặt hạm đội hắn thì thật hiếm thấy, chẳng lẽ nghĩ thủy sư Đại Đường đều là đồ bỏ đi?
Phó tướng ra lệnh một tiếng, chủ soái của mộc lan thuyền nhanh chóng
giương buồm, tốc độ đột nhiên tăng vọt, đầu thuyền trùng trùng tiến vào
biển, rồi lại đột nhiên vọt lên. Mỏ neo đặc chế trên bát ngưu nỗ đã
trang bị tốt, quân sĩ cấp tốc mang cái chêm gõ cố định vào sàn tàu. Đại
hán phụ trách ngắm bắn đã tập trung phía trước thuyền.
Những người bị rớt xuống biển Lưu Nhân Nguyện không có hi vọng cứu,
cũng không cứu được. Sóng biển hôm nay cao chừng 3 xích, thuyền lớn tới
gần người bị rớt thì khả năng lớn nhất là tiếp tục đè người này xuống
nước, thuyền nhỏ thì càng không thể, trong cự ly gần không thể giữ vị
trí, thuyền nhỏ cũng sẽ bị thuyền lớn đâm vỡ tan thành mảnh nhỏ.
Nếu người là người Đại Đường, thì Lưu Nhân Nguyện có thể sẽ nghĩ
cách, thế nhưng thấy rặt một lũ đầu trọc, hắn chẳng còn bao nhiêu tâm tư cứu người. Hắn đã hít gió biển một trận rồi, giờ đi nghỉ ngơi thì tốt
hơn. Lần này đi Đăng Châu tốt nhất đừng gặp phu tử của thư viện, bằng
không lại bị bắt đọc [Sơn Hải kinh] thì phiền bằng chết. Kim Trúc tiên
sinh vẫn hi vọng hắn ó thể bắt về một mỹ nhân ngư để bác lại những kỳ
đàm quái luận của Vân Diệp. Đối với các tranh luận của các tiên sinh,
hắn thật không muốn bị dính vào.
Mới nằm võng một lúc phó tướng lại đến, cao hứng nói với Lưu Nhân Nguyện:
- Phó thống lĩnh, ngày hôm nay chúng ta xem như đã phát tài rồi. Trên thuyền tất cả đều là nữ nhân, là nữ nhân Tân La. Còn đám người này là
người Cao Ly, bọn chúng bắt rất nhiều nữ nhân từ Tân La, định bán vào
Đại Đường ta. Bị rớt xuống biển mười mấy người, nhưng còn lại rất nhiều.
- Tám chiếc thuyền đều có nữ nhân? Sau này gọi ta là giáo úy, bớt gọi là Phó thống lĩnh đi.
Lưu Nhân Nguyện kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.
- Ngài đã là Quy đức trung lang tướng, còn gọi giáo úy làm gì. Đại
soái chẳng phải nói rồi sao, ngài thăng quan chỉ là ý chỉ của đại soái,
vì sao không được gọi là Phó thống lĩnh.
- Bớt nói chuyện tào lao đi, ngày nào chưa tuyên chỉ, ta vẫn là Chiêu võ giáo úy. Việc trong quân không thể qua loa, ngươi không cho những nữ nhân này lên thuyền đấy chứ? Phạm vào cấm lệnh đầu ngươi không đủ để
chém đâu.
Đối với nhiều nữ nhân thế này Lưu Nhân Nguyện không để bụng, thế
nhưng hắn rất kiêng kỵ cho ngoại nhân lên thuyền. Thuỷ quân sớm đã có
cấm lệnh, ngoại nhân lên thuyền phải theo dõi 15 ngày, đây là thiết
luật. Vân Diệp từ lúc thủy sư Lĩnh Nam thành lập thì tuyên bố cấm lệnh
này, đến bây giờ vẫn nghiêm ngặt chấp hành, tránh bị trúng bẫy.
- Giáo úy, ta đâu có, mạt tướng không cho bọn họ lên thuyền, chỉ phái vài huynh đệ đến những thuyền đó tiếp quản.
Lưu Nhân Nguyện đi giày vào rồi lại tới đầu thuyền, chỉ thấy hạm đội
đã khôi phục lại quân trận, chỉ khác trong quân trận giờ có thêm 8 chiếc thương thuyền Cao Ly.
- Giáo úy, những thủy thủ mạt tướng phái đến thương thuyền đều có nhà có khẩu, chắc chắn sẽ không có chuyện.
Phó tướng thấy Lưu Nhân Nguyện nhìn thương thuyền Cao Ly có chút suy nghĩ, thì cho rằng hắn đang lo quân kỷ, vội vàng bổ sung.
- Ai hỏi những nữ nhân này, ta hỏi là đám người Cao Ly chạy đi đâu rồi?
- Người Cao Ly? Sau khi hỏi rõ ràng sào huyệt thì quẳng hết xuống
biển rồi, giữ bọn chúng lại làm gì? Huynh đệ vừa lên thuyền báo lại, nữ
nhân trên thuyền này không thể gặp người, y phục mùa đông không có, chen chúc cùng một chỗ để sưởi ấm, trong khoang thuyền không khác gì địa
ngục, vừa nhìn còn tưởng là thấy quỷ.
- Quên đi, lấy một ít lương thực cùng quần áo cũ của các huynh đệ cho họ. Đến Đại Đường dù thế nào cũng đều là người, phải có hình dạng của
người. Nói cho các gia hỏa này chúng ta không khi dễ người đáng thương,
còn chục ngày nữa đến Đăng Châu, tháng 2 rồi, mặt biển Đăng Châu cũng đã mở, chúng ta mau một chút, đại soái còn đang chờ ở đó.
Giải cứu những nữ nhân này chẳng qua chỉ tốn thêm chút sức, Lưu Nhân
Nguyện cũng không để trong lòng. Hàng năm trên biển cũng gặp một số hải
tặc cùng bọn buôn người, gặp hải tặc thì giết hết, nếu như tìm được sào
huyệt thì cũng thu hoạch được nhiều, còn nếu gặp phải bọn buôn người thì quẳng cả lũ xuống biển, đây là tiêu chuẩn. Thu nhập của thủy sư Lĩnh
Nam hiện tại có một phần lớn là đến từ hải tặc cùng bọn buôn người.
Lưu Nhân Nguyện mới định nói trở về nhà kho tiếp tục ngủ, nhưng lại
phát hiện một thương thuyền bên cạnh đột nhiên hỗn loạn, mấy nữ tử quần
áo tả tơi hướng về đại thuyền liều mạng hô hoán, vẫy tay, giọng nói mơ
hồ truyền đến không ngờ lại là tiếng Hán.
Khuôn mặt phó tướng nhất thời đỏ lên, vừa rồi bản thân hắn đã lên
chiếc thuyền kia, không gặp người nào là người Đại Đường, thế nào giờ
lại lòi ra mấy người thế này.
Lưu Nhân Nguyện cầm lấy thừng kéo, nháy mắt đã đu đến thuyền kia, chỉ vào một nữ tử trong đó hỏi:
- Các ngươi ai là người Đại Đường?
Những nữ tử này chỉ dập đầu, cũng không biết nói.
Phó tướng cũng đu dây qua, hổn hển hỏi:
- Vừa rồi hỏi các ngươi ai là người Đại Đường, sao không ai nói? Thế
vừa rồi kêu cái gì? Là người Đại Đường, thấy chúng ta sao phải sợ?
Lưu Nhân Nguyện ngăn phó tướng lại, bản thân ngồi xổm xuống hòa nhã nói:
- Đừng sợ, có thể nói tiếng của chúng ta, vậy cũng có chút sâu xa với Đại Đường. Chỉ cần nói ra, chúng ta sau khi điều tra rõ sẽ tự nhiên đưa các ngươi về nhà.
- Quân gia, tiểu nữ tử họ Điền, phu gia họ Phương, vốn là nhân sĩ Hà
Gian. Một lần theo phu quân về thôn tế tổ, vì hảo hữu phu quân là hải
thương, cho nên mới đi thuyền. Không ngờ ngoài khơi gặp phải đám cướp
này, bọn chúng đã giết phu quân cùng hảo hữu, bắt chúng ta tới đây, bọn
chúng thấy ta có vài phần tư sắc, thì...
- Vị đại tẩu này đừng đau thương, thi thể đám kẻ cắp này đều đã nằm
trong bụng cá, hôm nay ngươi thoát được đại nạn, phải cố gắng sống cho
tốt.
Lưu Nhân Nguyện khuyên vài câu xong, thấy quần áo phụ nhân kia thật
sự rách tả tơi, bèn cởi áo khoác ngoài xuống khoác cho nàng, chỉ vào một mấy phụ nhân khác hỏi:
- Bọn họ cũng là người Đại Đường?
- Không phải, bọn họ là người đáng thương, nếu không có mấy người bọn họ hỗ trợ, ta đã sớm theo chuyết phu mà đi. Đường nhân chúng ta nhận
được ơn dù nhỏ như giọt nước, cũng sẽ báo đáp bằng cả suối nguồn. Cho
nên ta bạo gan dẫn bọn họ ra khẩn cầu tướng quân một đường sống.
Lưu Nhân Nguyện kinh ngạc nhìn thoáng qua phụ nhân gầy yếu trước mắt
này, thấy nàng nói mạch lạc rõ ràng, ngôn từ văn nhã, nói không chừng là một người biết chữ. Cái này thật hiếm thấy, nhất là vào lúc này rồi mà
còn biết báo ân, phụ nhân như vậy thật sự là không nhiều lắm.
- Ngươi nói không sai, người Đại Đường ta chính là như vậy. Đám tặc
nhân này dám ngang nhiên làm bậy ở hải vực Đại Đường, thực là đáng hận.
Chúng ta sẽ giết đến sào huyệt bọn chúng, trảm thảo trừ căn.
Đang khi nói chuyện, từ trên thuyền lớn đưa tới thật nhiều quần áo
cũ, Phương Điền thị rất tự nhiên hướng dẫn những phụ nhân này mặc quần
áo, còn mang y phục thừa vào khoang thuyền, bản thân lại thi lễ với Lưu
Nhân Nguyện:
- Tướng quân, ta đã là tàn hoa bại liễu, không mặt mũi nào về nhà.
Cũng không dám nói hầu hạ tướng quân, chỉ cầu tướng quân ban một miếng
cơm ăn, cho phép ta trông coi những phụ nhân này. Họ đều là người đáng
thương, mong tướng quân đại phát từ bi.
Lưu Nhân Nguyện đối với phụ nhân này rất tán thưởng. Hắn xuất thân từ thư viện, mặc dù cũng coi trọng trinh tiết, thế nhưng thuyết pháp của
thư viện là, phụ nhân bị cưỡng bức mất trinh, thì mất mặt chính là nam
tử, không liên quan đến phụ nhân. Đám học sinh tâm cao khí ngạo được
giáo dục tại thư viện đã sớm tán thành những lời này, một đại đội còn
không bảo hộ được cho lão bà, còn mặt mũi nào mà chỉ trích phụ nhân mất
trinh.
- Rất tốt, Phương Điền thị, trong quân đều là nam tử, quả thật không
thích hợp quản thúc những nữ tử này, để ngươi cai quản là hợp lý. Chỉ
bất quá sau khi cập bờ, các ngươi đi hay ở đều phải do Hầu gia an bài.
Ngươi không cần lo lắng, Hầu gia luôn luôn có biện pháp, nữ nhân này nếu đã đến Đại Đường, chỉ sợ cũng không trở về được. Cho dù là trở về,
ngươi cho rằng kết quả liệu có tốt?
Phương Điền thị buồn bã gật đầu, ba tháng sớm chiều ở chung, nàng đã
có thể nói vài từ Tân La, đối với phong tục nơi này cũng có chút hiểu
biết. Nếu như không phải do trời đông giá rét chia cắt cảng khẩu, bọn họ đã sớm bị bán đi khắp Đại Đường rồi. Mà chờ đợi Phương Điền thị nàng
chỉ có con đường chết. Không có bọn buôn người nào dám buôn bán phụ nữ
Đại Đường, ngay cả bọn mánh khoé thông thiên cũng không dám. Chỉ cần
nàng đến quan phủ tố cáo, kêu oan, thì liên lụy đến ai cũng là trọng
tội. Cho nên đêm trước khi đại thuyền cặp bờ chính là khi nàng mất mạng.
Sau khi Lưu Nhân Nguyện trở lại đại thuyền, lập tức bỏ chuyện những
nữ nhân này ra khỏi đầu. Lấy ra địa đồ Hà Bắc, thế nào cũng không nghĩ
ra vì sao bản thân phải cho hải thuyền chạy vào Liêu Hà. Các đại lão
trong triều chẳng lẽ không biết, cho hải thuyền chạy vào đường sông
chính là tự chịu diệt vong sao?
Ngược dòng mà chạy, đây là nói giỡn. Mộc Lan thuyền sao có thể chạy
vào hà đạo? Đại giang thì có thể, nhưng Liêu Hà tuyệt đối không được. Vì sao nhất định phải đi vào, vì sao đại soái phải chạy đến phía sau người Cao Ly? Cũng không phải quốc chiến, không có hậu viên, tiền phương cũng không có chiến sự, chỉ có một chi cô quân của bản thân. Không được,
phải sớm gặp đại soái để hỏi cho rõ ràng.
Hắn đang phiền não, nhưng không biết Vân Diệp cũng đang vỡ đầu. Các
đại lão cho y một cách mà y không thể nào sử dụng. Dòng Liêu Hà chảy
xiết, hà đạo chật hẹp, căn bản không thích hợp cho thuyền đội di chuyển.
Đối diện biển chính là Ti Sa thành, tường thành theo thế núi, kéo dài khoảng 10 dặm, vĩ đại thanh tú, nguy nga đồ sộ. Bên trong thành hạp cốc (khe sâu) ngoằn ngoèo, ngoài thành bốn phía vách núi dựng đứng. Nếu
dựng trại trong thành, tiến có thể công, lui có thể thủ, là một doanh
trại dễ thủ khó công. Chỉ cần bản thân có một chút động tĩnh ở Liêu Hà
khẩu, thuỷ quân Cao Ly đồn trú ở Tam Sơn phổ (cửa biển) sẽ dốc toàn bộ
lực lượng, đánh bản thân tại Liêu Hà. Đến lúc đó muốn toàn quân không bị diệt cũng khó.
**********
Ngồi chết khô trong doanh trại cũng không phải là cách, theo cách nói của Lại Truyền Phong, Ti Sa thành cũng không phải chưa ai phá. Lai Hộ
Nhi từng phá qua tòa thành này, đồng thời chém nghìn cái đầu. Chúng ta
giờ đây còn lợi hại hơn Lai Hộ Nhi, vì sao không thể phá?
Loại lời không suy nghĩ này hắn cũng có thể nói ra được, Lai Hộ Nhi
là hãn tướng tiền Tùy. Nghe trưởng bối nói đó là dũng tướng chân chính
một tay nắm cương ngựa, một tay xách người. Dẫn theo 3 vạn tướng sĩ hai
ngày đêm không ngừng cường công mới đánh hạ tòa thành này, cuối cùng
chẳng qua cũng chỉ chém đầu được nghìn cái, nhưng không ai biết bộ hạ
của Lai Hộ Nhi đã chết bao nhiêu, dù là Tùy Dương Đế cũng chỉ biết đại
tướng của mình dẹp được Ti Sa thành, cũng không biết đã chết bao nhiêu
tướng sĩ, vốn trong tay có trăm vạn binh mã, thiếu một, hai vạn cũng
chẳng đáng chú ý.