Nụ cười trên mặt Đậu Yến Sơn càng sáng lạn, hỏi:
- Không biết bổn công tử có vinh hạnh nghe Lý phu tử, Tân tiên sinh giảng bài không?
Hộ vệ thư viện lật xem thời khoa biểu bên cạnh:
- Lý tiên sinh hôm nay không có tiết, Tân tiên sinh sắp giảng chương mười bảy Tấn Thư cho học sinh năm ba, còn một tuần hương nữa mới lên lớp,
Tân tiên sinh dạy học rất nghiêm, từng chữ như châu ngọc, công tử không
nên bỏ qua.
- Hộ vệ Ngọc Sơn thư viện các ngươi đều biết chữ?
Nghe hộ vệ đọc thời khóa biểu rành mạch, không ngờ biết chữ, phát hiện này
làm Đậu Yến Sơn thất kinh, hộ vệ sau lưng hắn không kẻ nào biết chữ,
vinh diệu gia tộc lâu đời còn chưa chiếu tới đám thô bỉ chỉ biết chém
giết này.
Không chỉ hắn, đám hộ vệ đằng sau phát hiện kẻ cùng
thân phận với mình lại biết chữ, ánh mắt phát ra sự sùng bái, phải biết
rằng nếu bọn họ biết chữ, ai thèm ở lại hào môn làm chân chó, sớm đã vào quân ngủ kiếm cái xuất thân tốt rồi.
- Nếu như ngươi biết chữ sao không vào quân ngũ, chỉ cần có cơ hội thì phong thê ấm tử không phải không thể, vì sao đi gác cửa?
Đậu Yến Sơn tựa hồ quên mục địch tới thư viện, hứng thú trò chuyện với hộ vệ thư viện:
Nói tới chuyện này, hộ vệ thư viện ưỡn ngực lên:
- Tại hạ còn có một năm nghe giảng, không muốn bỏ lỡ, đợi học xong, tại hạ sẽ vào Tả Vũ vệ làm đội chính kiến tập.
- Trong số hộ vệ trừ ngươi ra còn ai biết chứ không?
Đậu Yến Sơn đột nhiên thấy làm rõ nội tình thư viện còn quan trọng hơn chuyện tới đây.
Hộ vệ thư viện hỏi sao đáp vậy:
- Không biết chữ đều bị hầu gia đuổi ra hậu sơn khai thác đá, nói vừa
khai thác đá vừa học chữ, nếu vẫn không biết chữ thì tiếp tục khai thác
đá tới chết, nếu ngốc đến thế chẳng bằng chết cho xong, hiện giờ bãi đá
có bảy huynh đệ đang làm việc, hẳn cũng không lâu nữa đâu, nghe nói
người ngốc nhất cũng biết mấy trăm chữ rồi.
Đậu Yến Sơn hít sâu
một hơi, hắn biết rất rõ võ nhân ở trong quân đội sẽ được đề bạt ra sao, người biết văn biết võ, không muốn vươn lên cũng khó, cứ như thế này
không tới mười năm quan quân hạ cấp trong quân đội ít nhất có hai thành
do thư viện dạy ra? Lực lượng đó hùng mạnh tới mức dù Đậu Yến Sơn tiếp
xúc nhiều cũng phải kinh hãi.
Vốn định thưởng cho hộ vệ thư viện
vài đồng, hiện giờ phát hiện ra hắn là người đọc sách, không lỗ mãng làm thế nữa, tránh hiểu lầm, thưởng tiền cho người đọc sách ở Đại Đường là
sự xỉ nhục, người biết chữ thực sự quá ít.
Đậu Yến Sơn chắp tay tạ ơn, hộ vệ thư viện cũng khom người đáp lễ, tay đưa vào đại môn, ý nói Đậu Yến Sơn có thể vào.
Chưa đi qua đại môn, hộ vệ thư viện nói:
- Công tử cẩn thận, đại môn thư viện do lão tiên sinh Công Thâu Mộc làm,
bên trong có cơ quan, nhưng không làm người ta bị thương, cẩn thận là
được.
Đậu Yến Sơn cũng là nhân vật tinh anh của Đậu gia, từ nhỏ
tinh thông tạp học, với cơ quan cũng có c hút nghiên cứu, lần này trong
nhà sở dĩ phái hắn tới vì nhắm vào thư viện Ngọc Sơn khác với thư viện
chuyên dạy nho học.
Nghe lời hộ vệ nói, Đậu Yến Sơn chỉ cười bỏ
qua, trong mắt hắn cơ quan chẳng qua dùng địa thế, sử dụng ít kỹ xảo tứ
lạng bạt thiên cân tạo ra ảo thuật, hắn không tin thư viện dám dùng cơ
quan ác độc với mình, trừ đi thứ chết người thì cơ quan đâu còn hiệu quả gì, càng những người tầm nhìn xa rộng càng ít sợ hãi với điều chưa
biết, quỷ thần tuy tôn kính nhưng tránh xa.
Vân Diệp đứng trên
tháp nước, từ chỗ này có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Đậu Yến Sơn,
Công Thâu Mộc nằm trên ghế tựa nhắm mắt dưỡng thần, Lý Thái ở bên vừa
xoa mông vừa ân cần hầu hạ Lão Công Thâu, chẳng hề có chút vẻ vương gia
nào, Lão Công Thâu tựa hồ cực kỳ hưởng thụ vinh diệu này, nằm đó rên hừ
hừ, nghe đến tởm, không hiểu đang hát, hay do mặt trời chiếu dễ chịu quá nên bất giác rên ra tiếng.
Lý Thái đau mông là do Vân Diệp đá,
cứ tưởng cơ quan độc ác của hắn cùng lắm là chậu nước, không ngờ là cái
bao tải chứa đầy cát, hiện Bùi Anh đang choáng váng nằm ở địa lao thư
viện hồi sức.
Sự bạo lực của Vân Diệp, Lý Thái không làm được gì, nói với mẫu hậu của mình làm chủ, ai ngờ mẫu hậu nói:
- Nam tử đại trượng phu bị ăn đòn hoặc là nhịn, hoặc là đánh trả, chạy
tới chỗ mẫu hậu cáo trạng làm gì, lần sau dám kể khổ, mẫu hậu đánh con
một lần nữa.
Từ đó trở đi Lý Thái luôn tìm cách chơi Vân Diệp một vố, chỉ là tới giờ chiến tích vô vàn, mỗi lần hại người không xong, bản
thân lại ăn đòn, Vân Diệp chưa bao giờ nói lý lẽ với hắn, nắm đấm là chỗ ỷ lại duy nhất của y, Lý Thái hận lắm.
- Lão Công Thâu, cái trò
nát của ông có dùng được không? Ta chỉ tốn một tuần hương là phá tan
tành rồi, nhìn đâu cũng thấy sơ hở như cái sàng vậy, nếu bị Đậu Yến Sơn
phá, mặt ông để vào đâu, nếu không ngăn được hắn thì ông nói sớm, để ta
còn nghĩ cách.
Vân Diệp thực sự không tin tưởng lắm vào thuận cơ quan của Công Thâu gia, mấy thứ mánh mung vặt vãnh ngăn nổi Đậu gia à?
Câu này làm ông già nhảy dựng lên, mắt đỏ luôn:
- Thứ yêu nghiệt như ngươi lão phu sống bảy mấy năm chỉ thấy một, ta
không tin trên đời này đâu đâu cũng là loại người như ngươi, nếu như tùy tiện kiếm kẻ nào đó cũng có thể xem cơ quan của lão phu như không thì
hôm nay lão phu nhảy từ trên tháp nước này xuống, còn mặt mũi nào diễu
võ giương oai ở thư viện.
Vân Diệp xoa lỗ tai, ông gia bảy mấy
tuổi còn lớn tiếng như thế, xem ra còn sống khỏe mạnh mấy năm nữa, có sự đảm bảo này là Vân Diệp yên tâm rồi, nhìn Đậu Yến Sơn đi lòng vòng, Vân Diệp cười như con hồ ly.
Thế gia chân chính mạng sống không đáng tiền, ít nhất so với truyền thừa gia tộc, dù tính mạng của tộc trưởng
cũng không cao quý hơn tính mạng một con gà.
Vân Diệp không dám
so thực lực với Đậu gia, y chưa có cái thực lực đó, nếu chẳng phải Lý
Nhị ép, y sẽ giữ khoảng cách xa nhất với Đậu gia, gặp Đậu Yến Sơn cười
hì hà chào hỏi, nói không chừng còn mời hắn ăn cơm uống rượu gì đó.
Có ai thích trêu chọc vào kẻ địch cường đại? "dữ nhân đấu, dữ địa đấu, dữ
thiên đấu, kỳ nhạc vô cùng" đó là là thái tổ, chuyện khó siêu cấp như
thế cứ giao thái tổ lão nhân gia làm. Vân Diệp chỉ muốn ở nhà hưởng thụ
cuộc sống, nuôi lão nãi nãi tới khi hưởng hết số trời, đem mấy đứa muội
muội gả đi thật phong quang, sau đó mình sinh mấy đứa bé, không có việc
gì thì ở nhà đánh con chơi, còn hơn đi liều mạng với con quái vật Đậu
gia.
Hết cách trốn mà trốn cũng đếch nổi, Lý Nhị chỉ đợi Vân Diệp về là phát động chuyện này, tới giờ Vân Diệp vẫn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không dám đi hỏi Bùi Anh, tựa hồ nhà hắn đã vứt bỏ
hắn rồi, người đi cùng tới thư viện cũng chẳng có, để hắn lẻ loi nấp ở
thư viện đợi chết.
Trái tim đại gia tộc đều là đá, không biết
hoàng đế và Bùi gia trao đổi với nhau cái gì, dù sao Bùi Anh bị vứt bỏ
rồi, trừ Đậu gia một lòng muốn lấy hắn làm nhân bánh bao ra thì không ai quan tâm tới sự sống chết của hắn nữa.
Bản thân Bùi Anh tựa hồ
cũng chấp nhận số mạng rồi, nằm trên giường nhìn nóc phòng, mắt không
chớp cái nào, Vân Diệp lấy ít bánh bao, một bát cháo đưa cơm cho hắn, đá hai cái mới phản ứng, mặt cười toe toe, nhưng con mắt như người chết.
- Mấy ngày tới ngươi ở đây, nếu buồn quá thì kiếm sách học, khóa trình
thư viện ngươi không hiểu, phải ôn tập trước, nhất là toán học, với
ngươi mà nói là một trời đất chưa bao giờ thấy.
Vân Diệp đưa bánh bao cho hắn, lại nói:
- Hiện chỗ ngươi đang ở là địa lao của thư viện, ngươi không biết thôi,
tất cả học sinh của thư viện sợ nhất là tới đây, bọn chúng thà ăn roi
như không muốn tới đây, nếu người ở không quen thì đổi phòng, nơi này
tuy an toàn, nhưng ở lâu sẽ sinh bệnh.
- Vân huynh, tiểu đệ thích chỗ này lắm, thật đấy, rất thích, đệ muốn ở nơi này cả đời, đệ thích sự yên tĩnh ở đây.