Sài Thiệu nướng một con dê, đích thân nướng, gọi Vân Diệp và Trình Xử
Mặc tới tiễn chân họ, thịt dê chẳng ngon, trừ muối ra không có vị gì cả, có điều không khí rất tốt, Sài Thiệu còn hát, làm một bài thơ. Trình Xử Mặc múa một bộ kiếm pháp.
Đột nhiên Vân Diệp nhớ tới một chuyện, đó là Bình Dương công chúa Lý Tú Ninh rốt cuộc là chết do bệnh hay trên chiến trường, vì sao nàng được dùng nghi lễ tướng quân an táng, mà
không phải an táng theo nghi lễ công chúa, hẳn Sài Thiệu phải biết.
Chắc chắn không ai đọc Đại Đường Song Long Truyện lại có thể quên được cô
công chúa xinh đẹp cá tính này, đó là mối tình đầu của Khấu Trọng, ai có thể nghĩ nàng lại ra đi khi còn trẻ như thế, chỉ mới hai mấy tuổi,
không được gặp nàng là nuối tiếc lớn của Vân Diệp.
- Trong số nữ
tử Đại Đường, vãn bối khâm phục nhất là Bình Dương công chúa điện hạ,
chỉ là không có duyên được gặp, thật là nuối tiếc.
Vân Diệp mời rượu Sài Thiệu, cố ý nhắc tới nàng:
Sài Thiệu dừng chén:
- Nếu như nội tử chưa mất nhất định sẽ hoan nghênh hầu gia và Xử Mặc tới
nhà chơi với đám Lệnh Vũ, đáng tiếc nàng mất quá trẻ, làm lão phu đau
lòng.
- Đáng tiếc vãn bối xuất thế quá muộn, nếu không nhất định
không thể để một kỳ nữ như thế rời trần thế quá sớm, khi nghe thái tử
nói về công chúa, lòng tiếc nuối vô cùng.
Mắt Sài Thiệu đỏ hồng, giọng khàn đi:
- Các ngươi nghĩ lão phu tự ý xuất binh là vì sao, đó là vì đám cẩu tặc
Đột Quyết, nhân lúc Bình Dương không phòng bị hại chết nàng, Hiệt Lợi
chính là tên đầu sỏ, có cơ hội tập kích hắn, sao lão phu chịu bỏ qua,
không chém chết được tên cẩu tặc đó, lòng lão phu sao yên được, để Bình
Dương được nhắm mắt lão phu bất chấp tất cả, tiếc là trận chiến Tương
Thành để Hiệt Lợi bỏ trốn, đó là nuối tiếc muôn đời của lão phu.
Giờ hiểu rồi, chẳng trách là nhà quân sự mà Sài Thiệu lại thà phạm vào đại
kỵ tự ý xuất binh cũng phải giết chết cho được Hiệt Lợi, té ra căn
nguyên là ở đó, y vốn có cái nhìn không hay về Sài Thiệu giờ đã xua tan
hết, nếu như chuyện này xảy ra với mình, mình còn tàn nhẫn hơn Sài
Thiệu.
Chẳng trách Lão Ngưu cẩn trọng vững vàng lại không can
ngăn, còn một lòng ủng hộ, là bằng hữu lâu năm, biết ngăn cản cũng vô
ích, so với để ông ta mạo hiểm, chẳng bằng định ra một phương án khả
thi. Lão Ngưu là nhân tuyển làm bằng hữu tốt nhất, thà cùng bị phạt chứ
không bo bo giữ mình, lần sau phải đối xử với ông già này tốt một chút.
Chẳng trách Lý Tịnh không dám dùng Sài Thiệu, sợ ông ta bị thù hận làm mê
muội, liên lụy toàn bộ cuộc chiến, lần này mình tự ý xuất thành, trong
mắt các đại lão cái mũ ngu xuẩn xốc nổi bị đội chắc rồi. Giờ còn phải
chạy thêm nghìn dặm ở thảo nguyên nữa, cái mầm họa Trình Xử Mặc đó, quay về sẽ tính sổ với hắn.
…….
- Tôn đạo trưởng thấy rồi đó,
không phải là tiểu tử tự ý rời thành, mà là quân lệnh như sơn, không thể kháng lệnh, trên văn thư chẳng phải nói hi vọng đạo trưởng ở lại Sóc
Phương đợi lập xuân mới về Trường An sao?
Nhìn Tôn Tư Mạc bận bịu, Vân Diệp sợ ông ta mắng mình, vội giải thích:
- Lần này là quân lệnh, lão đạo đương nhiên không có gì để nói, chúng ta
cùng đi. Còn về văn thư, ta không phải là lính, Lý Tịnh không quản nổi.
Khí Vương Bát của Tôn Tư Mạc phát tác rồi, vội vàng sai Cẩu Tử giúp ông ta thu dọn, cùng đi là tốt nhất.
Tôn Tư Mạc đã đành, không ngờ Hứa Kính Tông cũng chiếm cứ hai cái xe trượt, trải da dê dày bên trên, còn làm cái mái che, hoàn toàn là vẻ du hành.
- Lão Hứa, ngươi làm gì thế, sức khỏe chưa phục hồi, từ đây tới Tí Khẩu
đường xá xa xôi, ngươi không chịu nổi đâu, cứ ở lại Sóc Phương, lập xuân hẵng về.
Hứa Kính Tông hiện giờ trông qua không có uy hiếp gì, Vân Diệp chẳng ngại chung sống hòa bình với hắn.
- Vân hầu nhìn nhầm Hứa Kính Tông này rồi, phải biết rằng năm xưa tại hạ
cũng kim qua thiết mã bôn ba vạn dặm, hầu gia có thể tới Tí Khẩu, vì sao ta không thể? Lần trước đi Tương Thành, nếu chẳng phải cơ thể không
chịu nổi, hầu gia cho rằng ta sẽ ở lại Sóc Phương à? Ta là phụ quan của
hầu gia, tất nhiên hầu gia đi đâu, ta theo đó, đây là chức trách.
Thằng khốn này nói chức trách với ta? Hắn có ý thức này từ lúc nào?
Nhìn thấy hắn và lão phó hào hứng chuẩn bị xe trượt, chọn ngựa, Vân Diệp không tiện nói gì nữa, thôi kệ xác hắn.
Hà Thiệu không ngờ chiếm cứ sáu mấy cái xe, bận rộn chỉ huy phụ binh đem
các loại vật tư chất lên trên, Vân Diệp nhìn thấy mấy cái xe chở tiền.
- Huynh mang tiền tới Tí Khẩu làm cái gì? Chúng ta đi tới quân doanh,
không phải là đi làm thương nhân, dọc đường có Hổ tử, có thổ phỉ, có mã
tặc, lại không dễ đi, bị cướp thì sao? Tích góp được chút gia sản không
dễ dàng, huynh muốn tặng cho Hồ tử à?
Lão Hà nhát gan, dọa một chút có khi có tác dụng.
- Huynh đệ đừng nói đùa, có mã tặc, thổ phỉ nhà ai dám cướp của quân đội? Có bọn họ hộ tống, bớt được tiền tiêu cục, huynh đệ phải biết rằng,
ngươi đi tới đâu, chỗ đó có làm ăn lớn, ca ca phải theo, làm một vụ
giống ở Sóc Phương, về Trường An có thể ăn với ngủ rồi.
Có lợn
mới chỉ biết ăn với ngủ, Vân Diệp thấy mình hại Lão Hà rồi, một tên hoàn khố háo sắc, bây giờ không những biết cần kiệm trị gia, còn hiểu khai
thác thương lộ, đến mạng cũng chẳng cần. Hiện giờ Lão Hà và tên béo bỉ
ổi ở Trường An như hai người khác hẳn, không còn là tên vô lại có thể vì bằng hữu mà đập vỡ đầu nữa, nghiêm nhiên có phong phạm của cự thương.
Lão Công Thâu đưa cả nhà theo thương đội của Lão Hà cùng về Trường An rồi,
ông ta không ở nổi trên hoang nguyên thêm một ngày nào nữa, hỏi Vân Diệp có muốn đưa thư không rồi vội vã rời đi, hành lý rất đơn giản.
Vân
Diệp nói không cần mang hành lý, dù sao tới thư viện hành lý của ông sẽ
vứt đi thôi, toàn thứ rách rưới mất cả mặt, cả nhà chỉ có bốn năm chục
người, lấy của Lão Hà một xe tiền đưa cho Lão Công Thâu, nói là phí an
gia cho bọn họ, làm cả nhà bọn họ trố mắt. Vân Diệp đắc ý lắm, thế nào
gọi là quý tộc, đó là thuận tay có thể ném ra một xe tiền, với Công Thâu gia, Vân Diệp chỉ có thể nói bằng một từ :" Hào phóng!"
Chỉ có Công Thâu Giáp ở lại, vũ khí của vị lão huynh này là đảm bảo chắc chắn cho chuyến đi, thứ giữ mạng cần người biết dùng.
Đem vũ khí giao cho hộ vệ của Vân gia, Công Thâu Giáp liền nhàn hạ, ông ta
và Vân Diệp cùng tới Tí Khẩu, đợi đánh trận xong cùng về Trường An. Sài
Thiệu nhìn thấy xe nỏ và nỏ tay, ngẩn ra một chút rồi cười tự trào, vẫy
tay tạm biệt Vân Diệp.
Lại lần nữa lên đại hảo nguyên, dấu vết xe trượt mấy ngày trước đã bị tuyết lớn che phủ, tuyết dày nửa xích, làm
đi rất gian nan, lần này Sài Thiệu sai người Hồ có kinh nghiệm dẫn đường cho Vân Diệp, bọn họ là hán tử sinh ra lớn lên trên thảo nguyên, chẳng
hiểu sao lại vào phủ binh, trông có vẻ chức không nhỏ.
Bọn họ rất thích khăn đen chùm mặt, có được nó là vứt ngay tấm da đi.
Hơn hai trăm phụ binh Vân Diệp huấn luyện lần này đều đi theo, Sài Thiệu
cũng không giữ, nhưng đội ngũ hộ tống giảm tới còn năm mươi người, ông
ta cho rằng có phụ binh thật ra cũng đủ rồi. Vân Diệp không nghĩ thế, y
chỉ mong có một vạn quân hộ tống, thế mới an toàn.
Đội xe đi được ba ngày rời khỏi vòng cảnh giới của Sóc Phương, sau khi chọn một hẻm
núi ngược gió để cắm trại, Vân Diệp gọi toàn bộ nhân vật có vai vế trong đội xe tới, ngồi trong cái lều lớn họp, đợi mọi người ngồi cả rồi, Vân
Diệp lấy quân lệnh trong lòng ra, nói:
- Lần này thủ lệnh Lý soái điều chúng ta tới đại doanh trung quân là giả.