Trời còn chưa sáng Vân Diệp đã dậy, hôm qua thương lượng với Sài Thiệu
rồi, ông ta cũng cho rằng không tiện ở lại lâu, quyết định mai toàn lực
lên đường, về Sóc Phương sớm ngày nào yên tâm sớm ngày đó.
Rời
động, gió lạnh buốt xương xua đi chút buồn ngủ cuối cùng, Sài Thiệu
không có động để ngủ, đành chợp mắt trong lều, trời lạnh thế này có lều
hay không cũng chẳng khác biệt là bao, hôm qua ông không cởi giáp ra,
chỉ nằm bên đống lửa ngủ chốc lát, hiện giờ không ngừng ra lệnh, hi vọng binh sĩ bận rộn quên đi chuyện không vui.
Về nhà luôn hấp dẫn
người ta, uống bát cháo nóng, toàn quân xuất động, Trình Xử Mặc đem thám báo đi trước, Sài Thiệu xua hơn vạn thớt chiến mã theo sau, chỉ có Vân
Diệp đưa thương binh, kéo xe trượt đi ì ạch ở cuối, không còn cách nào,
nếu đi quá nhanh, nửa số thương binh chưa tới được Sóc Phương đã xong
đời.
Hà Thiệu như một con chuột béo từ đêm qua tới giờ không chịu yên thân, những binh sĩ tập kích Tương Thành liên tục ra vào lều của
hắn, khi vào mặt mày ủ rũ, khi ra thì tươi cười hớn hở, không biết tên
ngốc ấy có cách gì khiến binh sĩ thương tâm đó vui vẻ trở lại.
Hiện giờ hắn chạy khắp các xe trượt chở thương binh, thì thầm với người này, vỗ tay với người kia, hình như đạt thành giao dịch gì đó, mồm hắn cười
toe toét, tinh thần các thương binh cũng tốt hơn nhiều, tới ngay cả
Trình Đông cũng không buông tha, hắn khẽ thì thầm bên tai Trình Đông một câu, Trình Đông vừa mới khôi phục tri giác tức thì mắt mở lớn nói :"
Nhà?" Sau đó mắt trắng dã ngủ mất.
Bắt lấy con chuột béo hỏi:
- Huynh làm gì? Trình Đông mới tỉnh lại, huynh nói với hắn cái gì khiến hắn kích động như thế, còn ngất xỉu?
- Huynh đệ, giờ ca ca là người làm ăn, đương nhiên bàn chuyện làm ăn rồi.
Lão Hà nói hết sức hiển nhiên:
- Huynh và bọn họ có gì mà để làm ăn? Bọn họ là đại đầu binh không xu dính túi, huynh đừng có bóc lột của bọn họ được không hả?
Những binh sĩ này gặp phải Lão Hà đúng là do kiếp trước tạo nghiệt quá nhiều. Trong mắt Lão Hà giờ chỉ có làm ăn, tất cả mọi thứ với hắn đều có giá,
nếu giá hợp lý hắn không ngại đem bán mình như bán thịt.
- Huynh
đệ cho rằng những huynh đệ này đều là quỷ nghèo à? Vậy thì sai rồi, lần
này tập kích Tương Thành tuy không có quân công, nhưng thế nào cũng
không có lỗi, cướp được nhiều như thế, đại tướng quân sẽ không thể nuốt
một mình, chiến mã tốt nộp cho triều đình là nên làm, vậy ngựa thứ cấp
mà Sóc Phương không dùng tới có nên đem thưởng cho binh sĩ không? Một
người thì không được bao nhiêu, nhưng hai nghìn người thì không phải là
ít, tìm đại tướng quân đem ban thưởng đổi thành chiến mã kém, rồi sau đó tìm ta đem chiến mã kém đó đổi thành nhà không phải là tốt à? Còn là
nhà ở Trường An.
Lão Hà nói rất hùng hồn, nghe ra cũng có lý, nhưng đâu ra nhiều nhà thế cho hắn đổi?
- Nhà trong thành Trường An đương nhiên động lòng người, nhưng mà Lão Hà
này, huynh sẽ không lừa bọn họ chứ? Nếu huynh lừa gạt, ta tin huynh
không sống nổi mấy ngày đâu, bọn họ có ngàn cách băm huynh ra bã.
Vân Diệp chỉ hi vọng tên này đừng làm ăn tới mức tẩu hỏa nhập ma.
Lão Hà cười gian:
- Khửa khửa khửa, tim người ta làm bằng thịt mà, Lão Hà này không làm cái chuyện bất tín nhục tổ tông ấy đâu, nói là nhà trong thành Trường An là nhà trong thành Trường An. Huynh đệ không biết cách ao Khúc Giang không xa có phường Đôn Hóa, phường này chi có chưa tới mười hộ, không phải vì nơi đó nhỏ, mà vì không ai dám tới đó ở, nghe nói năm xưa trước khi bệ
hạ đăng cơ ở đó có cuộc chém giết cực thảm. Để lại không dưới năm trăm
thi thể, máu nhuộm đỏ cả đất, giờ tới đó xem vẫn còn vết máu. Nghe người sống ở đó kể tối còn nghe thấy tiếng quỷ khóc ...
Vân Diệp tiếp lời:
- Cho nên đất chỉ có một chữ "giá rẻ" phải không? Nói không chừng còn có căn nhà chỉ cần sửa qua là có thể vào ở chứ gì?
- Đừng nói càn, giá rẻ là hai chữ, không phải là một. Mấy trăm xe da của
ca ca không có chỗ để, không ai muốn ở gần đống da thối đó, không chỗ
chứa, đành phải đặt ở phường Đôn Hóa, ai ngờ tên địa chủ chết bằm không
cho thuê, chỉ bán, xẻo ca ca như dể béo. Ca ca không có ở nhà, tẩu tử
ngươi lại không có chủ ý, mấy trăm cái xe da không thể đặt bên đường,
hết cách đánh cắn răng mua lấy đất, biết rõ là lỗ vốn nhưng cái hố đó
vẫn phải nhảy xuống. Vùng đất máu đó người ta sợ, nhưng đám giết người
này có sợ không? Ta hỏi bọn họ rồi, chẳng một ai bận tâm, đều nói mình
thấy người chết nhiều hơn người sống, nhà ở như thế thích hợp với bọn
họ. Huynh đệ thấy vụ làm ăn này thế nào?
Không còn gì để mà nói nữa, tên này kiếm được người
mua nhà ma tốt nhất rồi, còn kiếm được hai nghìn người, ngay cả sống dở
chết dở như Trình Đông cũng không bỏ qua, hiện giờ chỉ e có nửa số đất ở phường Đôn Hóa là của hắn, lấy ra một nửa bố trí quân tốt, còn lại tiếp tục bán lẻ, có người tới ở, giá đất tất nhiên tăng lên, tên này không
tốn một đồng kiếm thêm hai nghìn thớt ngựa, ghen tị khiến Vân Diệp quyết định đòi hắn một miếng đất to.
Chưa đợi Vân Diệp lên tiếng Lão Hà đã lấy một tấm bản đồ trong lòng ra, chỉ mảnh đất gần ao Khúc Giang nhất, nói:
- Đây là tâm ý của ca ca, huynh đệ đừng từ chối ...
Vân Diệp cứng lưỡi, chỉ đành chửi trong lòng :" Con mẹ nó chứ!"
Thế cũng tốt, binh sĩ không kiếm được chiến công, kiếm được nhà không phải
là tệ, hay dở gì cũng an ủi bọn họ phần nào. Đợi tới khi Vân Diệp và các thương binh tới nơi cắm trại thì Sài Thiệu đứng trên sườn núi, thấy
đoàn xe đi vào cửa mới xuống. Thấy Sài thiệu quan tâm tới thương binh
như thế, mắt Lão Hà như phát ra ánh tiền, thừa hiểu hắn nghĩ gì, Sài
Thiệu quan tâm tới binh sĩ, có nghĩa là sẽ thưởng không ít, mà thưởng
không ít là Lão Hà kiếm đầy bát.
Sài Thiệu đi vòng quanh đám
thương binh, vui mừng phát hiện bọn họ tinh thần dư dật, thậm chí một số còn nói cười, không biết Vân Diệp dùng cách gì khiến bọn họ vui vẻ như
thế, tò mò hỏi nguyên nhân.
- Vân hầu, các thương binh trông có vẻ không tệ, không biết là vì sao?
- Nhà, có nhà rồi ai còn nhớ tới quân công nữa, đại soái không thấy bọn họ nhìn ngài chờ đợi à?
Nhắc tới việc này Vân Diệp rất bực tức:
- Nhà, thế là sao? Nhà ở đâu ra, liên quan gì tới bổn soái?
- Có một tên thương nhân bất lương, hắn có mưu đồ với phần thưởng đại
soái cấp cho binh sĩ, nói với thương binh chỉ cần có thưởng, sẽ đem đổi
thành nhà, còn là nhà trong thành Trường An, cho nên họ có nhà liền quên quân công.
Sài Thiệu tức tới toàn thân run lên:
- Kẻ nào, là kẻ nào có gan chó to tới mức lừa quân tốt của lão phu, lão phu phải băm vằm nó.
Vân Diệp ngăn Sài Thiệu đang lên cơn lại:
- Đại soái chẳng lẽ không thưởng cho những binh sĩ theo ngài vào sinh ra tử này?
- Đương nhiên sẽ thưởng, lần này lão phu có lỗi với họ, nếu không trọng
thưởng sao có thể bù đắp được áy náy trong lòng, nhưng tên thương cổ kia dám tới lừa gạt bọn họ, mưu đồ với mồ hôi xương máu của họ, lão phu
phải ngũ mã phanh thây để răn đe kẻ khác.
Sài Thiệu sắp nổi điên rồi:
- Đại soái, tiểu tử cũng hi vọng có thể ngũ mã phanh thây hắn, nhưng hắn
không lừa người, hắn và bọn họ giao dịch công bằng, chúng ta không có lý do.
Vân Diệp ghét hết tất cả những tên thông minh hơn mình, ngũ mã phân thây là ý kiến không tồi:
- Không lừa gạt à? Trong thành Trường An có nhà thật sao? Vậy giá không rẻ, tiền thưởng sao mua nổi.
Sài Thiệu không hiểu, ông không tin trên đời có kẻ làm ăn lỗ vốn:
- Đại soái chớ không tin, thật cả đấy, sĩ tốt mua nhà không có nhiều yêu
cầu như chúng ta, bọn họ chỉ mong có chỗ đặt chân trong thành Trường An
mà thôi, không cần rộng, chỉ cần cả nhà chui vào là đủ, một tiểu viện tử ba gian, ở mười mấy nhà cũng không thành vấn đề, đại soái con nghĩ hắn
lừa gạt không?
Vân Diệp giải thích xong, Sài Thiệu cũng cứng lưỡi giống hệt y, sống mấy chục năm chưa bao giờ nghĩ một tiểu viện bán cho
được mười mấy hộ, mà lại còn là huynh ăn chung một nồi, ở cùng nhau
không thành vấn đề, tên nghĩ ra cách này đầu óc kiểu gì nhỉ?
- Bảo với tên thương cổ đó, để cho lão phu một nghìn phòng.