Sau khi đàm luận quỷ thần cùng Hi Mạt Đế Á, tâm tình của Vân Diệp rất không tốt. Nếu như nói gần đây trên thế giới này có chuyện thần bí
nhất, không cần nói, đó chính là bản thân y.
Người khác chỉ là
vượt qua khoảng cách, nhưng y lại vượt qua cả thời gian. Trong phạm trù
vật lý học, khoảng cách cùng thời gian là có thể hoán đổi được. Vân Diệp cũng vì vậy mà mất đi lòng thành kính tất cả thần phật. Trước khi tới
Đại Đường, Vân Diệp dù là đến miếu, đạo quán, thậm chí đi giáo đường, y
cũng thành kính triều bái, đây là một thói quen, hoặc đó là do y còn ở
trong thời gian mê man, hi vọng nhận được trợ giúp hoặc giải cứu.
Nhưng từ khi bất đắc dĩ đi tới Đại Đường, y không còn tín ngưỡng, nếu có cũng chỉ là sùng kính tổ tông mình. Ngẫm lại thật là chuyện buồn cười nhất
thế gian, đường đường là đệ tử của thần tiên, nhưng trong cuộc sống lại
là người không tin những chuyện kì quái nhất.
Lý Nhị lại tin, từ
khi Lý gia nhận Lão Tử làm tổ tiên, thì hắn không tin cũng phải tin.
Trưởng Tôn cũng tin, bởi vì đối với thỉnh cầu của nàng, thần phật gần
như là cầu gì được nấy. Muốn một trượng phu cái thế, nàng liền có Lý
Nhị, muốn làm hoàng hậu, Lý Nhị liền đội mũ phượng lên đầu nàng, muốn
nhi tử làm thái tử, Lý Thừa Càn liền trở thành thái tử. Rất nhiều lần
Vân Diệp cho rằng, thần phật Trưởng Tôn bái được chính là trượng phu của nàng.
Nhan Chi Suy không tin, những lời như trên đầu ba xích có
thần minh bị lão khinh thường thật lâu, còn nói sau khi lão chết sẽ xem
có thần phật hay không. Nếu như có sẽ trở về báo mộng cho Vân Diệp, để y đừng khinh nhờn thần phật, tránh cho tương lai lúc đối mặt với thần
phật bị xấu hổ.
Thân thể lão nhân vô cùng yếu, Vân Diệp đã làm
trứng với đậu phụ mà lão nhân cũng không ăn được. Đây là món ăn lão
thích nhất, lần nào ăn cũng phải xơi hết hai chén. Nhưng lần này ăn được vài miếng đã bảo nhi tử dọn đi, để sáng sớm hôm sau hâm lại ăn.
Vân Diệp cùng lão nhân nói một số chuyện thú vị, tử tôn của Nhan gia thì
bồi bên cạnh, mặc kệ Vân Diệp nói buồn cười hay không cũng đều thoải mái cười to, chỉ là vào những lúc lão nhân không để ý, trên mặt họ đều u
tối, nước mắt chực chảy ra.
Khi mặt trời xuống núi, Vân Diệp mới cáo từ về nhà. Lão nhân bỗng nhiên há miệng móm mém nói với Vân Diệp:
- Ta phải đi rồi.
Nói xong thì nở nụ cười, trong ánh mắt trong suốt không ngờ lại giống như trẻ thơ.
Khi Vân Diệp cưỡi ngựa sắp đi, trong lòng cũng thấy đau xót, nước mắt nhất
thời chảy ra, nghẹn ngào nói với tôn tử của Nhan lão đầu:
- Sau khi lão đi rồi đừng nói cho ta biết.
Nói xong nặng nề vỗ Vượng Tài mà đi.
Tử tôn Nhan gia đưa Vân Diệp đi rồi, quay về bẩm lại cho trưởng bối lời vô lễ ấy. Trưởng bối nghe vậy khóc rống lên, suốt đêm chuẩn bị tang sự,
thiếp báo tang viết rất nhiều, chỉ không mời Vân gia...
Vân Diệp
sau khi về đến nhà vừa an bài một chút gia sự xong thì một mình đến ở
tòa tiểu lâu gần Ngọc Sơn. Tòa tiểu lâu này gần thác nước, tiếng nước
suốt ngày, Trình Giảo Kim từng bảo thích nhất tiếng thác đổ, nhưng chỉ
dọn tới ở được ba ngày thì đã chạy trối chết, lão còn thề từ đó về sau
không bao giờ ra đó ở nữa, hơn nữa chỉ cần là khách mà Trình gia không
ưa, liền bị mời tới ở tòa tiểu lâu đó. Không một ai có thể ở đó đủ ba
ngày, thế nhưng Vân Diệp đã ở một tháng rồi. xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Cuối thu, trong hồ nước dưới thác có vài
con thiên nga đang giỡn nước, đây là vài con đan đính hạc (hạc đầu đỏ).
Bỗng nhiên Vân Diệp nổi hứng thú, cởi áo khoác xuống, mặc nội y bó sát
nhảy xuống, định xem kĩ hình dạng của đan đính hạc thế nào.
Hạc đầu đỏ cũng không thèm chú ý Vân Diệp, với người mấy ngày nay vẫn nhìn
chăm chăm bọn chúng, bọn chúng cũng không thấy ngạc nhiên. Thế nhưng khi Vân Diệp tới gần tiểu hồ, thì bọn chúng lập tức bay lên. Hai cánh lớn
giang ra đập mạnh làm bọt nước bắn lên cả mặt Vân Diệp. Vân Diệp cố chạy dọc bờ nước theo, nhưng động tác của thiên nga so với y còn nhanh hơn
nhiều lần, chờ đến lúc y chạy đến chỗ bọn chúng vừa đậu, thì hai chân
màu hồng của thiên nga đã rời khỏi mặt nước, hai chân duỗi thẳng về phía sau, cánh đã mang theo thân thể to lớn bay vút lên trời.
Vân
Diệp đứng trong nước ngây ra nhìn thiên nga đang bay xa, bất giác đi
tiếp thêm vài bước. Đợi đến khi nước hồ lạnh lẽo ngập bàn chân mới dừng
lại. Gió lạnh mang theo hơi nước thổi vào ngực trần, y giơ hai tay lên,
muốn để luồng hơi lạnh này thổi bay mọi phiền toái trong lòng.
Thân thể lạnh lẽo nhưng lòng lại khô nóng, một tháng qua tĩnh tu không những không thể khiến cho tâm bình lặng, trái lại còn khiến cỗ hỏa diễm trong lòng càng thêm mãnh liệt. Nhan lão đầu gạt người, vẫn chưa tới báo
mộng, xem ra không có quỷ thần gì, lão đã biến mất khỏi trời đất rồi.
- Hầu gia, đi rồi!
Lưu Tiến Bảo nhỏ giọng nói với Vân Diệp.
- Đi rồi? Cái gì đi rồi?
Vân Diệp thấy lạ hỏi Lưu Tiến Bảo.
- Thiên nga đi rồi, nếu như ngài không thích mấy con thiên nga kia, tiểu
nhân sẽ cho kỵ mã đuổi theo, mang cung tiễn bắn rụng chúng trước khi
chúng tiến vào Tần Lĩnh rồi nướng ăn.
Vân Diệp mỉm cười, vốc một vốc nước từ hồ lên vỗ vào mặt, sau đó nói với Lưu Tiến Bảo:
- Chuẩn bị một chút, chúng ta về nhà. Thác nước này quả thực quá ầm, ở lâu sẽ phát rồ.
Lưu Tiến Bảo rõ ràng thở phào một cái, đưa giầy khô cho Hầu gia thay. Đợi
Vân Diệp đi lên, hắn liền phân phó tôi tớ bắt đầu thu thập, chuẩn bị về
nhà.
Cả người quấn trong đống áo lông to như gấu, đang gật gù
trong chiếc xe thỉnh thoảng lại xóc nảy lên. Đầu óc trống trơn, nếu như
hiện tại tu, nhất định là trạng thái tốt nhất.
Chỉ cần không trở
về nhà, Tân Nguyệt sẽ khóc. Giờ thì Lý An Lan cũng khóc, đây quả thật là một loại bệnh truyền nhiễm, Linh Đương giờ cũng khóc. Chỉ có hai thiếu
gia Vân gia không nghĩ ngợi gì cứ vô tư cười. Lý Dung còn nhảy lên đùi
phụ thân đòi quà. Vân Diệp ôm lấy hai nhi tử, mỉm cười bước vào gia môn, đi thỉnh an nãi nãi. Nữ nhân rất phiền phức, không có chuyện gì cũng
khóc, gặp được thì phiền.
- Diệp nhi, Nhan lão tiên sinh đi rồi,
đây là đại nạn của lão nhân gia đã đến. Nghe nói khi gà gáy mới đi,
người đi lúc này là người có phúc, lão nhân gia suốt đời phúc lộc thọ có đủ rồi, không còn gì tiếc nuối. Nghe nói lễ tang hết sức trọng thể,
người tiễn đưa hơn vạn, một mảnh trắng xoá thật là hùng tráng. Bệ hạ
táng Nhan lão tiên sinh trong lễ tuyền. Chỗ còn chưa đào, đành phải đặt
dưới đất, đợi sau khi đào xong sẽ chôn. Ải hào của lão tiên sinh là Văn
Chính, nghe nói là tốt nhất. Chỉ có ta không đi, liệu có phải thất lễ
quá không? Khi Nhan gia tán tế phẩm, còn đặc ý mang tới cho ta nửa đầu
heo, đây là đại tình nghĩa, chúng ta cũng đi bái lão tiên sinh đi.
Vân Diệp đỡ nãi nãi bước chậm trong hoa viên, nghe nãi nãi cằn nhằn một số
việc vặt trong lòng thấy ấm áp. Khi nãi nãi nói tới Nhan Chi Suy thì
giọng thương cảm, y bèn nói:
- Nãi nãi, kính trọng một người
không nhất định phải phi ma đái hiếu, nhớ ở trong lòng là được rồi. Nhan tiên sinh chỉ rõ cho tiểu tử một điều đạo, cũng đủ cho tiểu tử hưởng
thụ suốt đời. Lão nhân gia mất rồi lòng tiểu tử rất khó chịu, nếu như
tới tang lễ không chừng sẽ thất thố. Thế này cũng tốt, đợi sang năm lão
tiên sinh lập bia rồi chúng ta cùng đi, xem lão nhân gia ở cõi âm uy
phong thế nào.
- Ngươi nói bậy, cẩn thận Nhan gia trách móc.
Nãi nãi vờ giận vỗ Vân Diệp một cái, nhưng trên mặt lại hiện nét cười, chỉ cần tôn nhi thoát khỏi đau thương là tốt rồi.