- Ngươi nói có đạo lý, thế nhưng tên ở đâu? Trường cung mặc dù không
tiện dùng, thế nhưng tính chuẩn xác cao, người Cao Ly tất cả đều là thứ
này, một khi chúng ta theo không kịp lắp tên, chính là đại tai nạn.
- Phong cẩu, ngươi có phải ấm đầu rồi chăng? Chúng ta hiện tại không
phải là lục quân, chúng ta là thuỷ quân, quân nhu lương thảo không cần
người mang ngựa vác, chúng ta có quân hạm, bao nhiêu quân nhu mà chả
mang được theo? Ngươi xem những thương nhân này, chúng chính là đang
mang tên tới. Tương Tác giám không cho phép dân gian làm tên, thế nhưng
chỉ vót nhọn đầu gậy thì sao? Chúng ta giảm bớt tên, sử dụng nhiều nỗ,
cho nên cần những đầu gỗ nhọn này thay tên là được. Đến lúc đó không cần chính xác, chỉ cần bắn ra từng mảng là được rồi. Phong cẩu, đừng suy
nghĩ nhiều nữa, có thể theo Hầu gia giết địch là phúc khí của quân nhân.
Cẩu Phong cũng thoả mãn gật đầu, đều xuất thân hãn tướng, có được
trang bị như vậy, dù cho bị người vây quanh, chỉ cần không phải là tử
địa, thì người tới càng nhiều, cũng chỉ là chết càng nhiều mà thôi.
- Công thành tạc hiện tại đến bao nhiêu?
Vân Diệp đứng trong đại sảnh không ngừng mà chỉ vào từng hạng mục
trong sổ sách hỏi Tư Mã quản lý quân nhu, tầm quan trọng của quân nhu y
rõ ràng hơn bất kì ai. Lần này nếu như có thể sử dụng khí tài giải quyết vấn đề, y sẽ không dùng mạng người đổi lấy. Mười ngày chạy tám chuyến
Tương Tác giám, còn uy hiếp đe dọa, cuối cùng cũng dùng dầu hoả đổi được một nhóm lớn công thành tạc, được vận chuyển tới trong mấy ngày qua.
- Đại soái, công thành tạc của chúng ta đã sớm vượt mức rồi, hiện tại đã có sáu vạn cái. Chúng ta không dùng được những thứ này, hơn nữa
chúng ta cũng tự tạo được 8 vạn cái.
Tư Mã một bụng khổ tâm, thứ công thành tạc này dùng cho các tướng sĩ leo thành, hắn không nghĩ ra cần nó để làm gì.
- Ta mặc kệ, ta không định công thành, ta cần nó để đối phó với kỵ
binh. Lão tử đã sắp xếp một ván lớn, chờ kỵ binh đi tìm cái chết.
Tư Mã không khỏi rùng mình, công thành tạc đối phó kỵ binh? Nghĩ đến
uy lực đáng sợ của bát ngưu nỗ, hắn cũng cho rằng là một biện pháp tốt,
chỉ là giá cả không thích hợp, giá thành chế tạo một cái công thành tạc
đầy đủ là 300 văn, coi như là giảm bớt lượng sắt, giá thành cũng không
thể thấp hơn 200 văn. Một vạn quan tiền mới có thể chế tạo được 5 vạn
cái. Không cần đến công thành tạc, một vạn quan tiền này cũng đủ để đè
chết rất nhiều người, đây chẳng phải là chiến tranh, đây là đi phá sản.
Đối với chuẩn bịcủa mình Vân Diệp rất thoả mãn, quân đội cường hãn
của Đại Đường sợ rằng còn chưa giàu đến vậy. Chiến sĩ tinh nhuệ phối hợp vũ trang cường hãn, tại thời đại vũ khí lạnh hẳn là có thể bù đắp sự
thiếu hụt về mặt chỉ huy của y.
Ta không tham công, không liều lĩnh, đóng vững đánh chắc, như máy ủi
đất đẩy tới, không tin đám mao Cao Ly có thể làm khó dễ được ta, đây
đúng là suy nghĩ trong đầu Vân Diệp, bản thân y không hiểu quân sự, thế
nhưng các tướng tá dưới trướng lại rất hiểu. Chỉ cần có một tham mưu,
coi như là không có kỳ mưu diệu kế, nhưng vững vàng hẳn là không thành
vấn đề. Lục chiến thì hỏi bọn Lại Truyền Phong, thủy chiến thì hỏi đám
Lưu Nhân Nguyên, không tin bản thân không xông qua được Liêu Đông.
**********
Vân Diệp mang theo ba nghìn bộ hạ, vào một sáng sớm tuyết bay rời bờ
Vị Thủy. Đám thương nhân từ Trường An nhìn doanh trại trống rỗng thì
sững sờ, nhưng thấy hàng hóa vẫn có một xe đẩy khỏi đại doanh thì khéo
léo ngậm miệng lại, quân quốc đại sự không cần hỏi bọn họ, chỉ cần hàng
hóa tới tay thì những chuyện khác có liên quan gì.
Tân Nguyệt khi nghe gia tướng bẩm báo thì khóc rống, nhưng vừa bật ra tiếng thì vội vùi đầu vào chăn, sợ tiếng khóc của mình bị người khác
nghe được. Chờ khi phát tiết xong còn cố ý thoa phấn, cố gắng che đậy
chút tiều tụy trên mặt.
Vân cục cưng cầm một trái hồng lớn chạy vào cửa, đẩy trái hồng đến
mép mẫu thân. Tân Nguyệt cố ra vẻ tươi cười cắn một miếng. Vân bảo bảo
thấy vậy hoan hô rồi chạy ra cửa, nhũ nương vội vàng đuổi theo đỡ, sợ nó bị té.
Tân Nguyệt nhìn nhi tử đi xa, lại lấy từ trong ngăn kéo ra một bộ áo
bông thật dày, đây là bông vải Hầu gia mang từ Cao Xương tới, phu quân
nói chỉ cần cho thứ này vào trong lớp vải thì vô cùng ấm áp. Phu quân
chưa bao giờ nói sai, lần này cũng vậy, Tân Nguyệt khoác áo bông lên
người, chỉ trong chốc lát đã thấy nóng đổ mồ hôi, quả nhiên là đồ tốt.
Nhưng y phục ấm áp như vậy phu quân lại không được mặc, nghĩ tới đây
Tân Nguyệt lại hối hận lắc đầu. Sao nàng không làm nó từ sớm, nghe người ta nói, Liêu Đông lạnh đến nỗi tảng đá cũng có thể bị nứt vỡ. Nếu có bộ y phục này có lẽ sẽ khá hơn một chút, phu quân rất sợ lạnh, nghe Na
Nhật Mộ nói, khi còn trên thảo nguyên, phu quân rất ít khi rời khỏi
trướng.
Phu quân vắng mặt, Na Nhật Mộ cũng mất đi vẻ tươi cười vốn thấy. Cắn
răng chuẩn bị lễ vật để về thảo nguyên, cả ngày đều ở trong phòng bận
bịu. Hơn hai năm qua, phu quân mua cho nàng thật nhiều thứ. Nàng ngay cả búp bê bùn cũng không bỏ, chất đầy ba, bốn xe. Thấy những thứ này, lòng Tân Nguyệt không khỏi chua xót, từ ngày đó đến nay Na Nhật Mộ toàn phải nhờ vào mấy thứ này để chống chọi qua đêm giá rét.
Phải đi ra ngoài thôi, Tân Nguyệt cố gắng ưỡn ngực, kiểm tra dung
nhan mình lần cuối, lúc này mới gọi nha hoàn, kêu tôi tớ, dự định dò xét một chút sản nghiệp, sáng sớm nãi nãi đã an vị mã xa xem Vân gia phong
địa có bị người xâm chiếm hay không. Nam nhân không có ở đây, mình chính là chủ nhân trong nhà, phân phó một tiếng xong, mã xa Vân gia liền
nghiền tuyết chạy tới Trường An...
Trình Xử Mặc về đến nhà, rũ sạch tuyết trên người, làm ấm toàn thân
rồi mới bế nha đầu từ tay Cửu Y lên vai chạy khắp phòng. Nha đầu cười
khanh khách, thế nhưng trên mặt Trình Xử Mặc cũng chẳng có vẻ tươi cười
gì.
- Phu quân, nếu chàng không thoải mái thì cứ mắng thiếp vài câu, đánh vài cái, xả chút giận, đừng cố gắng áp chế trong lòng.
Cửu Y lí nhí nói với Trình Xử Mặc.
- Hà, không có gì không vui, huynh đệ ta muốn kiến công lập nghiệp,
ta đây không phải là rất vui vẻ sao? Đánh chửi nữ nhân thì tính bản
lĩnh. Muốn đánh cũng phải đi tìm một tên thân thủ tốt để đánh, những lời của nàng đã nhắc nhở ta, lão đại Tào gia lần trước chửi ta, ta không
tìm được cơ hội đánh hắn. Hôm nay vừa lúc tìm hắn thư giãn gân cốt một
chút.
Nói xong bế nha đầu xuống, hai cha con thân thiết một hồi, Trình Xử
Mặc mới mặc thêm áo khoác, trong sự lo lắng của Cửu Y vén rèm lẫn vào
gió tuyết.
Từ sau khi tới Đại Đường, tất cả có thể là vô cùng thuận lợi, Vân
Diệp đối với hành trình Liêu Đông suy nghĩ rất nhiều, duy nhất không có
nghĩ tới Hoàng Hà ngay cạnh này. Lúc đến Tam Cửu, con sông này không ngờ lại đông kết, thuyền đội không vào được Hoàng Hà, ngay cả vận hà cũng
đông cứng. Trên Hoàng Hà dùng xe trượt tuyết rất không an toàn, thế
nhưng trên vận hà thì không thành vấn đề, chỉ cần gắn thêm đồ vào móng
ngựa là được.
Lúc này xuất phát, bọn Lý Nhị nhất định đang cười nghiêng ngả, chủ
soái một quân ngay cả điểm này cũng không lo lắng chu toàn, còn nói gì
đến thắng lợi trở về? Chẳng trách vài ngày trước đòi vật tư gì bọn hắn
cũng thoải mái đáp ứng, thì ra bọn họ cho rằng Vân Diệp không có khả
năng mang những vật tư này.
Lại Truyền Phong cũng đã hỏi Vân Diệp nhiều lần, vì sao không đợi đến tháng ba lúc sông tan băng cho hạm đội tới Trường An rồi mới xuất phát? Như vậy sẽ bớt rất nhiều công sức, các tướng sĩ không cần phải đi đường xa, vật tư cũng sẽ được thuyền chở một lượt.
Vân Diệp không có cách nào nói cho hắn biết, nếu như bây giờ không
xuất phát, đợi đến khi hạm đội tới Trường An, một lần đi lại như vậy sẽ
lãng phí hai tháng không công, nếu như chiến sự không thuận lợi kéo dài
đến tháng 8, trên biển sẽ có bão lốc đáng sợ, lúc đó Liêu Đông cũng vào
đông, như vậy sợ rằng thực sự sinh tử lưỡng nan.
Mặc dù không hiểu, nhưng bọn Lại Truyền Phong vẫn tuân thủ nghiêm
ngặt mệnh lệnh, dẫn đoàn xe kéo dài 5, 6 dặm trong gió tuyết dọc theo
vận hà xuất phát hướng Hà Bắc. Có thể tiết kiệm thời gian chút nào hay
chút đó, dựa theo điều kiện hiện tại, hàng năm thời gian có thể tự do
hoạt động ở Liêu Đông này đều phải ngoài tháng 6, nửa năm còn lại đều là mùa đông lê thê, đại địa cũng bị băng tuyết phủ kín. Trên lịch sử Lý
Nhị ba lần chinh Cao Ly, thất bại chính là vì thiếu thời gian, lần nào
cũng là tháng 5 đến Cao Ly, muốn bằng thời gian 3 tháng chinh phục một
đại quốc đâu có dễ.
Vân Diệp cả người giáp trụ sớm đã bị đông cứng toàn thân, huống chi
thứ áo giáp này lại hút nhiệt, Vân Diệp thậm chí còn không cảm giác thấy máu trong thân chảy nữa, dường như cũng đã bị đông lại.
Uống một ngụm rượu mạnh của Vân gia mới cảm thấy khá hơn, Vân Diệp
biết đây chỉ là một loại ảo giác, uống rượu không giúp ấm hơn, chỉ làm
tăng tốc sự mất nhiệt của cơ thể.
Ước ao nhìn quân tốt mặc dầy như gấu, bọn họ không cần thể diện gì,
mặc bì giáp giữ ấm, bên ngoài còn khoác thêm áo da dê, nhanh chóng đẩy
xe, cả người hơi nóng bốc lên, lạnh lẽo với họ mà nói chỉ là trò cười.
Nhìn tuỳ tùng xung quanh mình chịu lạnh như rùa, Vân Diệp quyết định
không ra vẻ nữa, nhảy từ ngựa xuống dắt Vượng Tài bước đi trên thổ địa
đông cứng.
Quả nhiên có hiệu quả, đi không tới một dặm cả người đã ấm hơn rất
nhiều, các thân vệ cũng bắt đầu nói nói cười cười, chỉ có hai người vẫn
ngồi trên lưng ngựa như cũ, nước mũi đều đã đông lại cả mà vẫn không
xuống ngựa. Một người là Đan Ưng, người còn lại muốn so lì lợm cùng Đan
Ưng, Cẩu Tử. Áo giáp của hai người rất giống nhau, thậm chí Cẩu Tử còn
chuẩn bị cho mình một đôi chùy. Hắn rất thích dây xích của chùy, cho nên cũng tự chế cho mình một đôi,.Người ta chỉ có một cái, hắn lại có một
đôi, không biết hắn định nghịch gì nữa.
Đại quân vũ trang đầy đủ đi 50 dặm là nghỉ. Vân Diệp ra lệnh một
tiếng, đại quân bắt đầu hạ trại. Lần này vì đất đai cứng rắng nên không
lập trại, mà quây xe ngựa thành một vòng coi như làm xa doanh. Quy củ
của Đại Đường rất đáng ghét, đại quân không được tiến vào châu thành,
không ai dám trái, tướng lĩnh dám trái thì phải chuẩn bị cho đầu lên
tường thành hóng gió.
Vân Diệp sau khi kiểm tra hết doanh trại thì đặt mông ngồi bên cạnh
đống lửa, cùng bộ hạ húp canh nóng nói chuyện phiếm, Lại Truyền Phong
đưa cho Vân Diệp một chén canh thịt dê, ngập ngừng định nói điều gì, rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi:
- Đại soái, chúng ta đã rời khỏi kinh 300 dặm rồi, vì sao đại soái
lại xuát phát vội vã như vậy, có thể nói cho mạt tướng biết một chút,
chúng ta cùng tính toán một chút.
Nếu như chủ soái là lão Trình hoặc lão Ngưu thì hắn không dám hỏi.
Nếu như là Lý Tịnh hoặc Lý Tích thì với câu hỏi này, đầu hắn cũng phải
nói lời chia tay với thân thể. Thế nhưng Vân Diệp đã sớm nói qua, lần
này xuất binh bản thân tuyệt không chuyên quyền độc đoán, bất luận sự
tình gì mọi người đều có thể cùng thương lượng, một khi có quyết định
phải chấp hành chặt chẽ, cho nên Lại Truyền Phong mới vô lễ với chủ soái như vậy.
Vân Diệp húp một ngụm canh dê, chà xát hai tay xong mới nói với tướng lĩnh vây quanh người:
- Lần này chúng ta đi Liêu Đông không có quả ngon ăn, Cao Ly vương
Cao Kiến Vũ sớm rất cảnh giác với Đại Đường. Chúng ta đi Liêu Đông chỉ
có thể lợi dụng Liêu Thủy này, hạm đội khổng lồ của chúng ta muốn quỷ
thần không biết đi qua thành quan thật chỉ là nằm mộng. Cũng may hai bờ
Liêu Thủy nhân khẩu rất thưa thớt, người Cao Ly chỉ có ba tòa thành trì, nếu như chúng ta hạ được ba tòa thành này, thì trong mấy tháng viện
binh Cao Ly vô pháp đến bờ Liêu Thủy, chúng ta cũng có đủ thời gian mang hài cốt trở ra, mang về Trường An báo cáo.
Trước lúc chúng ta xuát phát, có rất nhiều thương đội đã xuất phát,
mục tiêu chính là Đại Vương thành, Bạch Nham thành, Ô Cốt thành. Nếu như có thể, hai tòa Nam Tô, Mộc Để cũng sẽ là mục tiêu của chúng ta. Về
phần Xích Phụng trấn, Diên Bình đảo thì nhất định phải đánh hạ. Các
ngươi nghĩ xem, chúng ta có nhiều việc phải hoàn thành như vậy, dù là
nửa năm cũng làm không xong. Cho nên phải tranh thủ từng giây từng phút, thời gian càng dài chúng ta càng có lợi. Đây là nguyên nhân ta bắt mọi
người thiên lý bôn ba là vì vậy.
Mấy người Lại Truyền Phong lấy địa đồ Cao Ly ra không ngừng ước
lượng, cho ra kết quả thật khiến người chán nản. Mấy nơi Vân Diệp nói
quả thật cần phải đánh hạ, nhất là Đại Vương thành, kinh quan chính là
cạnh tòa thành trì này, muốn lấy hài cốt, thế nào cũng phải đi qua đó.
- Đại soái nói rất đúng, thời gian chúng ta rất gấp, muốn trong thời
gian ít nhất làm được nhiều việc nhất thì đành phải vậy, xuất phát sớm
một ngày thì nắm chắc thêm một phần. Mạt tướng đã hiểu, ngày mai sẽ toàn lực mà chạy, một khắc cũng không dây dưa.
Nhìn Lại Truyền Phong hạ quyết tâm, Vân Diệp kéo hắn ngồi xuống, tức giận nói:
- Việc lấy hài cốt rất quan trọng, thế nhưng việc phát tài cũng không thể bỏ qua. Xích Phụng trấn là nơi sản xuất vàng của Cao Ly, nghe đâu
sản lượng hàng năm lên tới 5 vạn lượng vàng. Lần này chúng ta tiêu nhiều tiền như vậy, nếu như ngay cả tiền vốn cũng không thu lại được, ta còn
mất công làm việc tốn sức này. Đều nói là việc cực khổ, nhưng có ai biết phương diện này lại có thể kiếm được đầy lợi ích.
Lại Truyền Phong không nghe thấy Vân Diệp nói về phí tổn, trong đầu
chỉ có 5 vạn lượng vàng tỏa sáng rực rỡ, còn có tiếng vàng kêu leng keng trong tai, khiến cho trước mắt hắn sao vàng nổ ra. Hắn cố đứng thẳng
dậy hỏi Vân Diệp:
- Đại soái, Đại Đường quân luật không cho phép chúng ta cướp đoạt,
phạm vào quân luật Tư Mã trong quân sẽ không bỏ qua, ngài không thể mê
hoặc mạt tướng.
**********
Ba nghìn nhân mã rốt cục chật vật ra khỏi Đồng Quan. Thương đội Vân
gia sớm đã chuẩn bị xong xe trượt tuyết đợi ở vận hà. Hoàng Hà không dám đi, nơi đó mặt băng không có điểm rắn chắc, ngựa thồ mới chạy vài bước
mặt băng đã vỡ vụn, ngựa và xe cùng rơi vào Hoàng Hà sủi tăm biến mất.