Vân Diệp theo thói quen nằm trên xe trượt tuyết, hai tay gối sau ót
nhìn bầu trời xanh đến xuất thần. Bầu trời xanh biếc này Vân Diệp nhìn
thế nào cũng không chán, tựa như một viên thủy tinh ngọc bích trên đỉnh
đầu, Vô Thiệt ở bên cạnh buồn chán ăn đậu tương, cố ý nhai rôm rốp.
- Tiên sinh, ngài không phải sắp rụng hết răng sao? Sao còn thích
nhai đậu tương như vậy. Sao không giữ gìn cho tốt, không khéo răng lợi
còn dùng hai năm nữa là cùng.
- Ngươi thì biết gì, càng không có răng càng thích cắn đồ rắn. Giống
như lão phu, rõ ràng đã gần đất xa trời, nhưng hết lần này tới lần khác
lại thích đi chơi. Quan Trung đẹp đẽ đã thấy rồi, giờ muốn tới Liêu Đông xem bạch sơn hắc thuỷ (vùng Đông bắc Trung quốc), cũng là chuyện vui
đời người. Mấy chục năm trước sống mệt mỏi, giờ có cơ hội thảnh thơi tội gì phải trốn ở Ngọc Sơn chờ chết. Chuyến này rất giá trị, không chỉ
được du lãm phong cảnh, xem hai quân giao chiến, quan trọng nhất là có
thể giết người cướp của. Lão phu uổng công mình một thân hảo võ công,
nhưng ngay cả cướp của giết người vẫn chưa từng làm, quá là phí.
Vân Diệp giật mình đứng lên, nhìn Vô Thiệt nói:
- Ngài chưa từng giết người?
- Lời thừa, đương nhiên đã giết qua, lão phu nói nghĩa là trước giờ
lão phu toàn giết người thay người khác, chứ chưa từng giết người cho
bản thân mình, càng không nói đến giết người cướp của. Mẹ ơi, nghĩ thôi
đã thấy sướng, một đao hạ xuống máu tươi vọt lên, sau đó lục xác tìm
tiền, chẳng phải là chuyện vui nhất nhân gian sao?
Đan Ưng bên cạnh nói tiếp:
- Lão tiên sinh hăng hái như vậy, không bằng ngài dẫn theo đồ đệ, cả
vãn bối, ba người chúng ta đến đô thành Bình Nhưỡng của Cao Ly đại náo
một phen, thế nào? Trong hoàng cung Cao Ly hẳn là có nhiều bảo bối, vãn
bối đã có địa đồ từ Công Thâu Mộc tiên sinh. Ba người chúng ta cùng nhau phát tài trong hoàng cung, đây không phải là chuyện cướp tiền sướng
nhất sao, nói ra đã thấy thích rồi.
Vân Diệp nhìn Vô Thiệt và Đan Ưng đang hăng hái thì thầm làm thế nào
đến Bình Nhưỡng thì có chút đau đầu, hai nhân sĩ không nghề nghiệp này
cách nghĩ luôn luôn thiên mã hành không, không thể biết trước, lại còn
to gan lớn mật, long đàm hổ huyệt như hoàng cung Cao Ly trong mắt bọn họ cũng chỉ là dê béo không chút khả năng tự vệ. Phải ước thúc bọn họ,
bằng không gây ra rắc rối sẽ rất khó giải quyết.
- Hèm hèm, Vô Thiệt tiên sinh, lần này chúng ta là đại quân hành
động, không được một mình xuất động. Đang tha hương dị quốc, tất cả lấy
cẩn trọng làm đầu.
Vô Thiệt xua tay lia lịa với Vân Diệp, miệng nói:
- Ngươi ra khỏi biển là thành hải tặc, chẳng lẽ không cho phép chúng
ta đến hoàng cung kiếm tiền? Lão phu nghèo đói nhiều năm, tiểu Ưng vẫn
đang chờ tiền cưới vợ, ngươi thật là lòng dạ hiểm độc, đòi em vợ thật
nhiều sính lễ. Không vào hoàng cung kiếm tiền thì đi đâu bây giờ?
Đan Ưng tràn đầy cảm xúc gật đầu, giống như Vân Diệp đang bán muội muội của mình vậy.
Vân Diệp thấy nói mà hai người không nghe nên cũng mặc kệ, tiếp tục
nằm xuống ngắm trời xanh mây trắng. Vừa mới nằm xuống, trước mắt lại
xuất hiện khuôn mặt của Lại Truyền Phong, vừa mang theo vẻ nịnh nọt lại
vừa thẹn thùng. Hắn hỏi nhỏ Vân Diệp:
- Đại soái, ngài nói lần này chúng ta ra ngoài chỉ chấp hành thập lục cấm lệnh, tứ thập bát trảm? Không biết có phải ngài quên một điều? Ti
chức nghĩ điều thứ chín, thứ mười thật đáng ghét, chẳng biết đại soái có cảm giác giống vậy chăng?
- Lão Lại, ta nói với bệ hạ ít đi một điều, chính là bớt đi một điều
chúng ta không thích hợp chấp hành. Ta đã nói cho ngươi ba lần, không
muốn nói nữa. Về phần điều lệ chi tiết ngươi đi hỏi Quân họ Tư Mã, hắn
sẽ giải thích cho ngươi, đừng làm phiền ta ngắm trời xanh.
Lại Truyền Phong ồ lên một tiếng rồi chuồn mất, Vân Diệp rốt cục cũng tĩnh tâm, định nghiên cứu một chút vì sao lại tự mình di chuyển, đây
quả là hiện tượng tự nhiên kì lạ. Vừa mới liên tưởng tới quan hệ nhân
quả, trước mắt lại xuất hiện một khuôn mặt đầy râu.
- Dương Nguyệt Minh, nếu như ta đếm đến 3 mà ngươi không phắn, ta sẽ
dùng quân pháp phang ngươi 30 quân côn, chờ đến Đăng Châu cho ngươi ở
lại trông đại doanh, không cho đi Liêu Đông.
Uy hiếp có tác dụng ngay tức thì, Dương Nguyệt Minh xấu mặt nháy mắt
đã biến mất tăm, rõ ràng bọn họ đều rất gấp. Phủ binh Đại Đường luôn nổi tiếng quân pháp nghiêm khắc, Lý Nhị vì giành thiên hạ đến giờ vẫn chưa
từng thả lỏng. Khi nội chiến đều làm hết sức, dù khi tác chiến ở Cao
Xương, Đột Quyết, Tiết Diên đà cũng không buông lỏng chút nào. Hầu Quân
Tập mới mò một chút tiền tài mà đã bị ngôn quan nói cho thối mặt, hiện
tại nhếch nhác đến nỗi không có lời nào giải thích với Lý Nhị.
Lý Nhị chưa từng coi Vân Diệp là một tướng quân, cũng chưa từng coi
thủy sư là chủ lực. Một tên quần áo lụa là dẫn theo chút sĩ tốt cường
tráng đến Cao Ly quấy rối, đây chính là nhận định của hắn đối với lần
hành động này của Vân Diệp. Cho nên khi Vân Diệp nói quân luật, hắn mới
có thể cười cho qua. Hắn hiểu Vân Diệp quá sâu, ở trong nước cho y hai
lá gan y cũng không dám nói bớt như vậy, thế nhưng ở Cao Ly Lý Nhị cũng
không thèm để ý.
Nghĩ đến bộ dáng khinh miệt khi Lý Nhị nhìn mình, Vân Diệp lại nhe răng với trời xanh, tự lẩm bẩm:
- Bệ hạ, đây là ngài đồng ý, ngài cũng chấp nhận chịu tiếng xấu. Tiểu tử ta sẽ không khách khí, nếu không làm ra cái họa lớn một chút, thật
uổng công ngài ân cần chỉ bảo.
Rất nhiều xe trượt tuyết lướt trên mặt băng, rất tự nhiên trên mặt
tuyết xuất hiện hai vết rõ ràng. Móng ngựa đi trên mặt băng, xe trượt
tuyết vững vàng mà thoải mái.
Vân Diệp bị loại yên bình này làm lười biếng, chạy liên tục trên Vĩnh Tế cừ 10 ngày, rốt cục cũng nhanh đến trạm dừng, so với ngồi thuyền còn nhanh hơn. Chỉ bằng điều này đã khiến toàn quân trên dưới kính phục ngũ thể đầu địa với đại soái.
Một con đường bị băng phủ không ngờ lại trở thành đại đạo thông suốt
một mạch. Khi Phòng Huyền Linh nhận được công văn của Tương Châu Thứ sử
thì ù ù cạc cạc một trận, hắn rất muốn bẹo mặt mình một cái. Vĩnh Tế cừ
bị băng tuyết bao trùm lại trở thành một đại đạo bằng phẳng như vậy. Thứ xe trượt tuyết này từ lúc tây chinh Đột Quyết đã không phải đồ hiếm lạ. Uổng phí hắn ngày ngày phát sầu, cứ cho rằng đại tuyết làm gián đoạn
vận hà, khiến Hà Bắc và Trường An mất liên hệ, ngay cả thư từ qua lại
cũng cực kỳ khó khăn.
Nhưng không ngờ biện pháp giải quyết lại đơn giản như vậy, còn hiệu
quả như vậy. Vân Diệp từ Trường An kéo đi nhiều vật tư, thính Thứ sử
Tương Châu nói tựa hồ còn dư lực, não tiểu tử này sao lại lớn vậy không
biết.
Lý Nhị khi được tấu lại thì cười lớn ngay tại triều đường, giơ tay phải ra nói:
- Trẫm dám đánh cuộc, cuộc Vân Diệp nhất định sẽ bình an hủy diệt
kinh quan, còn mang thi cốt các tướng sĩ về. Một vạn ba nghìn tướng sĩ
sẽ không tổn thất đến 3 thành, đổ cuộc này ai dám theo với trẫm?
- Bệ hạ, lưỡng quân giao chiến không phải chỉ có chút thông minh nhỏ
mà bù đắp được, cựu thần từ vừa mới bắt đầu đã không muốn phái một tên
trẻ con suất lĩnh đại quân chinh phạt, cho nên cựu thần sẽ đổ với bệ hạ
cuộc này