Sài Thiệu tìm Lão Hà hỏi tỉ mỉ chuyện nhà cửa, cho rằng Lão Hà kiếm quá
nhiều, binh sĩ của mình quá thiệt thòi, nói đó toàn là nhà cũ, chẳng ở
được mấy năm đã phải xây lại, trừ khi Lão Hà có phương án giải quyết,
nếu không ông ta sẽ đem toàn bộ phần thưởng của binh sĩ đổi thành đao
thương chất lượng cao.
Lão Hà khóc lóc đi tìm Vân Diệp nghĩ cách, hắn cần đao thương làm cái quái gì, hắn đâu định tạo phản, nhưng khế
ước đã ký rồi, làm theo cách của Sài Thiệu thì hắn không kiếm nổi một
xu, nói không chừng còn lỗ vốn, thời gian qua hắn làm ăn thuận buồm xuôi gió, làm sao chịu nổi tin dữ kinh động thua lỗ đó. Suy nghĩ đầu tiên
của hắn là tìm Vân Diệp nghĩ cách. Nhìn Lão Hà khóc chảy nước mắt nước
mũi, Vân Diệp chỉ biết thở dài, lấy từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho hắn.
Mặt Lão Hà thay đổi còn nhanh hơn Xuyên kịch, đầu tiên là
kinh ngạc, sau đó là nghiêm nghị, tiếp ngay đó là thư thái, cuối cùng
mừng rỡ, tới khi cái miệng há ra chiếm một phần ba bộ mặt, dường như vừa rồi khóc như cha chết không phải hắn mà là người khác.
Sài Thiệu rất hài lòng với phương án mới của Lão Hà, ông ta chuyên môn tăng gấp đôi
phần thường, từ trong bản vẽ có thể nhìn ra Lão Hà sẽ phá toàn bộ nhà
cũ, xây nhà mới, đều hai tầng, chỉ là nhà nối liền nhau, như thế sẽ bớt
đi rất nhiều vật liệu, nhà cũng kiên cố đẹp đẽ.
Thực ra đây chính là
nhà ống mà đời sau đã đào thải từ lâu, nó nổi tiếng với cách xây nhà
diện tích nhỏ nhất lại ở được nhiều người nhất. Lão Hà phải xây lại nhà, nhưng lại tiết kiệm được thêm nhiều đất đai, Sài Thiệu không hiểu đạo
lý đó, chỉ thấy binh sĩ của mình ở trong nhà mới, rộng rãi hơn nhiều.
*** Nhà ống là kiểu nhà có 1 hành lang nối liền nhiều phòng đơn, kiểu doanh trại.
Tinh thần tốt con người làm việc gì cũng vui vẻ, Sài Thiệu nói với các binh
sĩ chuyện nhà ở, được tất cả võ tay reo mừng, với bọn họ mà nói có nhà ở Trường An là một kỳ tích, nghĩ xem rảnh rỗi tới Trường An một chuyến,
không cần giống với các hương thân khác nghe trống dẹp đường là phải
liều mạng chạy khỏi thành, chạy chậm là ăn roi. Giờ không còn thế nữa,
chỉ cần tới phường Đôn Hóa là có thể an tâm nằm trong nhà của mình rồi.
Kiếm công tích cuối cùng chẳng phải để được thưởng sao? Là tiểu binh muốn
dựa vào quân công mà ngoi lên thì quá khó, lần này đánh thắng, đại soái
thưởng hậu chưa từng có. Là phủ binh, bọn họ đều là con cháu nông hộ dư
dả gần Trường An, chỉ cần phục dịch để giảm bớt thuế má trong nhà là
hoàn thành nhiệm vụ, các chuyện khác không liên quan tới họ, có nhà ở
tại thành Trường An là sức hấp dẫn trí mạng với họ.
Tiếng vó ngựa trở về tựa hồ nhẹ nhàng hơn nhiều, quân sĩ đều mong đợi sớm về quân
doanh phát thưởng, như thế mình sẽ có nhà ở Trường An, nghe nói còn là
nhà hai tầng.
Hơn một vạn chiến mã tiến về Sóc Phương như nước
lũ, khiến rất nhiều bộ tộc nhỏ chú ý, bọn họ chui ra từ những chỗ không
ai ngờ, nhảy lên một con chiến mã rồi chạy mất, mặc dù có rất nhiều
người mất mạng dưới cung cứng, nhưng cũng có rất nhiều người thành công.
Sĩ tốt quân Đường tức giận vô cùng, với bọn họ mà nói đó là một phần của ngôi nhà ở tại Trường An, hai ngày bị Hồ tử cướp đi hơn một
trăm con ngựa, điều này không thể chấp nhận được, con mẹ các ngươi hôm
nay cướp cửa sổ nhà ta, ngày mai cướp đại môn nhà ta, cứ cướp như thế
thì lão tử còn lại cái gì?
Hổ tử bị bắt mới đầu chỉ chặt đầu,
tiếp đó là chém ngang hông, về sau là ngũ mã phanh thây, thi thể bị
chiến mã kéo du hành trên đất tuyết. Dọc đường Vân Diệp nhìn thấy không
dưới bộ phận cơ thể của hơn mười người, phủ binh mở đường tùy tiện đá
văng một cái đầu hoặc một cái đùi sang đường, trong mắt toàn sự căm
ghét.
Trình Đông không còn sốt nữa, người cũng tỉnh táo lại, xem
ra thuốc kháng sinh có hiệu quả cực tốt với người xưa, cơ thể bọn họ
không nhờn thuốc, chỉ một liều lượng rất nhỏ cũng có tác dụng, một viên
thuốc kháng sinh với người xưa mà nói cứu được cả một mạng, ví dụ như
Trình Đông, hắn chỉ uống một viên mà thôi, hiệu quả kinh người.
Thuốc không còn nhiều nữa, Vân Diệp chọn thuốc sắp hết hạn cho hắn dùng, còn số thuốc hạn sử dụng hơn một năm phải cất kỹ.
Lại một cái đầu người rơi xuống đường, một phụ binh trẻ tuổi nhảy khỏi xe,
hai chân kẹp lại, gắp cái đầu người lên, còn chưa rơi xuống đất tung
chân đá vào cái đầu, hắn quên mất đây là mùa đông, đầu người đóng băng
trên đường hơn một canh giờ có khác gì đá. Vân Diệp nhíu mày đợi tên phụ binh rú lên, quả nhiên tiếng kêu truyền tới, cực kỳ thê thảm, làm cả
đám cười hô hố, nhắm mắt lại, Vân Diệp không muốn tưởng tượng trước kia
trong cuộc sống của mình liên tục có đầu người xuất hiện trên đường là
thế nào.
Tảng
đá bên đường đè thứ gì đó, phụ binh tò mò tới xem, mấy ngày qua Cẩu Tử
trầm mặc tức thì cúi gục xuống nôn thốc nôn tháo, Vân Diệp quay đầu đi, y không xem, sợ không ngủ nổi.
- Cái này gọi là ngưu ô quy, đóng
bốn chân tay người lên cột gỗ, đè một tảng đá lên, mới đầu hắn có thể
thở, sau một thời gian khí trong bụng ngày một ít, tảng đá đè hết khí ra rồi, người vẫn cần thở, mỗi lần thở phải dốc toàn lực, đây không phải
là bị đá đè chết, mà la chết mệt, lục phủ ngũ tạng đều sẽ nôn hết ra
khỏi miệng. Hầu gia, ngài không hay ở trong quân, lần trước ở Lũng Hữu
công gia sợ ngài không quen, cho nên mấy chuyện này ngài không biết.
Trình Đông thấy Vân Diệp sắc mặt khó coi liền lên tiếng khai thông cho y, ai ngờ khai thông xong, sắc mặt Vân Diệp càng tệ.
Quân đội là cơ quan bạo lực, không phải là chỗ nhân từ mềm lòng, Vân Diệp
rất rõ nhược điểm của mình, cho nên y tận lực tránh chiến trường, vì
không muốn nhìn cảnh đầu người lông lốc, bất kể là đầu người Hán hay Hồ. Trên lịch sử phá thành còn đáng sợ hơn đồ thành, đồ thành còn có hạn
chế thời gian, phá thành không hạn chế thời gian chém giết, không cần
nghĩ, Tương Thành bị phá thành mà vào, trong vòng hai ngày, nơi đó đã
thành tòa thành trống.
Đây giống như thói đời giết người, Hiệt
Lợi giết người Hán ở Quan Trung, Sài Thiệu giết người Hồ ở thảo nguyên,
chẳng có đạo lý gì hết, giết người như cắt cỏ, ngươi cắt của ta, ta cắt
của ngươi. Chém giết chưa bao giờ dừng lại, một nghìn năm sau vẫn cứ
tiếp tục, chẳng qua giết người càng hiệu suất hơn mà thôi, đợi tới khi
bom nguyên tử xuất hiện cuối cùng cũng ngừng lại, không ai dám giết ai
nữa, vì lúc đó giết người khác là bằng với tự sát.
Lịch sử giống
như một đứa trẻ tham lam, nhân lúc thiếu quản giáo, mặc sức làm sằng là
bậy, Hiệt Lợi sắp phải trả giá đắt vì hành vi của mình, triều Đường phải đợi mấy trăm năm sau mới trả cái giá càng đáng sợ hơn.
Lần đầu
tiên thuyết số mệnh xuất hiện trong đầu Vân Diệp, hiện giờ tất cả sao mà giống đi một vòng tròn cực lớn, từ bắt đầu đi tới lúc khởi đầu, lặp đi
lặp lại. Vân Diệp chỉ là một con kiến bên ngoài vòng tròn, một con kiến
có thể nhìn rõ toàn bộ kiến trong vòng tròn, y biết con đường thẳng
trong cái vòng tròn đó, nhưng không biết phải làm sao thay đổi được,
chênh lệch lực lượng làm y tuyệt vọng, còn may y chưa bị vòng tròn đồng
hóa, thời khắc cuối cùng bước vào vòng tròn y đã dừng bước.
Vân Diệp mở mắt ra, trơ lỳ nhìn cái xác treo bên đường, cứ như đó không
phải thi thể, mà là cái chuông gió, y phải rèn luyện cho trái tim mình
trở nên cứng rắn, thế nhưng nỗ lực này của Vân Diệp tan vỡ khi nhìn thấy mục dương nữ kia.
Mục dương nữ dẫn đệ đệ của mình đứng ở bên
đường, cổ vươn dài ra, nhìn thấy Vân Diệp tới không ngờ lại xấu hổ, đem
một chuỗi đồ nhét cho Vân Diệp rồi xoay người chạy mất, làm Vân Diệp
chẳng hiểu ra sao. Đệ đệ nàng hô lớn một tiếng tái ngoại với Vân Diệp
cũng chạy mất, có điều mục dương nữ chạy được một đoạn thì quay lại lại, lục lọi trên người Vân Diệp hồi lâu, cuối cùng thấy ngọc bội của Vân
Diệp, nắm vào tay hài lòng gật đầu chạy đi ...
Toàn bộ quân Đường trố mắt ra nhìn nữ cường đạo đáng sợ nhất trên lịch sử, ngay đám thương binh đang rên hư hử cũng thò đầu ra nhìn, tới khi mục dương nữ chạy
khuất sau núi cả đám mới cười phá lên, đám thương binh cười chảy cả nước mắt, một nửa do buồn cười, một nửa do đau đớn.
Vân Diệp nhìn đồ trong tay, là chuỗi xương dê, khớp xương được mài nhẵn thín, có cảm giác tang thương.
- Hầu gia, nữ tử đó thích ngài, tặng cát lạp hãn cho ngài rồi, ý tứ là
nàng rất hi vọng ngài tới nhà nàng cầu thân, nàng sẽ đợi ngài mãi mãi,
hầu gia, ngài không định lấy một mục dương nữ chứ? Đệ đệ nàng nói, nếu
ngài không tới, nó sẽ giết ngài.
Trình Đông giải thích xong lập tức cười rũ ra, bụng hắn bị thương, trận cười này làm hắn đau đớn vô cùng.
Lỗ lớn rồi, ngọc bội trên người là do nãi nãi chọn trần lần ngàn lượt đeo
cho Vân Diệp, giá nhất định không nhỏ, đặc biệt bên trên còn có dấu hiệu của Vân gia, giá không dưới trăm quan, nhớ tới ngọc bội, lại nhìn nắm
xương trong tay, Vân Diệp cất vào lòng, lẩm bẩm:
- Lỗ rồi, lỗ lớn rồi.
Thời tiết trên thảo nguyên biến hóa vô thường, vừa rồi còn chỉ là tuyết nhỏ, chớp mắt cái thành tuyết đổ như lông ngan, tầm nhìn chưa tới mười mét,
Vân Diệp không thấy đường đâu nữa, đây đâu phải là thảo nguyên mà là cực bắc, từ bản đồ tìm thấy phương hướng Sóc Phương, chỉ có thể chậm rãi đi về phía trước, không thể dừng, nếu không trong trận tuyết lớn thế này,
nó sẽ dập tắt mọi sự sống, chầm chậm đi về phía trước, đi cực kỳ cẩn
thận.
Phía trước đột nhiên truyền tới tiếng hát, là giọng hát
thiếu nữ, Vân Diệp hạ lệnh đi theo tiếng hát đó, toàn quân cảnh giác,
đao rời vỏ, cung lên giây, nếu như là bẫy của kẻ địch cũng có chuẩn bị
sẵn, tất cả phải đợi tuyết ngừng mới rõ.
Tiếng hát khi ẩn khi
hiện, nhưng không lúc nào ngừng lại, mọi người đi theo tiếng hát, hai
canh giờ sau, tuyết ngừng rơi, nhưng không nhìn thấy người hát.
Từ xa có thể nhìn thấy tòa thành đứng sừng sững, còn có kỵ binh đang chạy
ra, tuyết ngăn cản vó ngựa, bọn họ bỏ ngựa chạy tới, là Trình Xử Mực.
Vân Diệp không nhìn thấy người hát, chỉ nghe thấy tiếng gọi thê lương từ xa.
- Nàng nói, sẽ không gặp lại ngài nữa.
Trình Đông phiên dịch:
Chuyện trên đời này vốn rất đơn giản, chỉ là chúng ta tự làm nó phức tạp hóa
mà thôi. Một người yêu một người không có thứ gì là khoảng cách ở giữa,
giống như mục dương nữ yêu Vân Diệp vậy, trong đầu óc đơn giản của nàng
không có thân phận, không có chủng tộc, tướng mạo gì cả, nàng thích ở
cùng Vân Diệp, thích ngửi mùi trên người y, cảm thấy rất thoải mái. Cho
nên nàng chuyên môn rửa mặt, còn gội đầu, a mụ nói nam tử Hán gia thích
nữ tử sạch sẽ.
Nàng không thích rửa mặt, cũng không thích gội
đầu, vì lạnh lắm, gió thổi qua một cái da sẽ nứt ra, đau vô cùng. Nhưng
nàng cực kỳ thích ở cùng với nam tử Hán gia có mùi dễ ngửi đó, cắn răng
dùng nước tuyết tan gội đầu, a mụ búi tóc cho nàng, nàng cũng hoa hái từ núi xa ở mùa hè nghiền thành bột, xoa lên mặt một ít, lại quệt một ít
lên môi, nhìn nước trong nồi, nữ tử trong nước rất xinh đẹp, a mụ cũng
nói xinh đẹp, là nữ tử xinh đẹp nhất mà a mụ từng thấy.
Nàng đầy tự tin đợi ở bên đường, sắp có tuyết lớn rồi, bọn họ nhất định sẽ trở về, nếu không sẽ chết, nàng hơi lo ..
Lại nhìn thấy y rồi, y ngồi trên một cái xe không có bánh, dịu dàng nhìn
mình cười, thật là ngốc, nhìn thấy cô nương xinh đẹp mà không biết bắt
chuyện, cứ ngồi đó mà cười, nam tử Hán gia đều ngốc như vậy à?
Còn may mình không ngốc, cát lạp hãn do mình tích góp từ nhỏ, mỗi khi ăn
một con dê đều giữ lại một cái cát lạp hãn, giờ có thể đeo lên cổ rồi,
tặng cát lạp hãn cho sẽ biết có cô nương xinh đẹp thích y.
Vì sao không giống như a mụ nói? Vì sao y không đuổi theo, không đè mình lên mặt đất? Y không thấy mình xinh đẹp sao?
Đồ mù, không nhìn thấy cái đẹp, cho y thêm một cơ hội nữa, lần này chạy
chậm thôi. Y không cường tráng, có thể không đuổi kịp ...
Mục
dương nữ khóc thương tâm, nàng dắt một con ngựa về, nàng rất tủi thân,
một người Hán cao lớn đưa ngựa cho nàng, nói là người yêu nàng cho nàng, trên ngựa có rất nhiều thứ, nói là lễ đáp tạ của người yêu nàng. Thì ra y có thê tử rồi, thê tử của y có đẹp bằng mình không? Mục dương nữ lấy
từ trong lòng ra một cục đá màu trắng cực đẹp, áp nó lên mặt, quay đầu
lại nhìn thảo nguyên trắng phau phau.
Chuyến xuất hành này Vân
Diệp cố gắng không nghĩ tới chiến trường thảm liệt, thậm chí né tránh
chiến trường, không một người bình thưởng nào thích cảnh máu me đầm đìa, thây chấ ngổn ngang, trừ khi cỏ tâm lý biến dạng cực điểm mới như thế.
Có thể không nhìn thì không nhìn, tâm linh yếu ớt của mình tốt nhất cả đời cũng đừng thấy cảnh đó.
Quay về Sóc Phương, Tôn Tư Mạc suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với Vân Diệp,
không nói chuyện, cũng không thèm để ý tới y. Sau khi Vân Diệp thề sau
này không tới chỗ nguy hiểm nữa mới có chút chuyển biến tốt đẹp.
Sài Thiệu nhận được lời chỉ trích nghiêm khắc của Lý Tịnh, lệnh ông ta phải tử thủ Sóc Phương. Đây là một mệnh lệnh vô nghĩa, xung quanh Sóc Phương không còn kẻ địch nữa, kẻ địch gần nhất vừa mới bị Sài Thiệu giết sạch. Thổ Cốc Hồn? Thiết Lặc? Nực cười! Đại Đường không đi tìm họ gây phiền
phức là phải cười trộm rồi, còn dám đập ruồi trên mép hổ à?
Chỉ
là trách mắng, Lý Tịnh không có quyền xử lý Sài Thiệu, bất kể về tư lịch hay là quan chức thì Lý Tịnh đều không có tư cách, Sài Thiệu tựa hồ đã
nghĩ thông rồi, không yêu cầu xuất binh nữa, chỉ thưởng lớn cho binh sĩ
theo mình xuất chinh.
Tài vật đổ hết vào túi Hà Thiệu, cái mặt
tròn của tên béo chỉ nhìn thấy cái miệng cười toe toét, cao hứng tới mức làm người ta phát ghét.
Ngưu Tiến Đạt phải xuất chinh rồi, mang
theo hai vạn tướng sĩ của ông ta tới Âm Sơn, đó là chiến trường Lý Tịnh
sắp đặt, cũng là nơi đi về cuối cùng của Hiệt Lợi. Lão Ngưu không đợi
Vân Diệp về đã đi, ông ta mang theo tất cả xe trượt tuyết, hai vạn phủ
binh Đại Đường tới chiến trường mới.
Có lẽ hành vi của Vân Diệp
đã chọc giận Lý Tịnh, y và Trình Xử Mặc phải tới Tí Khẩu báo cáo với ông ta, giữ Tôn Tư Mạc lại Sóc Phương.
Nhìn bên ngoài tuyết bay tán
loạn, lòng Vân Diệp u ám như bầu rời, y biết lịch sử, biết sau chiến
dịch thảo nguyên, đó là chiến dịch cuối cùng của Sài Thiệu, ông ta sẽ
chuyển sang văn chức, không còn cơ hội lãnh binh nữa. Vân Diệp là một
nhân tố bất ổn định, cần phải điều đi.