- Diệp Tử à, ngươi đừng cướp miếng ăn của ca ca chứ, chuyện này không còn đường thương lượng sao?
- Không, huynh khó khăn lắm mới giảm béo thành công, giờ lại thành lợn béo rồi, còn ăn gì nữa? Đừng quấy rầy ta nghe hát.
- Thế nào, mỹ nhân ta tìm từ đất Việt về hát ( Việt Nhân Ca) hay không?
Có điều nghe loại bài hát này huynh đệ phải nắm tay nhau nghe mới thú
vị, nào, đưa tay đây cho ca ca nắm.
Vân Diệp vất vả hất cái giò heo của Hà Thiệu ra, uống một ngụm rượu nho, nhắm mắt nghe khúc ca động lòng người này, phải nói, bài hát này rất
tuyệt.
Đêm nay đêm nào chừ,
Đưa thuyền theo dòng.
Hôm nay hôm nào chừ,
Được cùng vương tử thuyền chung.
Xấu hổ làm sao chừ,
Người không mắng mỏ.
Lòng muộn phiền mà không dứt chừ,
Được quen vương tử.
Núi có cây chừ cây có cành,
Lòng mến chàng chừ chàng biết chăng.
Việt nữ hát bài này đúng là tuyệt phối, giọng ca uyển chuyển êm tai, lên xuống đêm tâm ý của một nữ tử ái mộ nam tử biểu đạt trọn vẹn, Vân Diệp
nằm trên giường gấm nghe chăm chú, tay gõ nhịp, miệng hát theo Việt nữ.
- Diệp Tử, nếu ngươi thích bài ca này thì ta tặng bốn Việt nữ cho ngươi, nghe nói Hồ nữ trong nhà ngươi khiêu vũ rất được, không biết bao giờ
được xem một chuyến.
Cái mặt lớn của Hà Thiệu luôn lượn quanh Vân Diệp, ma mới biết sao hắn lại cùng thiên sư giáo của Long Hổ Sơn dây dưa với nhau.
Từ khi Trương Đạo Lăng luyện đan truyền giáo ở Long Hổ Sơn tới nay, nơi
đó có thể xưng là nhân tài tịnh vượng, phương đông có Trương Giác, Hán
Trung có Trương Tu, làm thiên hạ Hán gia yếu ớt giặc dã khắp nơi, cuối
cùng sụp đổ. Có lịch sử đen tối như thế sao Hà Thiệu dám trộn cùng với
họ? Không biết Lý Nhị rất mẫn cảm với chuyện tạo phản hay sao?
Hà Thiệu tới Nhạc Châu đúng là giao long ra biển, hung ưng lên trời, một bá tước nho nhỏ không chức vị ở Trường An không bằng chó, nhưng ở Nhạc
Châu dựa vào uy danh của Vân Diệp, nhanh chóng đem chuyện làm ăn trải
khắp vùng đông nam. Long Hổ sơn thanh danh hiển hách, xưa nay thích kết
giao với nhân vật lớn, thế là móc nối quan hệ với Hà Thiệu, hắn đi khắp
nơi tìm chu sa cho Long Hổ Sơn, từ cửa hiệu của Vân gia biết rằng trong
tay Vân Diệp có lượng lớn chu sa, liền ngồi thuyền tới.
- Đừng nghĩ nhiều, ta thích bài ca này, nhưng không hứng thú gì với mỹ
nữ, Hồ cơ nhà ta là vũ cơ chân chính, chỉ phụ trách khiêu vũ, cái khác
không làm. Có gan thì huynh đi tìm Tân Nguyệt mà xin, xem nàng ấy có
đánh gãy chân huynh không.
- Tính tình đệ muội đúng là hung hãn một chút, ca ca chẳng đi chọc vào
thì hơn. Nhưng chu sa thì thế nào cũng phải chia cho ta một ít chứ, ta
nghe nói không ai ở Trường An nuốt được hết chỗ chu sa của ngươi, hay là cho ca ca, ta mua toàn bộ, tùy tiện ngươi ra giá.
Vân Diệp thật hết cách với loại chỉ nhớ ăn không nhớ đòn này rồi, trừng mắt nhìn cái mặt béo ú của hắn:
- Nếu huynh lấy chu sa của ta đi kiếm tiền, ta nhất định cho huynh, toàn bộ cũng được. Nhưng huynh mang tới cho Thiên Sư giáo thì một hạt cũng
không cho, huynh quên quãng thời gian chịu tội trước kia rồi à?
Ngũ Đấu Mễ giáo xưa nay không phải là thứ tốt đẹp gì, tôn chỉ của họ
nghe qua vô cùng cám dỗ, nhưng tai họa thời Hán mạt, đám Trương Giác
phải chịu chịu đại bộ phận trách nhiệm. Nay hoàng quyền đỉnh thịnh, uy
của bệ hạ không ai địch được, bất kể huynh làm cái gì cũng phải nghĩ tới yêu ghét của bệ hạ trước. Có biết Nam Chiếu xảy ra chuyện rồi, bệ hạ
hiện muốn không phải là bình định Nam Chiếu, mà là điểm danh muốn đầu
Mông Xá Long, bá đạo tới mức này huynh còn dám tới Long Hổ Sơn, nếu hôm
nào bệ hạ ngứa mắt với họ sẽ nhổ tận gốc. Có biết giờ bọn ta đều nhìn
sắc mặt bệ hạ mà sống không?
Mặt Hà Thiệu tức thì trắng bệch, mấp máy môi nói:
- Chẳng phải bệ hạ thờ phụng đạo giáo sao, ta vỗ mông Long Hổ Sơn không phải vỗ mông bệ hạ à?
Vân Diệp cho Hà Thiệu cái tát, rống lên:
- Bệ hạ thờ Lão Tử chứ không phải Đạo giáo, đó là tổ tiên của bệ hạ, bệ
hạ dâng hương tổ tiên không có nghĩa là tin tưởng Đạo giáo, hương dâng
lên tổ tiên, không phải Đạo giáo, phải phân rõ.
- Huynh vòng vo vỗ mông Long Hổ Sơn không bằng vỗ mông ta, ta là nửa nữ
tế của bệ hạ, là học sinh của nương nương, chỉ cần ta muốn, có thể ngày
ngày sống cạnh họ, vỗ mông ta không phải hơn vỗ mông đám người đó nghìn
lần à?
Sắc mặt Hà Thiệu khôi phục lại, cười ha hả:
- Đúng là thế, vỗ mông huynh đệ không có gánh nặng, cần gì đi vô mông
đám người chết đó. Đưa chu sa cho ta, ta đi kiếm một khoản lớn tiền, nói thực, đám lão đạo đó giàu lắm, chúng ta không dây dưa với họ, nhưng
kiếm tiền thì không thành vấn đề chứ.
Vân Diệp thấy Hà Thiệu thông rồi mới nằm xuống giường nói:
- Giá phải cao, hàng là của bằng hữu ta, ta không cần chia phần, huynh
lấy lợi nhuận của huynh, số tiền còn lại mua ít cửa hiệu, sẽ có người
tới bàn giao.
Hà Thiệu gật đầu, không hề hỏi bằng hữu đó là ai, điểm này luôn làm
người ta yêu thích. Việt nữ vừa rồi hoảng sợ được Vân Diệp ra hiệu tiếp
tục ca hát.
Cuộc sống phải thế này mới đúng, trong nhà ba lão bà hầu hạ ân cần, bên
ngoài cùng đám bằng hữu uống rượu nghe ca khúc, lảo đảo về nhà, đám con
ôm chân gọi cha, đòi quà. Rõ ràng biết trượng phu tới Yến Lai lâu uống
rượu cả ngày, Tân Nguyệt còn tươi cười hỏi hôm nay có mệt không? Cuộc
sống như thế còn muốn gì nữa?
Rảnh rỗi không có việc làm thì tới thư viện giảng bài vài tiết, tiếp
nhận ánh mắt sùng bái của đám học sinh. Lúc nào bực mình thì tới đại
doanh thủy sư Lĩnh Nam thể hiện oai phong đại soái, lấy roi quất mấy tên phạm lỗi. Ăn no rửng mỡ mới chạy vào hoàng cung xin Trường Tôn thị răn
dạy.
Ngâm nga Việt Nhân Ca đẩy Lý Cương đi dạo khắp thư viện là công tác của
Vân Diệp, Lý Cương thường rất hưởng thụ được đi đẩy đi khắp nơi, hôm nay nghe thấy Việt Nhân Ca thì phản ứng khác lạ, ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo Vân Diệp ghé mặt tới. Tưởng rằng lão tiên sinh có gì muốn nói liền vội
đưa mặt tới, liền thấy lão tiên sinh nỗ lực tích nước bọt phun đầy mặt,
trong lúc hoang mang còn nghe thấy lão tiên sinh mở miệng chửi bới.
- Thứ khốn kiếp, ( Việt Nhân Ca) là thứ để ngươi hát à? Có biết điển cố
của nó là gì không? Dốt nát ngu học, thật mất mặt, đường đường thư viện
Ngọc Sơn ta sao lại xuất hiện thứ ngu xuẩn như ngươi, trong nhà có vợ có con rồi sao lại thích cái thuật Long Dương? Đem quải trượng ra đây, hôm nay không đánh chết thứ khốn kiếp nhà ngươi không được.
- Khoan , khoan, lão nhân gia nói rõ hẵng ra tay, buồn nôn quá, tiểu tử
hát Việt Nhân Ca thì liên quan gì tới thích Long Dương chứ, Hà Thiệu nói nghe bài ca này huynh đệ nắm tay nhau mới có mùi vị.
Lý Cương tức tới lấy tay đấm đầu, lâu sau mới bình tĩnh lại, kể hết lai
lịch Việt Nhân Ca cho Vân Diệp nghe, nghe xong Vân Diệp nổi điên muốn
giết người, quá mất mặt, vậy mà mấy ngày qua mình còn ngâm nga mãi,
chẳng trách những tiên sinh kia bắt đầu né tránh mình.
Việt Nhân Ca xuất sứ từ Thuyết Uyển, quyển mười một, thiên Thiện Thuyết, đoạn thứ mười ba.
Câu chuyện kể về ngày Sở quốc Tương Thành Quân sắc phong, mặc áo hoa
đứng bên sông, Sở đại phu Trang Tân đi qua, thấy hắn lòng yêu thích, vì
thế đi tới hành lễ, muốn nắm tay. Tương Thành Quân giận nói là hành động vượt lễ, không thèm để ý, vì thế Trang Tân rửa tay, kể chuyện Ngạc Quân Tử cho Tương Thành Quân.
Ngạc Quân Tử là đệ đệ của Sở vương, ngồi thuyền du hành, có thuyền phu
người việt ái mộ hắn, dựa mạn thuyền hát, tiếng ca du dương triền miên,
đánh động Ngạc Quân. Lập tức có người phiên dịch thành tiếng Sở, thế là
có Việt Nhân Ca. Ngạc Quân Tử hiểu ý ca xong không giận còn đi tới ôm
thuyền phu, cùng thuyền phu đắp chăn hoa, nguyện ngủ chung giường.
Trang Tân hỏi Tương Thành Quân: Ngạc Quân Tử thân phận cao quý cùng
thuyền phu người Việt giao hoan trọn ý, vì sao ta nắm tay ngươi lại
không được? Tương Thành Quân đồng ý đưa tay cho nắm.
Cho ai muốn tìm hiểu rõ hơn về Việt Nhân Ca, được coi là bài thơ dịch đầu tiên trong văn học Trung Quốc.