Đường Chuyên

Chương 46: Q.2 - Chương 46: Ta có một giấc mộng




Trong nhà đã thu dọn xong xuôi cả, ngày mai sẽ trở về đất phong. Trình Xử Mặc cũng về, có điều đất nhà hắn cách Trường An rất gần, không giống Vân gia cách tới hơn năm mươi dặm. Nhà Lão Ngưu cách nhà Vân Diệp không xa, chỉ ngăn bởi một con sông, một bờ đông, một bờ tây.

Đất phong của Vân gia tới tận một nghìn hai trăm mẫu, lưng dựa Ngọc Sơn, mặt quay Bá Thủy, cũng dược coi là ruộng đồng phì nhiêu, ở mặt này Lý Nhị còn tử tế, không bạc đãi Vân Diệp, cũng là điểm duy nhất y hài lòng.

Hôm nay phải xin nghỉ với triều đình, triều Đường coi xuân canh trọng yếu vô cùng, theo thông lệ sẽ cho quan viên có ruộng đất một tháng bận rộn gieo trồng mùa xuân.

Vân Diệp ngồi ở trên xích đu trong hoa viên, định năm nay không về kinh thành nữa, Khác vật viện giao cho Lý Thừa Càn, dù sao hiện giờ chức trách của bọn họ là thu thập tài liệu, làm phong phú thêm thư viện, lập nên cơ sở lý luận vững trãi cho sự phát triển sau này.

Lý Cương nói không sai, cơ sở mới quyết định tầm cao sau này. Vân Diệp không muốn đốt cháy giai đoạn, mình bỏ ra kiến thức hơn nghìn năm để cách tân là chuyện dễ như trở bàn tay, khi nào mình còn sống, Khác vật viện không lo không có phát hiện mới, nhưng mình chết đi rồi thì sao? Đình trệ là nhẹ, chỉ sợ Khác vật viện sẽ biến mất trong dòng sông lịch sử.

Trên lịch sử Trung Hoa từng xuất hiện bao người tài tuyệt thế, giờ đâu cả rồi! Đừng chỉ làm bóng ngựa qua cửa.

Muốn vững bền phải chắc chắn, phải đi từng bước về phía trước, thúc đẩy phát triển xã hội không phải là công việc của một người, mà là nỗ lực không ngừng của nhiều người mới có thể kiến thiết tiền đồ đẹp nhất.

Vân Diệp có một mộng tưởng, nếu như ở đời sau y sẽ bị bắt lấy vì coi là tâm thần, hiện giờ ở Đại Đường liền cho y cơ hội biến mộng tưởng thanh hiện thực.

Khổng Tử lập nên hệ thống nho học, vì sao ta không thể lập nên hệ thống công học sánh ngang với nho học?

Mỗi khi đêm khuya vắng lặng, Vân Diệp thấy như có lửa đốt trong lồng ngực, khiến ruột gan y ngứa ngáy không sao ngủ được.

Khi Khổng Tử sáng tạo nho học đâu có được điều kiện như mình chứ, không có quan lớn bằng mình, không có tiền tài sung túc như mình, không có nhãn quang nhìn thấu ngàn năm như mình. Mình biết xã hội sẽ tiến triển theo phương hướng nào, mình biết khi nào có vương triều thay thế, quan trọng hơn mình không có hoàn cảnh gian nan như thời bách gia tranh đua.

Đổng Trọng Thư nói học thuyết nho học của bản thân là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, cần gả cho vị đế vương ưu tú nhất trên lịch sử, ông ta đem Tam cương ngũ thường gả cho đế vương ưu tú nhất Hán Vũ đế.

Trên lịch sử, nhãn quang của Lý Nhị chiếu rọi sử sách Hoa Hạ nghìn năm, Hán Đường, Đường Hán là hai thời đại làm người ta nhung nhớ. Sự diệt vong của họ ít nhiều làm sử học nuối tiếc, quốc gia yếu thì sập, chỉ có Hán Đường mạnh mà sập!

Vân Diệp lấy tâm tư xấu xa nhất tính toán, hàng Đổng Trọng Thư đúng là mỹ nữ, hàng của mình đủ loại gả cho tên Lý Nhị bụng dạ đen tối thủ đoạn độc ác cũng là tương xứng nhỉ? Ngay cả đồ của người Hồ mà ông cũng không bỏ qua, không tin ông lại bỏ qua Khác vật học có thể khiến Đại Đường của ông hùng mạnh gấp trăm lần.

Ta về Nam Sơn ẩn cư, ta về Nam Sơn trông ngày quay lại, ta về Nam Sơn dậy dỗ đệ tử của ta, ta về Nam Sơn đợi ngày phát tiếng hót oanh động thế nhân, khi Khác vật viện của ta ra đời, ta muốn mỗi người phải biết rằng, thượng đế đã chết rồi.

Một năm, hai năm hay là mười năm, hai mươi năm? Lão điên Zarathustra chỉ quay mặt vào tường có mười năm thôi, lão tử ăn uống ba năm không tin không điên cuồng bằng mười năm của ông.

*** Zarathustra triết gia Đức, đã bắt chước phong cách của Kinh thánh để giới thiệu những ý niệm trái ngược một cách triệt để với quan niệm về đạo đức và truyền thống của Thiên chúa giáo và Do Thái giáo.

Ba năm sau thảo nguyên sẽ bị Lý Nhị khơi lên gió tanh mưa máu, kim qua thiết mã của Đại Đường sẽ dẫm đạp khắp mọi tấc đất trên thảo nguyên. Hiệt Lợi? Chỉ là trò cười!

Ta chẳng điên mà chạy tới thảo nguyên, nấp sau lưng reo hò cổ vũ Lý Nhị là đủ rồi.

Đủ các loại suy nghĩ như thủy triều dồn dập hết đợt này tới đợt khác, tràn ngập trong đầu. Ế! Sao toàn thân ướt sũng thế? Chẳng lẽ bão tố trong đầu mình sinh ra nước?

Vân Diệp ngẩng đầu lên nhìn quanh, phát hiện ra cả nhà đang ở bên cạnh khóc nức nở, trong tay lão nãi nãi cầm một chậu nước khóc tới thương tâm, lửa giận xẹp xuống ngay, ai dám ức hiếp nhà tà? Lão tử băm nó thành tám miếng! Đang định tìm vũ khí vừa tay thì bị lão nãi nãi ôm lấy, gọi bảo bối, bảo bối không ngừng.

- Cháu ngoan à, sau này đừng dọa nãi nãi nữa, cháu mà có gì bất trắc, cả nhà còn làm sao mà sống nổi.

Nãi nãi căn bản không cho Vân Diệp nói, luôn mồm khuyên y đừng nghĩ quẩn.

Ai đem mùng bọc xích đu lại thế này? Ăn no rửng mỡ à?

- Cháu ngoan à, cháu ngàn vạn lần đừng học đám lừa ngốc đi niệm Phật, Vân gia ta chỉ có độc cháu, còn mong cháu nối dõi tông đường, nhà ta cũng không niệm Phật nữa, ai mà đi chùa nãi nãi đánh gãy chân kẻ đó.

- Niệm Phật? Ai niệm Phật? Trước giờ cháu không có ý định làm hòa thượng, tương lai cũng không, ai nói tôn nhi muốn đi làm hòa thượng cứ đánh gãy chân nó.

Chả hiểu cái cóc khô gì hết!

- Đệ ngồi ở cái xích đu này hai ngày rồi, nãi nãi tưởng đệ nhập ma, mời cao tăng ở chùa Từ Ân tới giải, không ngờ cao tăng nói đệ đang thiền định, còn chúc mừng Vân gia sắp xuất hiện một vị cao tăng đại đức. Bị nãi nãi dùng chổi đuổi đi.

May nhờ tỷ tỷ nói rõ được:

- Hai ngày? Nãi nãi nói cháu ngồi ở cái ghế đu này hai ngày rồi à? Cháu cảm giác mới có một lúc, còn chưa tới một canh giờ mà.

Trời ạ! Ta lợi hại như thế từ bao giờ, tới tận hai ngày được cơ đấy.

- Ồ! Hiểu rồi, nãi nãi ơi, tôn nhi chỉ muốn làm rõ một số vấn đề về học vấn, không ngờ lại vào ngõ cụt, tâm tư không rứt ra được, may mà người dùng nước hắt tỉnh, nãi nãi lợi hại quá, cách này mà cũng nghĩ ra được.

Người già mà, thi thoảng ngươi khen vài câu sẽ có ích lớn cho việc kéo dài tuổi thọ.

Nãi nãi thấy cháu ngoan không sao, cũng không định làm hòa thượng nữa thì yên tâm:

- Trình công gia muốn tới vả miệng cháu, nãi nãi không cho, dùng nước ấm hắt cháu, may mà cháu tỉnh rồi, không thì nãi nãi đi theo mất.

Nói rất thê thảm, nhưng mặt dần hiện nụ cười.

Ôm từng muội muội khóc ướt nhẹp mặt, nói với bọn chúng mình không sao, lại thơm lên khuôn mặt nhem nhuốc của chúng, cả nhà cuối cùng được vỗ về.

Vừa mới nằm xuống một lúc thì bộ mặt đen xì của Lão Trình xuất hiện trước mắt, bị lôi ra khỏi chăn, còn chưa tỉnh ngủ, đã hỏi:

- Tiểu tử hai ngày qua bị nhập ma à, nghĩ cái gì thế?

Chẳng nghĩ gì đã nói:

- Đang nghĩ làm sao đem nữ nhân giống Úy Trì bá bá gả cho bệ hạ.

Lời vừa ra khỏi miệng đã thấy không ổn, trong phòng không chỉ có một mình Lão Trình, sau lưng ông ta là Lão Ngưu, sau nữa là Lý Thừa Càn đang nhịn cười như bị táo bón, ngồi trên ghế định uống trà là Lý Nhị, đứng bên cạnh dựng mày liễu lên là Trường Tôn hoàng hậu.

Xong đời rồi, hôm nay chết chắc rồi, sao lại đem suy nghĩ trong đầu nói ra thế, ông bà đường đường là hoàng đế, hoàng hậu rãnh rỗi chạy vào phòng ngủ của người ta làm cái quái gì thế hả?

Vội vàng thỉnh tội:

- Vi thần không biết bệ hạ, nương nương giá đáo, không nghênh tiếp từ xa được, xin bệ hạ nương nương thứ tội.

Lý Nhị không nói, chỉ tò mò nhìn Vân Diệp, đại khái vẫn còn chấn động.

- Hừ! Ngươi còn chưa thành niên, bổn cung sao không tới phòng ngủ của ngươi được? Nếu không tới, sao nghe thấy ngươi muốn làm mai cho bệ hạ? Nói rõ ra, bổn cung sẽ lấy cho ngươi đúng loại thê thiếp như vậy.

Chuyện này liên quan tới bà ta, dù chạy lên triều cũng chiếm lý đàng hoàng.

Phải giải thích ngay, nếu không cưới cho lão tử mười thê tử như thế thì chẳng bằng chết luôn bây giờ cho xong.

- Hồi bẩm nương nương, chuyện này từ cổ đã có, vi thần chỉ học theo thôi.

- Loại tâm tư đại bất kinh này chỉ ngươi có, còn ai có nữa? Bổn cung cũng xem như thông hiểu lục kinh, sao chưa bao giờ nghe qua??

Trường Tôn hoàng hậu còn chưa nguôi giận:

- Dạ, Đổng Trọng Thư đã từng làm, chỉ là nữ tử trong tay vi thần không đẹp bằng của ông ta, nhưng hơn ở thân thể cường tráng, có thể tác chiến, có thể cày ruộng, có thể kinh doanh, có thể xây thành, có thể an thiên hạ.

Lý Nhị ném chén trà đi, tới trước mặt Vân Diệp, gằn giọng nói từng câu một:

- Nữ tử như thế, trẫm cần càng nhiều càng tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.