Đường Chuyên

Chương 14: Q.5 - Chương 14: Núi xa




Lý Nhị đã nói chức phận của hoạn quan chỉ là canh gác, quét dọn, thử đồ ăn thôi, từ khi nào bọn họ đã có thể chạy ra ngoài hoàng cung sai bảo đại thần rồi, nếu là phụng lệnh vị nương nương nào đó trong cung, bảo thư viện mở cửa cứu Bùi Anh thì Vân Diệp đá về ngay, nếu làm theo sẽ bị tất cả đại thần coi khinh, tám đời cũng không ngóc đầu lên làm người được. Đương nhiên ngoại trừ Trường Tôn hoàng hậu, bà ta không định đoạt gì cả, nếu có thì chủ ý nhất định là của Lý Nhị, bí mật trong đó Vân Diệp rất rõ, các đại thần cũng rõ.

- Bẩm hầu gia, nô tài là hoạn quan của cục dịch đình, phụng ý chỉ bệ hạ có lời nói với hầu gia.

Lão hoạn quan bộ dạng bình đạm tựa hồ không so đo thái độ của Vân Diệp, nói chuyện đủng đỉnh:

- Thần Vân Diệp nghe chỉ.

Không còn gì khác để nói, nếu đã là chuyện công thì cứ phép công ta làm, không cần chọn phe là tốt rồi.

- Bệ hạ nói đây là lời thường ngày ở nhà, hầu gia không cần dùng đại lễ.

Thế này có vấn đề rồi, hoàng đế không dùng ý chỉ mà nói, lôi nhà với cửa vào làm gì chứ, quái dị, phải nghe cho rõ, không để tên thái giám này lừa. Cho nên Vân Diệp nhìn Lưu Hiến trước, thấy Lưu Hiến gật đầu mới đứng dậy, xem hoàng đế nói chuyện nhà với mình thế nào.

- Bệ hạ nói, tên tiểu tử Vân Diệp nghe đây, trẫm kiếm cho ngươi một cái rắc rối, một rắc rối lớn, chính là tên khốn Bùi Anh, hắn chọc vào tổ ong, nhưng cái tổ ong này là trẫm bảo chọc, cho nên rắc rối cũng là của trẫm, giờ ngươi về rồi, rắc rối này do ngươi gánh, không được giao Bùi Anh ra, trừ khi trẫm bảo ngươi giao, nếu không lời của ai cũng không được nghe. Nghe cho kỹ, dù thái thượng hoàng bảo ngươi giao, cũng không được giao.

Vô Thiệt nói xong liền ngậm miệng lại, im lặng như không tồn tại.

Chẳng trách không viết thánh chỉ, những lời này không thể viết lên thánh chỉ được, mặc dù không biết vì sao Bùi Anh nghe lời hoàng đế đi chọc vào cái tổ ong kia, nhưng có một điều Vân Diệp nghe ra, hoàng đế tách mình ra, phủi sạch liên quan không để lại chút dấu vết nào, nhưng tội luôn có kẻ phải gánh, ai gánh là thích hợp nhất?

Vân Diệp vừa vặn là nhân tuyển tốt nhất, là đệ tử cao nhân, thân phận siêu nhiên, không để ý tới danh vọng gia tộc gần nhìn năm thành thần thoại của Đậu gia, thêm nữa Vân Diệp và thái thượng hoàng quan hệ tốt đẹp, dù có chuyện cũng có đường mà lui, ông ta nghĩ chu toàn lắm, mỗi tội đẩy Vân Diệp lên đầu sóng ngọn gió.

Kéo một cái ghế tới, ngồi xuống nghĩ một lúc, Vân Diệp nói với Vô Thiệt:

- Xin bệ hạ yêu tâm, ta và Bùi Anh có giao tình sống chết, tất nhiên không giao hắn ra, ai tới cũng không được, chuyện này Vân Diệp gánh vác.

Nói xong bảo Lưu Hiến:

- Trông coi Bùi Anh giao cho Lưu nhị ca, bất kể thế nào cũng không cho hắn ra ngoài thư viện nửa bươc.

Quay sang nói với Lý Cương:

- Gần đây tiểu tử thấy học sinh thư viện hơi tản mạn, không bằng mới Lý sư tăng cường quản thúc, chuyện khác Lý sư không cần lo, tiểu tử từ giờ tiếp quản thư viện, ai có chuyện gì cứ tìm tiểu tử.

Không đợi bọn họ nói, Vân Diệp đẩy cửa đi ra, đứng ở lan can tầng hai nhìn núi xa, mỉm cười.

Tác dụng của đứng trên cao là nhìn được xa, đứng ở đây nhìn người khác, bọn họ đều nhỏ hơn một đoạn so với trên mặt đất. Hoàng Thử chắc đã đưa Tiểu Nha, Tân Nguyệt về nhà rồi, đầu cành trúc trên vai treo hai con cá, lắc lư theo bước chân của không lo lắng, chỉ có hi vọng, mặc dù nho bé, nhưng cuộc sống thêm tư vị.

- Tiểu tử, ngươi thực sự muốn một mình đối đầu với con quái vật Đậu gia đó à?

Lý Cương ở đằng sau nhìn y rất lâu mới lên tiếng:

- Lý sư, ngài là người tiểu tử tôn kính nhất, khi tiểu tử một mình đối đầu với tất cả may mắn được ngài giúp đỡ, để tiểu tử có chút ít nhàn hạ, giữ được trái tim bình đạm trong tranh đấu quyền lực vô tận, năm nay ngài đã tới tuổi cổ lai hi, tiểu tử thực sự không để ngài xung phong hãm trận, bản thân nấp đằng sau nhàn nhã nữa. Lần này rõ ràng bệ hạ muốn làm gì đó, lấy tiểu tử ra chịu đòn, nếu như tiểu tử rút lui sẽ khiến thiên hạ xem thường, lùi lại mà nói, nếu tiểu tử có thất bại, bệ hạ ở đó, cùng lắm bãi quan mất tước, chẳng có gì to tát, có mọi người, thư viện sẽ kiên cường tồn tại, cuối cùng sẽ nở thành đóa hoa rực rỡ nhất, tiểu tử rất có lòng tin.

Lý Cương cười khà khà:

- Lão phu cũng rất tin tưởng, thư viện nay có năm trăm học sinh, chỉ cần bốn năm sẽ có thành quả sơ bộ rồi, Bất Khí, lòng ngươi có gấm vóc, đừng để chuyện dơ bẩn làm hỏng, nếu như ngươi mất chức, lão phu thấy đó tạo hóa của thư viện. Nếu ngươi đã có chủ ý thì cứ làm đi, chuyện này lão phu không xen vào được, rời triều đường, lão phu đã chẳng còn là cái gì nữa rồi, chỉ có ngươi mới coi lão già vô dụng này là bảo bối. Ha ha , già rồi mới gặp được tri kỷ, mặc dù ngươi nhỏ một chút, nhưng không sao cả, ngươi cũng nên trải qua ít sóng gió, thoải mái mà làm đi.

Trên con đường nhỏ ngoằn ngoèo có một đội nhân mã, bọn họ không nhàn nhã ung dung như học sinh thư viện mà phóng ngựa phi nước đại, kinh động vô số quạ đen.

Vân Diệp và Lý Cương nhìn nhau, tới rồi, tốc độ thật nhanh, Bùi Anh tới thư viện chưa tới hai canh giờ, bọn họ đã tìm chính xác tới nơi này, không hổ là đại môn phiệt, tin tức thật linh thông, Vân Diệp còn tưởng thế nào mình cũng có hai ngày, không ngờ phải đối diện với Đậu gia ngay lập tức.

Thế gia đúng là khác người thường, không lỗ mãng xông vào thư viện, ghìm cương tại cửa, một công tử áo gấm xuống ngựa, nói với hộ vệ ở cổng:

- Ngươi đi bẩm báo với Vân hầu, nói Đậu Yến Sơn tới bái phỏng.

- Bẩm công tử, hầu gia nói người không có ở đây! Nếu công tử có chuyện mời hôm khác tới.

Hộ vệ thư viện lạnh băng nói:

Con ngươi Đậu Yến Sơn rụt lại, tên hộ vệ này không phải kẻ ngốc, cái gì mà hầu gia nói không có ở đây, Đậu Yến Sơn qua lại với hào môn Trường An, chưa có ai trả lời yêu cầu bài phỏng của hắn như thế.

- Công tử, Vân Diệp rõ ràng đang thoái thác, làm gì có chuyện tự mình nói mình không có ở đây, rõ ràng đang trêu ghẹo công tử, nếu bản thân y không cần thể diện, chúng ta không nể mặt y nữa, đánh vào xem y làm được gì, bắt tên Bùi Anh về chặt làm tám mảnh rửa hận cho tiểu công tử.

Tên đầu lĩnh hộ vệ Đậu gia nóng ruột, muốn thể hiện tài cán trước mặt chủ.

Đậu Yến Sơn không trả lời hộ vệ, chỉ chỉnh lý lại y phục, vừa rồi thúc ngựa chạy nhanh, hơi xộc xệch.

Bảo hộ vệ đợi ở cửa thư viện, hắn bước tới bậc thềm đại môn, nụ cười bình hòa hỏi:

- Thư viện Ngọc Sơn có quy củ không cho thư sinh vào thư viện không?

- Bẩm công tử, Ngọc Sơn thư viện từ ngày đầu tiên xuất hiện chưa từng cự tuyệt bất kỳ ai bái phỏng, bất kể là hoàng thân quốc thích hay là bần dân bách tính đều như thế, công tử đương nhiên có thể tới thư viện dạo, trong thư viện có đồ thư quán ( thư viện), tổng công lưu trữ hơn sáu nghìn tám trăm quyển sách, còn có sách trúc do tiên hiền để lại, nội dung phong phú, công tử thoải mái đọc. Bên cạnh đồ thư quán có một bộ xương cự long, trọng lượng hơn ba nghìn cân, cực lớn, nếu công tử muốn xem thì nó ở trong gian phòng màu trắng, chỉ cần không mang đi, tùy tiện công tử tham quan.

Hộ vệ thư viện trả lời theo thói quen, đây vốn là công việc thường ngày của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.