Nằm trên sườn núi nhìn ra xa, chỉ thấy tường tuyến đang cuốn tới, phía
trước có mấy chấm đen đang chạy như điên, khỏi cần nói cũng biết là hộ
vệ Vân gia, tim Vân Diệp vọt lên tới tận cổ, chỉ mong hộ vệ của mình
chạy nhanh thêm một chút, để thoát khỏi đám kỵ binh điên cuồng kia.
Không đúng, hộ vệ nhà mình không phải đang bỏ chạy, mà giống hoan hô hơn, tên khốn toàn thân giáp trụ đen xì chạy hàng đầu kia không phải là Trình Xử Mặc à? Tiếng hoan hô từ xe truyền tới, cái giọng ông ổng của Trình gia
không ngờ to hơn tiếng vó ngựa, giọng như lệnh vỡ truyền vào tai Vân
Diệp nghe sao giống tiên âm, trái tim quay về lồng ngực.
Lần sau
không nhận cái việc bảo mẫu này nữa, đây không phải việc cho con người
làm, làm bảo mẫu cho thằng bé giống như trưởng thành đó làm Vân Diệp tổn hại đầu óc, huống hồ tên chết tiệt này không chịu nghe lời tử tế, chỉ
cần rời khỏi Trường An thì không khác gì ngựa hoang thoát cương.
Phụ binh đã bày sẵn thế trận dưới sườn núi, chỉ cần địch tới là phát động
tấn công, Công Thâu Giáp dựng một cái cung cực lớn, bên trên có ba giây
cung to bằng ngón tay, được hai phụ binh giúp đỡ, đang dùng gậy kéo giây cung, nghe từng tiếng ken két kia Vân Diệp đoán, uy lực của cây cung
lớn này không thể xem thường.
Ba cái đục công thành đặt an toàn
trong rãnh trượt, mũi đục dài hơn một xích phát ánh hàn quang lạnh lẽo,
đây là vũ khí giết người thực sự, trong vòng sáu trăm mét không gì không phá nổi, sức chấn động của nó thậm chí có thể kéo bay một con chiến mã, con người dưới loại vũ khí này chẳng khác gì giấy. Đây chính là sàng nỏ cực kỳ nổi tiếng, ai ngờ Công Thâu gia còn có thứ vũ khí giết người
này. Cũng may ngay từ đầu đã cùng Công Thâu gia qua lại tốt đẹp, nếu
chọc giận bọn họ, bị cái thứ này chĩa vào lưng, Vân Diệp nghĩ thôi đã
toát mồ hôi.
Vậy mà còn chưa hết, Công Thâu Giáp nằm trên mặt
đất, dùng chân ra sức đáp một cái nỏ, người ngả ra đằng sau, trong tiếng kin kít làm người ta ê răng, cung cuối cùng được đặt lên cò, một mũi
thiết tiễn dài hơn ba xích được lắp xong, đem nỏ đặt ngang nhắm vào
ngoài núi, Vân Diệp tin tưởng, chỉ cần có kẻ địch xuất hiện, chờ đợi hắn sẽ là vận mệnh cực kỳ bi ai.
Chiến mã của Trình Xử Mặc mồ hôi
ướt đẫm dừng trước mặt Vân Diệp, cái lỗ mũi to tướng thở phì phì, miệng
sùi cả bọt mép, hắn nhảy xuống ngựa, ôm Vân Diệp xoay một vòng lớn mới
buông ra.
- Diệp Tử, không ngờ là ngươi tới, sao không phải là Tiết Vạn Triệt?
Vẫn cái dáng vẻ phổi bò như thế.
- Chuyện có chút thay đổi, Tiết tướng quân không được rời thành Sóc
Phương, đành do ta mang tiếp tế cho các ngươi, thế nào, Tương Thành bị
phá rồi à?
Vân Diệp rất muốn biết tình hình cuộc chiến, nhất là từ miêu tả của người nắm tư liệu đầu tiên như Trình Xử Mặc.
- Ha ha ha, thống khoái, thống khoái vô cùng, Diệp Tử, ngươi không biết,
hôm kìa bọn ta đến được Tương Thành, sau một đêm nghỉ ngơi, trời còn
chưa sáng đại soái đã hạ lệnh công thành, nói phải đánh chúng trở tay
không kịp, không ngờ vào thời điểm nguy cấp ấy Hiệt Lợi còn đang ngủ,
tường thành chưa tới một trượng bị phá trong một canh giờ, đại soái lệnh bọn ta phóng hỏa, để Hồ tử càng thêm hỗn loạn. Nếu như lúc này Hiệt Lợi có thể tổ chức quân đội thì còn có tư cách liều với bọn ta một trận
trong thành, ai ngờ hắn nhân hỗn loạn chạy mất, đại soái cho bọn ta thỏa sức càn quét trong thành hai ngày, biến Tương Thành đống phế tích thật
sự, Hồ tử trong thành không chạy thoát đều thành ma dưới đao rồi.
Trình Xử Mặc vừa nói vừa hoa chân múa tay minh họa.
- Buồn cười nhất là khi bọn ta vơ vét sạch sẽ Tương Thành chuẩn bị rút
lui thì lại có một đội quân Đại Đường tới tập kích Tương Thành, mỗi tội
người hơi ít, chỉ có tầm hai trăm, dẫn đầu là tên Tô Định Phương gì đó,
nhìn thấy bọn ta mắt sắp lồi cả ra ngoài. Đại soái nói giao Tương Thành
cho hắn xử trí, quân Sóc Phương xưa nay chưa bao giờ để hữu quân thất
vọng, còn để lại cho họ năm trăm thớt chiến mã, rồi đưa bọn ta về Sóc
Phương. Ngươi nhìn đi một vạn ba nghìn chiến mã này đều là bắt được đấy.
Nhìn Trình Xử Mặc hớn ha hớn hở, nghe hắn nói tới chiến mã mà không nói tới tù binh, hẳn sớm chết dưới đao của Sài Thiệu rồi.
Đây là thắng lợi của Đại Đường, cũng là kiếp nạn của Tương Thành ...
Trình Xử Mặc không tổn hại tới một sợi tóc, Vân Diệp rất hài lòng, chuyến đi
thảo nguyên này coi như thành công trọn vẹn, không ai bị thương cũng
không ai thua thiệt. Còn về phần ân oán giữa Lý Tịnh và Sài Thiệu thì
không phải là vấn đề hắn suy nghĩ, rõ ràng Sài Thiệu là một vị tướng
lĩnh hợp cách, nhìn cánh tay treo trước ngực là biết ông luôn xông pha ở tiền tuyến, không nấp ở phía sau cho bộ hạ đi nạp mạng.
Vừa thấy Vân Diệp, Sài Thiệu tươi cười mừng rỡ, nhưng đợi tới khi chỉ thấy hơn
hai trăm phụ binh, sắc mặt tức thì xanh mét, tài năng chính trị của ông
ta hơn xa tài hoa quân sự, không thấy Tiết Vạn Triệt là hiểu ngay xảy ra chuyện gì.
Ba nghìn nhân mã của ông qua trận Tương Thành chỉ còn lại chưa tới hai nghìn, mà hai nghìn nà ai nấy đều mang thương tích,
các phụ binh bỏ đao thương trong tay xuống, bắt đầu triển khai cứu chữa
rất trình tự. Còn may, ba nghìn tướng sĩ đại bộ phận biết thường thức
cấp cứu, đã băng bó đơn giản rồi, giờ chỉ kiểm tra lại mà thôi. Người
thông minh không phải chỉ có một mình Sài Thiệu, những quân sĩ còn lại
đều không cười nữa, thậm chí một số bắt đầu khóc.
Đúng thế, đấu
đá thượng tầng thì liên quan chó gì tới sĩ tốt, hiện giờ trận đã đánh,
người đã chết, nhưng không có được công tích, tất cả đều là uổng phí,
trận vong hơn một nghìn huynh đệ, đổi lại bằng bốn chữ lạnh băng: Tự ý
xuất binh.
Rất nhiều người nằm mơ cũng cũng không ngờ công trạng
bị bốn chữ này xóa sạch, một người khóc, tức thì cả trại đều khóc, không ai khóc ra tiếng, đều khóc thầm, nước mắt ướt đẫm mặt, nhưng không có
âm thanh nào phát ra, khóc kiểu này là áp ức nhất. Ngay cả Trình Xử Mặc
xưa nay thích ăn mỳ cũng không ăn nổi, qua loa nửa bát rồi canh bênh
Trình Đông nửa bước không rời.
Trình Đông bị thương rất nặng,
trường mâu gần như đâm xuyên qua bụng hắn, hiện giờ nằm trên cáng mặt
như giấy vàng, trời lạnh căm mà sốt cao mãi, xem ra trong bụng bị nhiễm
trùng, mở vết thương ra xem, chỉ thấy nước vàng chảy ra.
Sau khi rửa
sạch vết thương, Vân Diệp dùng dao cắt thịt thối xung quanh, cắm một cái ống lau sậy vào vết thương làm dẫn mủ và dịch ra ngoài. Vân Diệp không
tiêm, muối sinh lý mà y làm ra không thuần, chỉ có thể dùng rửa vết
thương, không thể bổ xung vào máu, đành bảo Trình Xử Mặc cứ một canh giờ đút cho Trình Đông ít nước muối, lại lấy thuốc kháng sinh cho hắn uống, cái gì làm được đã làm xong, còn lại phải trông vào hắn.
Quân
tâm tan rã, đại quân chỉ có bi ai, Sải Thài chỉ biết tức giận, thám mã
phái đi không chút tinh thần, thế này không được, hiện xung quanh toàn
là Hồ tử, nếu chúng cũng học Sài Thiệu tập kích thì chẳng phải họa rồi
sao?
Phụ binh trừ để lại vài người chiếu cố thương binh, số còn
lại bị Vân Diệp phái đi cảnh giới. Sĩ khí thế này không thể ở chốn hoang dã quá lâu. Ngày mai phải lên đường vế Sóc Phương, chỉ có tường thành
cao lớn yểm hộ, bọn họ mới có cơ hội liếm láp vết thương, từ từ khôi
phục.
Lý Tích lúc này hẳn đang tung hoành trên thảo nguyên, năm
đại quân sắp hợp vây, ngày tàn của Hiệt Lợi sắp tới. Vinh quang này
không liên quan gì tới Sóc Phương, Vân Diệp tin từ giờ về sau Lý Tịnh sẽ không cho quân Sóc Phương nửa cơ hội lập công nào.