Vân Diệp không nói với Lý Thái rằng triều Minh có một người tên Vạn Hộ từng làm như
thế, kết quả bị nổ cho tan xác, dùng thuốc nổ làm lực đẩy chỉ có thể là
tên lửa, máy bay nguyên thủy cũng không bay như thế.
- Không tệ đâu, ngươi chỉ mới bắt đầu nghiên cứu đã có phát hiện, cứ
nghiên cứu thế này ta lo có ngày ngươi sẽ bay lên mặt trăng, ngươi tính
phải làm sao?
Vân Diệp không thể phá hỏng nhiệt tình bay lượn của hắn, chỉ có thể không ngừng cổ vũ.
Lý Thái vui vẻ nói:
- Ta định làm một cái thuyền đặc thù, ta ngồi bên trên, đằng sau buộc
tên lửa ra Khúc Giang thử, xem xem rốt cuộc nó có thể bay lên không?
- Nếu ngươi lắp cho thuyền hai cái cánh, ta khẳng định ngươi sẽ bay lên, vấn đề khó đảm bảo ngươi bay lên rồi còn giữ được mạng, thuốc nổ phát
nổ quá nguy hiểm.
- Ha ha ha. Chỉ cần bay lên là được, còn có thể bay tiếp được không thì
tính sau, cùng lắm ta kiếm con lợn cho lên. Ha ha, thứ đầu tiên nhảy dù
là lợn, không ngờ lần đầu bay lên vẫn là lợn, Lý Thái ta lại không có
duyên với thời khắc vĩ đại như thế.
Khi bảo phó nhân châm thuốc nổ trên thuyền thì Hàn Triệt đưa Vân Mộ tới
xem, giờ nghe thấy Lý Thái định bay, có vẻ có khả năng này thật, xen mồm vào:
- Có thể bay được thật sao?
Vân Diệp gật đầu:
- Có thể, lý luận này hợp lý, chỉ xem tình huống thực tế, à Thanh Tước,
ta còn chưa giới thiệu lại Hàn Triệt với ngươi, hắn thịt cha hắn rồi,
hiện Bạch Thạch cung do hắn định đoạt, lần này tới Trường An là để bán
chu sa. Ta nghe nói hoàng cung dùng rất nhiều, ngươi xem xem có thể mua
hết không, đều là chu sa thượng phẩm, ta không muốn bán cho đám đạo sĩ,
bọn chúng chỉ biết mang luyện đan, phí phạm thứ tốt.
Lý Thái cao hứng chúc mừng Hàn Triệt giết được cha mình, hắn biết chuyện của Hàn Triệt, nếu đặt hắn vào vị trí đó thì hắn đã điên lâu rồi, cơ
bản không thể sống được tới lớn thế này. Hàn Triệt thoát được gông cùm,
áp lực của hoàng gia cũng biến mất, đây đúng là chuyện đáng chúc mừng.
- Tiểu Triệt, hiện giờ tiền trang đang thắt chặt chi tiêu, khó mà lấy
được nhiều vàng bạc mua, nhưng chu sa thượng phẩm xưa nay chưa bao giờ
thiếu người mua, nên ta muốn dùng thứ khác đổi được không? Ngươi cũng
biết ta còn có chút hương liệu.
Hàn Triệt nghĩ một lúc nói:
- Hương liệu thì khỏi, ta cần lương thực, Bạch Thạch cung hết lương thực rồi, ta không muốn giết người cướp bóc, chỉ muốn trao đổi.
Vân Diệp cười nói xen vào:
- Tiểu Triệt, ngươi không phải người làm ăn, biết số chu sa này đổi được bao nhiêu lương thực không? Chỉ cần nhân khẩu Bạch Thạch Cung không quá một vạn thì các ngươi đủ ăn hai mươi năm, nhiều lương thực như thế
ngươi mang về thế nào? Đừng nói với ta đường tới Bạch Thạch cung rất dễ
đi, núi sâu rừng thẳng, vận chuyển là phiền toái lớn.
Hàn Triệt tuyệt đối tin tưởng hai người này sẽ không lừa mình, một vạn
người ăn hai mươi năm, vậy một nghìn sáu trăm người chẳng phải ít nhất
ăn trong một trăm năm? Còn số này quả thực vô cùng khủng bố.
- Còn nữa, ở Đại Đường mua bán lượng lớn lương thực như thế cần quan phủ phê duyệt, tư nhân không kiếm được nhiều lương thực như thế. Vả lại các ngươi cũng không ăn hết, không bằng ngươi lấy một phần lương thực, đủ
cho ăn hai năm, còn lại đổi ra tiền và hương liệu, đồ gốm, pha lê. Tự
mình mở một cửa hiệu, như thế Bạch Thạch cung có thu nhập ổn định, sau
này ngươi không cần lo lắng vì chuyện lương thực nho nhặt này nữa.
Hàn Triệt vô cùng cao hứng, không ngờ thứ của mình đáng tiền như thế,
vốn tưởng mình mang theo hai mươi xe chu sa, có thể đổi được trăm xe
lương thực là khá lắm rồi, không ngờ đổi được nhiều như thế. Trong tay
hắn tới một chưởng quầy cũng không có, đành dựa vào Vân Diệp giúp mình.
Lý Nhị nhanh chóng biết được chuyện của Hàn Triệt, vui vẻ vì Hàn Triệt
giết cha mình, từ biểu hiện hai năm Hàn Triệt ở Lĩnh Nam mà xét, hắn
giống một người trẻ tuổi thông tuệ, mà không phải kẻ cùng hung cực ác.
Chỉ cần Bạch Thạch cung chấp nhận hòa vào xã hội, Lý Nhị rất tán đồng,
có cái lệ này, đám thế ngoại cao nhân làm người ta căm ghét kia cuối
cùng sẽ dần dần hòa vào xã hội.
Không ai hiểu hậu quả đáng sợ của thành hôn cận huyết hơn Lý Nhị, hoàng
gia cũng chú trọng huyết mạch thuần khiết, Bạch Thạch cung đi tới giai
đoạn này, diệt vong là kết quả duy nhất, chỉ cần thành lập thương hiệu
sẽ không có cách nào chặt đứt liên quan tới thế tục nữa. Trong nội tâm
của Lý Nhị đã xóa bỏ Bạch Thạch Cung khỏi danh sách kẻ địch rồi, bỏ mặc
là cách đối phó tốt nhất với những n gười này.
Hàn Triệt vì chuyện này viết một bức thư ngôn từ thành khẩn nhờ Lý Thái
đưa cho hoàng đế, ngạo khí của Bạch Thạch Cung vẫn còn, thuần phục là
không thể, nhưng Hàn Triệt đảm bảo sẽ tuân thủ chế độ hiện tại, tôn
trọng quyền uy của hoàng đế. Từ trong bức thư đó Lý Nhị nhìn ra nhiều
tin tức, ví như Bạch Thach cung không nằm trên lãnh thổ Đại Đường, tuy
Hàn Triệt không nói với bất kỳ ai ở vị trí nào, nhưng ít nhất Lý Nhị,
Vân Diệp, Lý Thái đều đã biết vị trí đại khái của họ, vì từ thời gian
vào Đại Đường và tiếp tế là có thể đoán ra.
Chu sa ở Trường An vô cùng thiếu thốn, khi Vân Diệp tuyên bố trong tay
có lượng lớn chu sa, người mua ùn ùn kéo tới, ngay cả nhà huân quý cũng
thường xuyên dự trữ chu sa để trị bệnh, vẽ thần phù, cúng tế tổ tông
không thể thiếu chu sa, vì nó còn có một cái tên khác là " thần tiên
huyết"!
Hàn Triệt không hứng thú với đống kim tệ trong phòng khách của Vân gia,
mà vui vẻ giúp Lý Thái chuẩn bị thí nghiệm, mùng một Tết sẽ thử nghiệm
lần bay đầu tiên của nhân loại.
Hàn Triệt một lòng muốn cùng lợn tranh đoạt lần đầu tiên được bay bị Vân Diệp chửi cho một trận, trước khi đảm bảo tuyệt đối an toàn, không thể
để con người làm vật hi sinh.
Toàn Trường An mong đợi lần phi hành này, chỉ cần bay lên được là có thể ghi vào sử sách, Lý Nhị vì thế miễn Lý Thái việc thủ mộ, để hắn chuyên
tâm chuẩn bị, sau khi cha chết, ông ta liền một hơi triệt tước vị của
mười sáu nhà, không khí ở Trường An quá ngột ngạt, cần chuyện vui hòa
hoãn.
Quả thực cái chết Lý Uyên gây ra sóng gió không nhỏ, làm lòng người
hoảng loạn, tới cả Vân gia vốn tưởng chừng không liên quan cũng cuốn
vào, mấy ngày qua Tân Nguyệt vô cùng sợ hãi, luôn lượn quanh Vân Diệp!
Không thấy trượng phu đâu là cuống cả lên, đi vòng vòng, thậm chí lớn
tiếng gọi.
Vân Diệp biết nàng sợ cái gì, cho nên cố gắng không ra khỏi nhà, chỉ cần có cơ hội là nắm tay nàng, để nàng cảm giác được sự tồn tại của mình.
Chuyện của Lương quốc công An Hưng Quý làm nàng sợ lắm, một thế gia yên
lanh mà sụp đổ trong khoảnh khắc. Vân Diệp trước kia không muốn kết giao với An gia, do Tân Nguyệt tự ý giao hảo với An gia, Lý Nhị từ An gia
tìm được vô số thư tín, trong đó có thư từ qua lại với Vân gia, dù chỉ
là thư tín qua lại chuyện kinh doanh, nhưng vào thời điểm này lại vô
cùng nghiêm trọng.
An Hưng Quý và đệ đệ An Tu Nhân bị Lý Nhị gán tội danh "lòng mang oán
hận", nên tước vị mất, đất phong bị thu hồi, chỉ giữ lại tài sản vốn có. Ba nhà Vũ Văn Sĩ Cập, Tiền Cửu Lũng, Lý Mạnh Thường bị liên lụy, cùng
bị giáng tước, đất phong bị chia lại, một bố phận lớn biến thành quan
điền.
- Phu quân, hay là, hay là, hay là chàng bỏ thiếp đi, như thế nhà ta không bị thiếp thân liên lụy nữa.
……….
HẾT!
Vạn Hộ - sinh: không rõ, chết không rõ, chỉ biết sống vào năm 15XX!
Tương truyền rằng Vạn Hộ là một viên quan nhỏ của triều Minh. Khi đó, kỹ thuật tên lửa và pháo hoa của Trung Quốc đang dẫn đầu thế giới, điều
này đã khiến ông nảy ra suy nghĩ đi thám hiểm ngoài vũ trụ. Vạn Hộ đã
chế tạo ra chiếc ghế tên lửa, trên ghế buộc 47 quả tên lửa. Một hôm, Vạn Hộ ngồi lên ghế rồi sai gia nhân dốt các dây dẫn. Thật bất hạnh, tên
lửa phát nổ, sau khi đám khói tan đi, phần còn lại chỉ là thi thể của
ông
Tân Nguyệt
khóc tới chết đi sống lại, Vân Diệp nói thế nào cũng vô ích. Nói thực
Vân Diệp chẳng muốn cái tước vị nát này từ lâu rồi, chỉ có Tân Nguyệt
coi nó như bảo bối. Vấn đề là Lý Nhị có lấy tước vị của nhà ai cũng sẽ
không lấy của Vân gia. Thời gian qua biểu hiện của Vân Diệp rất hờ hững, ai cũng nhìn ra nếu không có tước vị, Vân Diệp sẽ lập tức mang cả nhà
tới Nhạc Châu, nói không chừng tới Lĩnh Nam, biển khơi là nhà của Vân
Diệp, y mà lên thuyền bỏ đi thì người buồn là Lý Nhị, Trường Tôn thị đã
trách mắng Vân Diệp mấy lần rồi, muốn y phấn chấn tinh thần, không thể
sống tùy tiện cho qua ngày nữa.
Vân Diệp đứng dậy, khoác áo cho Tân Nguyệt, Tân Nguyệt không biết trượng phu muốn làm gì, tưởng y định đưa mình tới quan phủ làm thủ tục ly hôn, nên càng khóc to.
- Câm mồm, người không biết lại nghĩ ta đánh nàng, chẳng qua mấy lá thư
thôi, có gì to tát, giờ ta đưa nàng đi tới Đại Lý tự tìm Đới Trụ đòi
lại, nếu không cho thì hỏi ông ta tước vị của Vân gia khi nào bị tước
bỏ, chúng ta còn chuyển nhà. Nhà mới của chúng ta ở Nhạc Châu mới ở hơn
một tháng, nếu nhà cũng không cho chúng ta thì ta đưa các nàng ra biển
khai hoang.
- Vân Diệp ta không làm chuyện bỏ vợ.
Tân Nguyệt khóc thút thít kéo tay Vân Diệp:
- Nhưng thời gian trước chàng vì chuyện của Hầu Quân Tập mà mắng Đới Trụ, nhỡ ông ta không chịu giúp thì sao?
- Không phải đi là biết à, chuyện như cái rắm có cần suốt ngày khóc không, làm cả nhà biến thành trại điên.
Vân Diệp mắng Tân Nguyệt xong, kéo nàng lên xe ngựa, tới thẳng thàn Trường An.
Ngồi trên xe ngựa, Tân Nguyệt tránh Vân Diệp thật xa, cười nịnh:
- Phu quân, mấy ngày qua thiếp làm chàng giận, hay để Linh Đang hầu hạ chàng vài ngày? Na Mộ Nhật thì không được!
Vân Diệp vừa bực vừa buồn cười, tới nước này vẫn ghen với Na Mộ Nhật, ôm nàng vào lòng:
- Nàng là thê tử của ta, từ khi nàng cắt tóc cho vào túi để ta đeo lên
cổ, ta chưa bao giờ rời chiếc túi đó. Từ khi ấy vận mệnh của chúng ta
gắn liền với nhau, hưởng phúc cũng được, chịu khổ cũng được, tóm lại sẽ ở bên nhau. Nàng là đại nương tử phải lấy ra chút khí thế, đừng để bị
chuyện nhỏ thế này dọa hoảng sợ, trời không sập xuống được, mà trời sập
xuống cũng không sao, ta cao hơn nàng, sẽ gánh cho nàng.
Tân Nguyệt nhẹ nhõm dựa đầu vào lòng trượng phu, yên tâm được một nửa
rồi, giống như phu quân nói, cùng lắm là chịu khổ cùng nhau, phu quân
thông minh như thế sẽ có cách.
Khi sắp tới Trường An, Tân Nguyệt lấy khăn nóng lau mặt, trang điểm lại, nàng không thể để phu quân mất mặt, nói thế nào cũng là tứ phẩm hầu phu nhân.
- Ái chà chà, Vân hầu tới Đại lý tự, hiếm có, hiếm có, sao mang cả tẩu
phu nhân theo? Không phải là huynh nhìn trúng người khác, muốn ly hôn
chứ? Không được đâu, Vân huynh à, huynh có thể an bài người ta ở phòng
ngoài, không thể y hôn với tẩu phu nhân được, tẩu phu nhân có cáo mệnh,
luật pháp không cho đâu.
Hiện giờ làm thiếu khanh Đại lý tự là Mã Cửu Hộ đại nhi tử của Mã Tam
Bảo, năm trước kế thừa tước vị của phụ thân, là tên hoàn khố ăn chơi
quen thuộc của Vân Diệp, con người không tệ, mỗi tội mồm cực thối. Loại
người này ngươi đừng khách khí, mở miệng ra là chửi, chửi càng dữ hắn
càng vui, thuộc loại hạ tiện trong đám hoàn khố.
- Câm cái mồm thối của ngươi lại, ca ca ta đang xui xẻo đây này, nghe
nói người có thư tín qua lại với An gia đều phải tới nhận tội đúng
không? Để bớt chuyện cho triều đình, ta đưa bà nương tới, Lão Mã kiếm
cho ta một cái nhà lao sạch sẽ chút, giam ta và bà nương ở cùng nhau.
Đừng tưởng ta không biết mấy chuyện bẩn thỉu của Đại lý tự, nữ tử vào
nhà giam không ai giữ được trinh tiết hết, lão bà nhà ta mà có chuyện,
ta đem dầu hỏa của thủy sư Lĩnh Nam đổ hết vào Đại lý tự, sau đó cho mồi lửa thiêu trụi, ngươi có tin không?
Mã Cửu Hộ mặt mày nhăn nhúm, hắn biết tính Vân Diệp, trông thì hiền hòa, lên cơn rồi dám đốt Đại lý tự thành tro lắm.
- Ái chà chà, ca ca của đệ, chuyện của An gia có liên quan gì tới huynh
đâu, mấy phong thư đó chẳng qua là thăm hỏi qua lại bình thường, nhà ai
chẳng có dăm ba thân bằng cố hữu, nếu làm thế thì huân quý trong thành
Trường An còn được mấy nhà nữa.
Vừa nói ra Vân Diệp nổi khùng luôn, không xem qua sao biết là thư thăm
hỏi bình thường, tiến tới một bước tóm lấy cổ áo Mã Cửu Hộ hung dữ nói:
- Thứ chó má nhà người dám mở ra xem, Mã Cửu Hộ, ta đánh người thành ngựa què luôn.
Mã Cửu Hộ vốn gầy nhỏ, bị Vân Diệp tóm lấy cố gắng giãy dụa, đúng lúc này một giọng nói trầm thấp truyền tới:
- Vân hầu uy phong quá, đây là Đại lý tự, không phải đại doanh thủy sư Lĩnh Nam.
Vân Diệp buông cười gằn buông Mã Cửu Hộ ra:
- Đới Trụ, Đới chính khanh, chuyện của ta và Mã Cửu Hộ đánh một trận là
hết, qua rồi vẫn là huynh đệ. Ông lại dám mở thư của Vân gia, ý đồ hãm
hại, chuyện này ông phải nói cho rõ ràng, hiện ông chặt đầu huân quý tới nghiện rồi, thi thoảng lại kiếm một người ra lập uy, ai cũng nói Đại lý tự hiện là Diêm Vương điện, ta xem ra đúng thế thật.
Đới Trụ râu tóc run rẩy, Tân Nguyệt lo lắng kéo ống tay áo trượng phu,
lo y gây đại họa. Lâu sau Đới Tru mới bình tĩnh lại, cười thảm:
- Thôi vậy, mai lão phu từ quan quy ẩn, vậy ngài hài lòng rồi chứ.
- Đới lão đầu, ông từ quan là do không chịu nổi, đừng cố đổ vấy lên ta,
ông làm quan hay không chẳng dính dáng gì tới ta hết, thư tín của Vân
gia ông nhìn đủ rồi chứ, nếu trong đó không có thông đồng mưu phản hay
từ đại nghịch bất đạo thì trả lại cho ta. Thư của lão bà ta rơi vào tay
các ông nếu bị sửa thì phiền lắm, nghe nói Đại lý tự rất am hiểu chiêu
này.
Vân Diệp từng chữ xói óc, Đới Trụ nghe như sấm nổ trong tai, Vân Diệp rõ ràng đang truyền cho mình một tin tức, đó là huân quý cực độ bất mãn
với mình rồi, sóng có lúc lên lúc xuống, Lý Nhị xử lý mười sáu cựu bộ
của Lý Uyên, đó là khi nước lên, tiếp đó phải tiến hành an ủi vỗ về, đó
là khi sóng rút, dù sao quản lý giang sơn không thể thiếu sự ủng hộ của
những người này.
Vân Diệp nói rất rõ ràng, chuyện của An gia không liên quan tới y, Đới
Trụ ông sắp thành dê thế tội cũng không liên quan tới Vân gia, trả thư
của Vân gia cho ta, ta về nhà ngủ, không cứu ông cũng không đạp ông.
Trên quan trường nổi giận với ngươi chưa chắc là đang tức giận, nói
không chừng đang chuẩn bị thưởng cho ngươi. Mắng chửi nói không chừng là thiện ý khuyên can, Vân Diệp mấy năm qua không học thứ gì, chỉ luyện
ngón này, Hứa Kính Tông là người thầy tốt, còn Lý Cương không dạy được
thứ này.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Mã Cửu Hộ, Đới chính khanh thường ngày không sợ quyền quý lại sai mình mang thư của Vân gia ra, trả cho Vân Diệp.
Lão già này làm sao thế, hay là Vân Diệp còn có một mặt khủng bố không
ai biết? Ngay cả Đới Trụ cũng không dám đắc tội? Lấy thư của Vân gia từ
hậu đường trả cho Vân Diệp, nhưng ánh mắt luôn mang vẻ hồ nghi.
Tân Nguyệt nhìn mấy phong thư, gật đầu với trượng phu, Vân Diệp cười khì chắp tay với Đới Trụ:
- Đới tiên sinh, Trường An núi cao sông dài, chúng ta nhất định còn gặp lại, bảo trọng.
Nói xong kéo Tân Nguyệt rời Đại lý tự.
Tân Nguyệt cười như hoa nở, lên xe ngựa rồi vội vàng xé mấy bức thư kia
thành từng mảnh vụn, cho vào lò nhỏ trong xe, cẩn thận lấy đũa ngoáy nát toàn bộ tro mới thở hắt ra một hơi. Mấy ngày qua nàng chẳng biết làm
sao vượt qua được, may mắn phu quân luôn ở bên cạnh mình, nếu không cảm
giác sợ hãi đó làm người ta nổi điên mất, sau này phải nghe lời phu
quân, chuyện triều đường phụ nhân gia không nên tham dự.
Tân Nguyệt lần nữa vui sướng áp vào lòng phu quân, luồn tay vào cổ áo
phu quân, nắm lấy cái túi quen thuộc kia, lòng sung sướng như muốn tan
chảy, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không tuấn tú lắm kia, thấy nhìn thế nào
cũng không đủ.
Lòng Vân Diệp lại đang thở dài, triều đường tới bao giờ mới yên tĩnh
được đây, mọi người sống vui vẻ không hay à? An gia mấy năm qua ngoan
như chó con rồi, sao không cho họ một miếng cơm ăn.