Tới thư phòng Vân Diệp pha một ấm trà, hai người ngồi bên bàn kể chuyện sau khi ly biệt, Vân Diệp không hỏi tới chuyện Ngụy Thiên Ngọc, Hàn Triệt
cũng không nói, toàn nói chuyện nhỏ nhặt.
Uống qua vài tuần trà, Hàn Triệt hắng giọng nói:
- Mục đích lớn nhất chuyến đi này của ta là muốn xem hai tấm ngọc bài
Bạch Ngọc Kinh mà Vân gia lưu giữ, thứ này với bọn ta vô cùng quan
trọng, nếu Vân huynh chấp thuận, bọn ta chuẩn bị trả giá lớn, tiểu đệ
không muốn đánh giết với Vân huynh nữa, ta vốn không coi trọng mấy
người, Vân huynh là người đầu tiên muốn ta nổi ý kết giao, ta rất trân
trọng.
Nhìn đáy mắt trong veo, Vân Diệp lấy trong lòng ra một cái hộp để lên bàn, ngạc nhiên hỏi:
- Ngươi sống mái với ta là vì thứ này à?
Hàn Triệt gật đầu:
- Chỉ có thứ này khiến ta hứng thú, Bạch Ngọc Kinh là một chi truyền
thừa từ thượng cổ, nghe nói trước kia cao nhân xuất hiện tầng tầng lớp
lớp, trong lời truyền miệng của bọn ta, đó là nhóm người tiếp cận với
thần nhất, cho nên Vân huynh có thể tưởng tượng sau khi bọn ta nghe tin
Bạch Ngọc Kinh xuất thế đã chấn động thế nào.
Hiện giờ tính khí Vân Diệp vô cùng hung bạo, nghĩ tới mình vì thứ này
hao tổn bao nhiêu tinh thần, mấy lần suýt mất mạng cũng vì nó cả, trời
ạ, thì ra mình là kẻ oan uổng nhất thế giới, vì ba tấm ngọc bài vớ vẩn
mà khốn khổ, càng nghĩ lửa giận càng bốc cáo.
Một tay mở hộp gấm ra nói:
- Thứ này ta có ba cái chứ không phải hai, ngươi tùy tiện xem, nếu bồi
thường cho ta thì mang đi cũng được, nhưng trước khi nhìn thứ này phải
đáp ứng ta một chuyện, nếu không khỏi nghĩ.
Hàn Triệt gật đầu, đây là điều hợp lý, người ta lấy chí bảo cho ngươi
xem, nghiên cứu bí ẩn trong đó, trả giá một chút đúng là nên làm, mình
không nhìn nhầm Vân Diệp, y đúng là người rất hào phòng, chắp tay nói:
- Vân huynh cứ nói, vốn nên như thế, Hàn Triệt chấp nhận hết.
- Thằng vương bát đản, con mẹ ngươi muốn ngọc bài sớm nói chứ, làm ta
thiếu chút nữa chết mấy lần, huynh đệ dưới tay chết hơn sáu trăm, yêu
cầu của ta là đánh ngươi một trần, không được đánh trả.
Nói xong nhào lên, Hàn Triệt tự thị là cao thủ vạn người không có lấy
một, nghe thấy yêu cầu cứ ngớ ra, không nghĩ người ta đề ra yêu cầu như
thế, định hỏi xác nhận lại liền thấy Vân Diệp như chó dại từ sau bàn xồ, nắm đấm mang tiếng gió lao tới, lòng máy động, lấy mũi ra đón ...
Một tuần hương sau, người bị đánh trừ mũi chảy máu, mắt sưng vù thì
không có mấy phản ứng. Khoan khoái cầm ngọc bài xem, cứ như vừa rồi
không phải hắn bị đánh.
Người đánh thì nằm trên mặt đất, ngực phập phồng kịch liệt, thở như cái
bếp bễ, mu bàn tay toàn vết máu, không phải máu của người ta, mà đốt
ngón tay của Vân Diệp bị xước mấy mảng da, thê thảm hơn bị ăn đòn, nằm
đó thều thào nói:
- Vì mấy cái ngọc bài nát, chúng ta đánh từ Trường An tới Ngọc Sơn, lại
đánh từ Ngọc Sơn tới Nhạc Châu, không biết có bao người vì thế nhà tan
cửa nát, vợ con ly tán.
- Động Đình hồ xác chết trôi lềnh phềnh, chưa nói người bị thương, riêng trận vong đã hơn sáu trăm, ta ký văn thư xác nhận mà nát lòng, tên
vương bát đản, sớm nói thì đã nhìn thấy rồi, đâu phải đợi tời giờ mới
thấy?
- Ta tuy hẹp hòi, nhưng với người vừa mắt luôn hào phóng, ngươi vừa mắt
với ta, ta cũng thấy ngươi không tệ, chỉ cần thực lòng tương giao, lo gì không thánh chí hữu? Làm cho bây giờ người không ra người, ma không ra
ma, vừa rồi ta còn muốn báo thù cho huynh đệ đã chết.
Hàn Triệt vừa rồi bị đánh đòn còn cẩn thận bảo vệ không để vỡ ấm trà,
chẳng để ý tới điều Vân Diệp nói, thuần thục rót cho mình một ấm trà,
nghĩ không rót trà cho Vân Diệp không hay, rót chén nữa để bên Vân Diệp, lại tập trung tinh thần vào ba tấm ngọc bài, xem dáng vẻ này thì trong
thời gian ngắn không rảnh để ý tới cái khác.
Vân Diệp mò dậy, thấy Hàn Triệt nhập tâm như thế thì rời thư phòng, bảo
nha hoàn đốt đèn, chuẩn bị thức ăn, ai mới đầu nhìn ngọc bài đều thế, rõ ràng chẳng hiểu cái chó gì vẫn làm ra vẻ chuyên tâm nghiên cứu, từ Lý
Thái, tới Hi Mạt Đế Á, Kim Trúc tiên sinh đều thế cả.
Người sái thoát nhất là Nhan Chi Thôi lão tiên sinh, xem một tuần trà
rồi ném qua một bên bảo không hiểu, đó mới là phong độ đại gia chân
chính, người hiểu được thì nhìn một cái là hiểu, không hiểu thì cả đời
như chó xem sao.
Bạch Ngọc Kinh có lẽ là tồn tại thực sự, không chỉ là một truyền thuyết, nhưng chỉ còn lại chút manh lẻ tẻ mối trên đời, muốn xâu chuỗi lại để
tìm ra chân tướng thì khó, khó vô cùng.
Sớm muốn tìm thần nhân xem ngọc bài, xem rốt cuộc có tác dụng không, bọn họ là người gần gũi với Bạch Ngọc Kinh, tìm bọn họ mới là chính xác,
cho dù bị họ nhanh chân giành trước vẫn còn hơn chẳng biết cái gì.
Có điều suy nghĩ đại đa số mọi người khác với Vân Diệp, suy ngĩ kỳ quái
mà cực đoan của họ là: Lão tử không có được thì ngươi cũng đừng hòng có
được, nuôi lợn cũng không cho ngươi.
Thế nhưng không biết rằng thế gian này mới là sát thủ lớn nhất trên đời, nó có thể làm mỹ nhân sớm già, anh hùng bạc tóc, tất nhiên cũng có thể
làm toàn bộ châu báu biến thành tro bụi, cho nên giữ được chút nào hay
chút đó, Hàn Triệt có được Bạch Ngọc Kinh thì sao? Vân Diệp không tin
bọn họ có thể vũ hóa thành tiên, dù thành tiên thật không phải cũng
chứng minh trên đời có thần tiên sao? Nói chung đều là chuyện tốt.
Đi thăm Hạ Thiên Thương, tên này đã say ngất rồi, chẳng biết Hàn Triệt
làm gì mà ngủ mơ hắn cũng khóc, gối bị ướt hết rồi. Lưu Tiến Bảo quỷ dị
nói:
- Hầu gia, rất có khả năng là ...
Vân Diệp đá đít hắn, xưa ý nghĩ kỳ quái đi, Hàn Triệt vốn là người kỳ
quái, nghe Lưu Phương nói tên này chưa bao giờ gần nữ sắc, một năm trời
không thấy hắn đi kiếm nữ nhân, có lẽ tên đó thích nam, lát nữa vào phải tránh xa hắn.
Vì biểu thị định hướng giới tính của mình, Vân Diệp chuyên môn bảo Linh
Đang bụng bầu mang hai bát mỳ vào thư phòng, Hàn Triệt thấy Linh Đang
vội thi lễ, thấy bụng nàng lùm lùm liền chúc mừng, Tiểu Linh Đang thẹn
thùng che mặt chạy mất.
Khẩu vị của Hàn Triệt và Vân Diệp cực kỳ giống nhau, tuy hắn chưa ăn mấy bữa cơm của Vân gia, nhưng thấy sao học vậy, cho ớt và dưa vào bát, ăn
sùm sụp ba bát.
Sau khi nha hoàn bê bát đi, Vân Diệp hỏi:
- Có nhìn ra cái gì không? Nếu không nhìn ra thì cứ thong thả, ngươi đi
đường cả ngày rồi, nghỉ sớm đi, có một vị trưởng bối nói, xem không hiểu thì đừng cưỡng cầu, ta mang tâm thái này. Bàn có giấy bút, ngươi in lại từ từ mà xem, ngươi còn có mười ngày, nếu vẫn không nhìn ra thì nhìn
nữa cũng vô ích.
Hàn Triệt phủ giấy lên ngọc bội, lấy bút than mài lên gấy, hỏi:
- Lúc vào nhà thấy nhà ngươi đang thu doạn rương hòm, trông như ngươi sắp đi xa, còn mang cả nhà.
- Ừ, gần đây hướng gió ở Trường An bất thường, ta định mang cả nhà đi
tránh, đem sinh mệnh của mình lãng phí ở chuyện đấu đá là không đáng,
người sống trăm năm vội vã, chớp mắt cái đã qua, không bằng đem cả nhà
đi chơi thoải mái ba năm, ba năm sau trở về nếu Trường An vẫn tăm tối be bét, ta sẽ đóng cửa từ khách, không tiếp ai cả, không chui vào cái hố
phân kia làm gì.
Hàn Triệt nếu muốn biết thì sẽ có cách để biết, không cần giấu, quan hệ
với loại người này, nếu không phải đối địch thì tốt nhất đừng lừa dối,
có gì nói nấy mới có được thiện cảm của người ta, sau khi biết sự đáng
sợ của hàm nô, Vân Diệp không muốn đắc tội với lũ điên này, ngay hoàng
đế cũng mang tâm thái tiếp xúc tìm hiểu, mình cần gì liều mạng với lũ
điên?