Đường Chuyên

Chương 47: Q.2 - Chương 47: Thoát nạn trong gang tấc




Trong hoa phòng của Vân gia, Lý Nhị ngồi khoanh chân dưới giàn dưa chuột, không dùng ghế, mà chuyên môn bảo trải thảm trên mặt đất, Trường Tôn hoàng hậu quỳ bên cạnh, phía trước đặt một cái bàn nhỏ, bên trên có một cái lò lửa Vân gia thường dùng, đốm lửa lam nhạt liếm đáy chiếc ấm đồng, nước sắp sôi rồi, phát ra tiếng xì xì.

Vân Diệp quỳ ở đối diện với Lý Nhị, trước mặt cũng có một cái bàn nhỏ, trừ một chén trà gốm ra, chỉ có một mực và giấy.

Đây là bố cục tấu đối chính quy.

- Đổng Trọng thư hiến trân bảo nho gia, khiến từ thời Hán Vũ xa xôi đã có tam cương ngũ thường, tôn ti già trẻ dùng một loại phương thức không thể làm trái cố định lại, thần cho rằng vạn vật sinh ra có mục đích. Thiên ý muốn đại nhất thống, hoàng đế triều Hán nhận lệnh trời tới thi hành thống trị. Vương hầu các phong quốc lại nghe lệnh hoàng đế, đại thần tuân lệnh quốc quân. Ở quan hệ gia đình, nhi tử nhận lệnh phụ thân, thê tử nghe lệnh trượng phu, từng tầng quan hệ thống trị này đều làm theo ý trời. Bệ hạ có tán đồng không?

Vân Diệp sau khi đọc đại khí tư tưởng của Đổng Trọng Thư trên lịch sử rồi hỏi hoàng đế:

- Lớn bé có phân, tôn ti có khác, lời ấy của Đổng Trọng Thư là đại thiện.

Lý Nhị là hoàng đế, trả lời như vậy không nằm ngoài dự liệu của Vân Diệp, lão huynh này là kẻ theo chủ nghĩa công lợi triệt để. Một câu nói của ông ta khiến bất ai công kích gốc rễ chấp chính của cây đại thụ hoàng quyền là không thể, Vân Diệp không ngu tới mức đi chạm vào vảy ngược của Lý Nhị.

- Vi thần kể cho bệ hạ một câu chuyện, một câu chuyện hoang đường, không có thần tiên, không có ngũ đức luân chuyển, không có âm dương thay đổi. Kể xong thần sẽ nói tỉ mỉ cho bệ hạ biết thứ thần học tập được.

Trường Tôn hoàng hậu rót cho Lý Nhị và Vân Diệp mỗi người một chén trà, không nói gì cả, quay lại chỗ ngồi của mình.

Vân Diệp đem tiến hóa của nhân loại kể sơ qua cho Lý Nhị nghe, đương nhiên không nói con người tiến hóa từ khỉ lên, chỉ bắt đầu nói nhân loại từ khi nắm bắt được lửa, linh trí được khai thông, tới phát minh ra các loại công cụ, mỗi lần phát minh đều đưa xã hội nhân loại tiến bộ cực lớn, từ cung tên, tới lưới cá, tới bẫy, từ săn bắt sang nông canh, từ mặc áo lá, ở trong sơn động, tới có ổ, có nhà gỗ, có thành trì.

Xã hội cơ bản của nhân loại kiến lập rồi mới tới truyền thuyết Tam Hoàng Ngũ Đế, đều không thoát được khỏi cải tiến công cụ, sự vật mới phát minh, mỗi lần cải tiến là phúc lành của nhân loại.

Lý Nhị trầm mặc không nói, ông ta chưa bao giờ nghe ai nói quỹ tích của con người như vậy, mới nghe thì hoang đường, càng nghĩ càng thấy có đạo lý lớn, càng nghĩ càng thấy phiền lòng, điều này hoàn toàn vượt ngoài phạm trù lý giải của ông ta.

- Ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết những đạo lý này là được rồi.

Lý Nhị mất kiên nhẫn rồi, cũng tức rồi, vì căn bản ông ta nghe mà không hiểu, đầu óc bị Vân Diệp làm ù loạn hết cả, mất đi năng lực tuy duy bình thường. Vân Diệp cũng bực mình, trong lòng thầm lẩm bẩm, nếu chẳng phải lão tử lỡ mồm thì đâu phải kể lịch sử công cụ cho ông nghe.

- Thần chỉ muốn hỏi bệ hạ, rõ ràng là phát minh mới đem lại lợi ích cực lớn cho Đại Đường, vì sao thần hiến máy cày chỉ được thưởng 15 quan?

Lý Nhị không khép miệng lại được nữa:

- Ngươi ngồi lỳ trên xích đu hai ngày là vì 15 quan này?

- Bệ hạ, đừng nói là mười lăm quan, dù là một vạn năm nghìn quan thì vi thần cũng không để trong lòng, vi thần muốn hỏi là, nếu như máy cày, khát ô, phiên xa quan trọng với triều đình như thế, vì sao triều đình lại bạc đãi nó? Một người từ cải tiến nông cụ này tới khi hoàn thiện nó sẽ hao tốn bao nhiêu tâm tư, hẳn trong lòng bệ hạ cũng thấy, vì sao lại bỏ qua công tích của bọn họ.

- Thần hôm nay kính hiến lên bệ hạ chính là Khác vật học, nó bao gồm thiên văn, vật lý, sinh học, số học, hàng hải. Có thể nói là bao la toàn diện, nó sẽ mang tới tầm quan trọng cốt yếu với chiến tranh, dân sinh, quốc gia cường thịnh, vì sao chư công triều đình lại coi nó như trò cười? Luyện thép không quan trọng sao? Khoai tây, móng sắt không có tác dụng gì với triều đình sao?

- Chúng ta khao khát có thứ quân giới tốt nhất, khao khát có thứ lương thực sản lượng cao nhất, khao khát có tơ lụa đẹp nhất, vì sao triều đình là chủ nhân quốc gia lại cứ dửng dưng? Vì sao lần trước vi thần dâng thư hi vọng có thể kiếm được thêm nhân tài phương diện khác vật, lại bị đánh giá là không hiểu gì cả? Nho gia đúng là có thể vũ trang đầu óc cho chúng ta, nhưng ai vũ trang đôi tay cho chúng ta?

- Thần ngồi lý hai ngày chính là vì không hiểu đạo lý thô thiển như vậy mà văn võ trong toàn triều lại không có ai nghĩ tới? Thần từ lúc xuất thế tới nay đã cùng Đại Đường ta kết tình nghĩa thâm hậu, Đại Đường cũng báo đáp thần yêu thương sâu nhất. Vi thần nhiều lần không biết trời cao đất dày nhiều lần vô lễ với bệ hạ, bệ hạ chỉ cười cho qua, tới ngay cả va chạm với thái thượng hoàng, vi thần cũng chẳng qua bị cấm túc ba ngày mà thôi, nương nương vì vi thần quỳ dưới đất cầu xin, thái tử như huynh đệ như bạn hữu của thần, thâm tình này thần làm sao trả hết?

- Thần vốn đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị trong vòng ba năm không quay về Trường An, chuẩn bị đem toàn bộ học vấn ân sư truyền thụ ghi chép lại, rồi dạy mấy đệ tử, tiêu diêu cho qua ngày ở Ngọc Sơn, không ngờ một mình ngồi trên xích đu nghĩ lại từng chuyện ở Trường An, nhớ tới bệ hạ, nương nương, thái tử làm thần hổ thẹn vạn phần. Thân là thần tử thấy tệ nạn mà vờ như không, chỉ biết tiêu diêu một mình, thực sự trái cái đức của con người. Suy nghĩ phương sách, chỉ có có truyền bá khác vật mới có thể cởi bỏ nút thắt này. Làm Đại Đường ta vĩnh viễn đứng trên đỉnh cao, bệ hạ có lòng dung nạp trăm sông, xin thứ vi thần thất lễ.

Nói xong liền phục xuống bái lạy:

Trong hoa phòng yên tĩnh rợn người, Lý Nhị không nói, Trường Tôn hoàng hậu không nói, Vân Diệp quỳ trên thảm sắp thiếp đi rồi.

- Ngươi nói thật cho trẫm biết, ngươi một mình xuất thế, chứ không phải là quân cờ do môn phái học thuật kia tung ra?

Nói cho cùng thì Lý Nhị vẫn không tín nhiệm người mất tích mười lăm năm này, vừa rồi Vân Diệp lấy Đổng Trọng Thư thăm dò đã khơi lên hoài nghi của ông ta.

- Sư phụ của thần là độc nhất vô nhị, thần là độc nhất vô nhị, trên đời này không một ai có thể sai khiến sư phụ thần, tiểu thần không có tài hoa của sư phụ, nhưng tính cách của lão nhân gia lại học cả mười phần. Nho gia là đối tượng sư phụ khinh bỉ, Mặc gia là đối tượng sư phụ cười nhạo. Đạo gia? Tung hoành gia? Binh gia? Sư phụ đại khái đều hiểu một ít.

Vân Diệp không hiểu vì sao Lý Nhị và những môn phái sắp biến mất kia liên hệ với nhau.

- Nghe lời của ngươi thì tựa hồ sư đồ các ngươi đều biết bí mật của những môn phái đó, vì sao?

Cái thời đại đáng chết này, đa phần học vấn đề là truyền miệng, chú trọng bí pháp không truyền ra bên ngoài, Vân Diệp đúng là biết nhiều hơn một chút.

Vân Diệp cười khổ trong lòng, ở đời sau trên TV trên mạng đủ các làn sóng tư tưởng kỳ quái, học thuyết nhiều như nước lũ, ai mà biết rốt cuộc mình học được cái gì. Đánh chết cũng không thể thừa nhận.

- Bệ hạ, sư phụ dạy gì thì đệ tử học nấy, làm sao thần biết được, dù sao sư phụ cũng nói, chó đen hay chó vàng, chỉ cần đuổi được sói là chó tốt, cho nên cái gì cũng học.

- Tiểu Diệp, bổn cung biết ngươi định đem học vấn của sư phụ ngươi truyền xuống, đó là trách nhiệm của kẻ làm đệ tử, bổn cung định tìm cho ngươi mấy học sinh, được không?

Trường Tôn hoàng hậu lên tiếng, đoán chừng đây cũng là ý của Lý Nhị, ông ta sẽ không ra mặt ủng hộ tân học.

Vân Diệp thở dài, tâm huyết hôm nay uổng phí hết rồi, lão tử khó khăn lắm mới nghiêm túc được một lần, chẳng đạt được mục đích, ngay cả một lời hứa cũng chẳng có.

Nho gia cường đại hiện giờ chỉ hiện lộ sơ qua cái khí phách không coi người khác là gì, cho tới khí Chu Hi xuất hiện, ông ta bắt đầu biến Nho gia thành thứ ăn thịt người, thật sự xin lỗi phụ nữ cận đại của Trung Quốc, các nàng vẫn tiếp tục bó chân đi, ta không cứu nổi các nàng.

- Trẫm tưởng rằng ngươi sẽ hiến cho trẫm một nữ tử trưởng thành, không ngờ chỉ là một đứa bé, thôi vậy, trẫm có thời gian, vẫn đợi được. Ngươi yên tâm ở thôn trang ghi chép lại học vấn của sư phụ ngươi đi, mỗi khi thành sách thì gửi tới Trường An. Trẫm muốn xem qua, trẫm cho ngươi cơ hội thuyết phục trẫm.

Lý Nhị cười tủm tỉm nói:

Vân Diệp đứng bật dậy:

- Thật chứ?

- Đương nhiên.

- Vua không nói chơi nhé?

Vân Diệp ăn một đá.

Tác giả giới thiệu quyển 3: Nam Sơn Cư, tuổi thiếu niên phù hoa của Vân Diệp đã hết, ở Q 3, Vân Diệp bắt đầu lắng đọng nhân sinh, sẽ có câu chuyện hay hơn, ngôn ngữ ưu mỹ hơn, y gặp rất nhiều người kỳ quái, rất nhiều chuyện thần bí, câu chuyện phủ bụi của Đại Đường sẽ được hé lộ, nguy cơ của Lý An Lan, tiểu cô nương Linh Đang dũng cảm, Lý Nhị tàn nhẫn, Trường Tôn giảo hoạt, Lý Thừa Càn thống khổ, sẽ tạo nên một chương trầm nhất trong khúc ca triều Đường. Hãy xem chân giò thi triển thủ đoạn nghịch thiên, dùng nụ cười xua đi mây đen trên thành Trường An.

Hôm nay dừng ở đây là đẹp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.