Hàn Triệt mặt tối sầm, đội một cái nón che nắng, đánh cỗ xe ngựa đi trên cổ đạo hoang vu, trước không có người, sau không có thú, tuy không có cổ
thụ tiêu điều, song ý cảnh đủ thê lương.
Hạ Thiên Thương đứng ở cuối con đường, buộc khăn trắng trên trán, tay
buộc trường đao sáng loáng, hắn thế lần này không để người ta cướp đao
của mình nữa, vì hắn nhận lời cầu khẩn báo thù không ra tiếng của Ngụy
Thiên Ngọc trước khi chết, Ngụy Thiên Ngọc vươn cổ để Hạ Thương Thiên
kết thúc thống khổ.
- Lần này ngươi buộc đao ở tay cơ à, thế không đúng, một khi buộc vào sẽ không linh hoạt nữa. Nói trước nhé, nếu lần này ngươi lại thất bại thì
đừng tới làm phiền ta, ngươi xem, văn thư do hoàng đế cấp cũng ở đây,
ngươi lại không có người giúp đỡ, nhất định không đánh lại ta.
Hàn Triệt vô cùng tốt bụng khuyên giải Ngụy Thiên Thương, bản thân hắn
bị sự lương thiện của mình làm xúc động, ngữ khí càng ôn hòa:
- Hạ Thiên Thương, người hại Ngụy Thiên Ngọc có phải là ta đâu, ngươi
tìm ta làm gì, nếu ngươi muốn báo thù thì đi tìm lão, dù băm lão thành
tám mảnh cũng được, tuy lão là cha ta. Ngươi xem ta hiến cả cha ta ra
rồi, ngươi đừng làm phiền ta nữa, lần này ta tới thực sự vì nghiên cứu
học vấn thôi.
Hạ Thiên Thương chẳng nói chẳng rằng, bước nhanh tới, đâm xéo một đao
muốn giết chết con ngựa kéo xe, một cây trường thương đen xì xuất hiện
chắn trước mặt, Hạ Thiên Thương xoay đao men theo cán thương tước xuống, Hàn Triệt hai tay cầm cán thương, đẩy hắn ra, nhảy từ càng xe xuống,
dựng thương bên người, đợi Hạ Thiên Thương xông tới.
Hạ Thiên Thương lùi hai bước rồi vọt lên, lần này hắn vô cùng cẩn thận,
nhưng bất kể cẩn thận thế nào gặp phải Hàn Triệt vẫn không làm gì nổi,
vì trường thương quét ngang, hắn không thể không đỡ, kết quả lại lần nữa bị Hàn Triệt bắt sống, vì trường thương của Hàn Triệt đột nhiên gãy,
bột xám bung ra, mắt hắn tức thì không nhìn thấy gì cả, bất kể múa đao
kín thế nào, vẫn bị Hàn Triệt nhắm đúng cơ hội gõ một cái vào gáy, co
giật rồi ngất xỉu.
Bạch ngải thảo có chỗ không hay là dính váo mắt vô cùng khó chịu, Hạ
Thiên Thương tuy đã hôn mê nhưng vẫn nước mắt nước mũi vẫn chảy ròng
ròng, bạch ngải thảo còn có một biệt danh là một cân nước, ý là ngươi
khóc khóc đủ một cân nước mắt đừng mong khôi phục bình thường.
Hàn Triệt khó xử lắm, vứt Hạ Thiên Thương ở đây, đoán chừng chưa tới một canh giờ sẽ bị chó hoang ăn sạch, đã nói chuyến này mình ra ngoài không giết người, đành nhíu mày lấy thường trói chặt Hạ Thiên Thương, ném vào khoang xe, tốt rồi, trời đất lại khôi phục không khí thê lương.
Con đường cũ tới Ngọc Sơn này hiện giờ không ai đi nữa, mọi người đều
thích đi đường trải xi măng, vừa thẳng vừa bằng phẳng, không giống con
đường này, ngày nắng thì bụi bặm, ngày mưa thì lầy lồi. Hàn Triệt không
đi đường lớn, hắn không quen đi cùng đám đông, vì như thế mình sẽ thành
tầm thường như đám phàm nhân ô trọc, đi con đường này tốt hơn một chút,
tuy bẩn, nhưng giống như chuẩn bị cho một mình mình.
Chuông trên cổ ngựa cứ reo mãi, đó là do muội tử buộc vào, hiện giờ chắc muội ấy đã tới thư viện, mình đã thành một ngọn đuốc chói mắt ở nhân
gian, chỉ cần xuất hiện là có phiền toái lớn, lần này vốn chỉ nghĩ
thương lượng với hoàng đế, ai ngờ mọi sự thuận lợi, hoàng đế cho phép
mình vào lãnh thổ Đại Đường, xem ra sau này làm việc cứ thương lượng tốt hơn làm bừa.
Hoàng đế vô cùng giữ chữ tín, không phải ái tới bắt mình, Hạ Thiên
Thương tới là vì ân oán riêng tư, đoán chừng về sẽ bị hoàng đế xử lý,
hoàng đế cũng thích thần nhân ngoài cõi đời cầu mình, nói ra đều là vì
thể diện.
"Có khách quý sẽ tới", trên bái thiếp chỉ viết năm chữ này, như rồng bay phượng mua, Vân Diệp đang an bài chuyện nhà thì nhận được, chẳng hiểu
đầu cua tai nheo gì, không biết ai sẽ tới? Bái thiếp là thứ mười đồng
bình thường nhất bán trên phố, ai nhỉ? Vân Diệp đứng ở cửa đợi khách quý tới, đương nhiên nếu khách không quý, y nhất định sẽ đánh gãy chân.
Trước khi mặt trời lặn tên đó sẽ tới, vì đưa bái thiếp, vậy phải bái
phỏng ban ngày, nếu không là thất lễ, người Đại Đường cực kỳ coi trọng
chi tiết này, Vân Diệp nhìn mặt trời sắp hạ xuống chân trời, liền quay
về, dặn hộ về điều tra bái thiếp do kẻ nào bày ra, đánh gãy chân xong
rồi báo quan.
Một cố xe ngựa tựa hồ từ trong mặt trời đi ra, mui xe đen xì nhìn thế
nào cũng không giống xe ngựa nhà hiển quý, trừ mấy nhà giao hảo, lâu lắm rồi Vân gia không có khách.
- Tiểu đệ Hàn Triệt bái kiến Vân huynh.
Mắt Vân Diệp mở to hơn chuông đồng, bất kể thế nào y cũng không ngờ
khách quý là Hàn Triệt, hoàng đế đang lùng sục hắn khắp thế giới, nghe
nói còn là nghiêm lệnh bất kể sinh tử, thế này chẳng khác gì chê mình
chết chưa đủ nhanh.
- Ngươi làm sao đi ra được từ mặt trời, chẳng lẽ thực sự là thần? Thời
gian trước ta nhận sao chổi làm tổ tiên, cho nên có hiểu biết nhất định
về mặt trời, ngươi đừng có nói nhà của ngươi ở trên mặt trời nhé.
Rõ ràng muốn hỏi vì sao Hàn Triệt lại quang minh chính đại xuất hiện, nhưng lời ra khỏi miệng lại thành kiểu nói khác.
- Ta gửi cho hoàng đế một phong thư thương lượng chuyện xuất hành, nói
chuyến này ta ra là để tìm Vân huynh trao đổi học vấn, không định làm
bậy, xin ông ta cho ta đi ra, đừng phải người truy sát, vốn chỉ nói cho
có thế thôi, ai ngờ hoàng đế đồng ý, còn cấp cho ta văn thư, Vân huynh
xem đi.
Hàn Triệt như hiểu ý Vân Diệp muốn hỏi gì, lấy từ trong lòng ra văn thư
cho Vân Diệp xem, Vân Diệp ngơ ngơ nhìn qua, đúng là ngự ấn của hoàng
đế, không thể làm giả.
- Từ ngàn dặm xa xôi tới làm khách, còn muốn cùng ta thảo luận học vấn,
không mang chút lễ vật, cứ tay không mà tới thế à? Không có giác ngộ của khách.
Hàn Triệt có hơi xấu hổ, gãi đầu, đột nhiên mắt sáng lên, sách Hạ Thiên Thương từ trong xe ra:
- Đây là lần đầu ta tới phủ người ta làm khách, thực sự không biết lễ
nghi thế tục, tên này do ta bắt được nửa đường, thân thủ không tệ, nếu
ngươi không chê thì nhận đi.
Nước mắt Hạ Thiên Thương chảy ra càng nhiều, dọc đường đi đã khóc rất
lâu, hai mắt sưng húp, do Hàn Triệt trói chân tay, chỉ có thể nằm ngửa
mặt lên, nếu lúc này thả hắn ra, dứt khoát sẽ lựa chọn tự sát.
- Hắn làm gì mà ngươi đánh hắn khóc?
Vân Diệp nhìn thấy Hạ Thiên Thương thì càng thêm kỳ quái:
- Hắn muốn giết ta, hoàng đế cũng cho ta đi khắp nơi rồi, hắn còn muốn giết ta, ngươi nói có đáng ghét không?
- Hắn muốn giết ngươi thì ngươi cứ để hắn giết, có phải cái gì to tát
đâu, cần gì khiến hắn thành ra thế này, ngươi là thần nhân, cải tử hoàn
sinh là kỹ năng cơ bản mà.
Hàn Triệt lắc đầu:
- Không được, nếu để hắn giết, nhất định chết ngay, khi đó người mang lễ vật tới là hắn, không phải là ta rồi.
Vân Diệp tuy đầy nghi vấn vì chuyến viếng thăm này, vẫn mời hắn vào nhà, Hàn Triệt theo lệ vấn an lão nãi nãi, hai người mới tới thư phòng chuẩn bị nói chuyện, không dám thả Hạ Thiên Thương ra, thả ra là liều mạng
ngay, bảo Lưu Tiến Bảo đem rượu mạnh nhất tới chuốc say, rồi đưa Hạ
Thiên Thương tới phòng khách ngủ.
Tự sát thường thường là chuyện máu xộc lên đầu, chỉ cần qua thời điểm
kích động, đừng nói tự sát, ngươi muốn giết hắn cũng không được, huống
hồ Hạ Thiên Thương còn mẹ già, há lý nào tùy tiện kết liễu tính mạng.