Tân Nguyệt cắn tai Vân Diệp một cái nói:
- Nữ nhân Cao Ly kia
sinh rồi, sinh ra một nhi tử, hiện tại cả ngày ôm hài tử không rời tay.
Mang canh bổ cô ta cũng không uống, ngày nào cũng chỉ ăn rau, còn gì
cũng không ăn. Ngay cả nước cô ta cũng phải cho chó cún uống trước rồi
mới uống, làm như chúng ta thừa dịp cô ta không chú ý sẽ hại chết hài tử vậy. Nữ nhân Cao Ly lòng dạ hẹp hòi, cả ngày ngân trâm không rời tay,
phòng bị ai chứ.
- Chủ yếu là phòng bị ta, lo lắng ta sẽ hạ tử
thủ. Vân gia không bỉ ổi như vậy, Uyên Cái Tô Văn về Cao Ly rồi, nghe
nói gia tộc bọn họ đã bắt đầu lui về Bình Nhưỡng, đây là điềm báo mưu
phản. Qua nửa năm, lại cho nữ nhân Cao Ly kia bồng nhi tử về. Có nhi tử, chắc hẳn Cái Tô Văn sẽ đẩy nhanh hành động mưu phản. Không vì chính hắn thì cũng vì hài tử của hắn, Cái Tô Văn không phản không được. Hắn đã
tạo nghiệt ở Trường An, ở Cao Ly cũng nên tạo một cái.
Tân Nguyệt nghe trượng phu nhắc tới mưu đồ thì không thèm nhắc lại. Quân quốc đại
sự của nam nhân không phải việc phận đàn bà như nàng có thể nói ra nói
vào. Có điều thương đội của Vân gia liệu có phải rút toàn bộ về hay
không lại là chức trách của nàng.
- Đương nhiên phải về, người
của Vân gia không làm pháo hôi. Nàng có biết hay không, ba người trong
thôn trang chính là chết vì làm nội ứng chi ta đánh thành trì, cuộc sống kia quá nguy hiểm, mặc kệ là người một nhà hay là địch nhân đều liều
chết, hi vọng sống sót rất xa vời. Người của ta không làm loại chuyện
này, năm sau từ từ rút họ về đi, để lại vài gián điệp là được rồi. Phải
là loại không thể bị người Cao Ly phát hiện, một khi Cái Tô Văn nắm
quyền, nàng cứ xem xem, chuyện thứ nhất hắn làm nhất định là đại thanh
tẩy, chỉ cần là người Đại Đường là sẽ gặp nguy hiểm. Nàng sớm chuẩn bị
đi.
Tân Nguyệt gật đầu rồi cùng Lý An Lan thương nghị xem bằng
cách nào để rút người trở về mà thần không biết quỷ không hay. Vân Diệp
mặc thêm y phục rồi tới tiểu viện của Vinh Hoa. Lúc này Vinh Hoa đang
cho hài tử bú, Vân Diệp đi vào nàng cũng không dừng lại, chỉ là yêu
thương nhìn hài nhi của mình.
- Vân hầu, mẫu tử chúng ta đã đến
giờ rồi sao? Mấy ngày này con mắt ta không dám khép lại, ta mệt mỏi quá, muốn cho hài tử có thể sống lâu ngày nào tốt ngày đó. Hiện tại xem ra
tới ngày cuối cùng rồi. Ta cũng không chống đỡ nổi nữa. Ta và hài tử
không có giá trị phải không? Nếu như phải giết hài tử thì để ta tự động
thủ được chứ?
Vinh Hoa đã tiều tụy không nhìn ra hình dạng, dường như chỉ một giây nữa thôi là sẽ té xuống mặt đất. Thế nhưng ý chí vẫn
kiên định vô cùng, không nhìn ra chút thỏa hiệp nào.
- Vinh Hoa,
ngươi đã thành công có được sự kính trọng của ta. Mặc kệ xem như tình
nhân hay là mẫu thân, ngươi đều là nổi bật. Cho nên, cho ngươi nửa năm
tĩnh dưỡng thân thể, hài tử cũng lớn hơn một chút, mẫu tử các ngươi sẽ
lên đường về Cao Ly. Thương đội Vân gia sẽ đưa ngươi đến biên cảnh,
ngươi viết thư bảo Cái Tô Văn tới đón. Mẫu tử các ngươi không có giá trị với ta, giết các ngươi ta không làm được, thôi thì trả lại cho Cái Tô
Văn.
Vân Diệp nói xong thì xoay người đi, vừa rời khỏi, Vinh Hoa phía sau vừa thả lỏng tâm thần đã truyền đến tiếng ngáy.
**********
Quá trình sống của nhân sinh chính là một quá trình phấn đấu, dù cho ngươi
không có bất cứ mục tiêu gì, ngươi cũng phải vì cái bụng của ngươi mà cố gắng. Càng là người cường đại, lại càng hi vọng có đối thủ cường đại.
Đế vương không có đối thủ quả thật tịch mịch, đám công văn khô khan cứ
nằm năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác khiến nhiệt huyết của
ngươi hoàn toàn bị diệt.
Đám đế vương cường đại trong lịch sử lúc về già vì sao đều trở nên bạo ngược? Quan trọng nhất chính là vì cuộc
sống không có mục tiêu, hoặc là say sưa với rượu mạnh mỹ nhân, hoặc là
sẽ lấy giết chóc để thỏa mãn ham thích. Tần hoàng như vậy, Hán Vũ như
vậy, Đường tông cũng không tránh khỏi. Là cận thần thân cận nhất của Lý
Nhị, Vân Diệp có thể cảm nhận được rõ ràng sự thèm khát máu huyết trong
lòng Lý Nhị. Đôi khi Vân Diệp hoài nghi Lý Nhị đang mong mỏi có giết
chóc đại quy mô xuất hiện.
Mang binh chiến tranh vẫn là khát vọng của hắn, một thống soái vô địch hôm nay chỉ có thể nhìn người khác tung hoành trên chiến trường, bản thân chỉ có thể ngồi trong hoàng cung chờ
đợi tin tức thắng lợi, thời gian như vậy khiến hắn vô cùng phiền muộn.
- Vân Diệp, nếu như trẫm có cơ hội mang theo mười vạn thiết kỵ, nhất định quét ngang thiên hạ, đánh đâu thắng đó. Thế giới này quá nhỏ rồi, tiểu
nhân khiến cho trẫm hít thở không thông, lầu các hoàng cung cũng quá
thấp bé, khiến cho ánh mắt của trẫm không thể phóng rộng. Giang sơn như
họa, giang sơn như họa nói nghe êm tai, thế nhưng ánh mắt của trẫm còn
không thoát nổi khỏi Trường An, nói gì thấy thiên hạ? Không bằng mang
theo mười vạn thiết kỵ tới chân trời, góc biển xem, dù là da ngựa bọc
thây trẫm cũng thấy lâm li thống khoái.
Lý Nhị mới uống một chút
rượu mà đã say khướt, Vân Diệp xác định hắn không phải say vì rượu mà là vì bực bội trong lòng, rất giống trạng thái của y gần đây. Khuyên cũng
vô dụng, Lý Nhị mà nghe người khác khuyên mới là chuyện cười. Mỗi một
lần tiếp thu khuyên can của đại thần, kì thật chính là quá trình ép thêm vào lò xo trong lòng hắn, càng không nói Lý Nhị là một người vô cùng tự kỷ.
Trưởng Tôn nghe Lý Nhị nói đến chết thì không khỏi lệ châu
lã chã, cầu xin hoàng đế đừng tùy tiện nói ra từ này, còn nói nếu như
hoàng đế đi rồi, nàng cũng không muốn sống nữa. Lý Nhị thở dài một tiếng kéo tay Trưởng Tôn biểu tình thắm thiết, vô cùng buồn nôn.
Trời
ạ, chẳng phải chỉ là uống rượu ăn cua thôi sao? Sao phải nói mê sảng đến thế, hai phu thê còn phải biểu diễn tiết mục quấn quýt si mê hay sao?
Ăn một con cua cũng không yên.
Lý Nhị không để ý chuyện này, hắn
hành phòng (sinh hoạt vợ chồng) cùng phi tử đều có hoạn quan bên cạnh
quan sát, thỉnh thoảng ghi lại một chút tình trường, không cần cấm kỵ
ai.
Vân Diệp quẳng cua xuống bàn định ra ngoài, ai mà biết tiếp
theo sẽ xảy ra chuyện gì, hoàng gia Đại Đường thối nát y nhìn không
quen.
- Trẫm hỏi ngươi đó Vân Diệp, vì sao không trả lời?
Lý Nhị thấy Vân Diệp muốn chạy thì lập tức hỏi cái nhìn của y về lý tưởng của mình.
- Bệ hạ, bệ hạ trên đỉnh cao nhìn hổ xem ưng, vi thần vô cùng bội phục.
Cổ nhân nói, Thiên tử kiếm lấy Yến Khê Thạch Thành làm mũi, Tề Đại (Thái Sơn) làm lưỡi, Tấn Ngụy làm sống, Chu Tống làm chuôi, Hàn Ngụy làm vỏ,
bao lấy tứ (man) di, bọc lấy bốn mùa, cuộn lấy Bột Hải, vây lấy Thường
Sơn, chế ngũ hành, luận hình đức, khai âm dương, cầm xuân thu, hành thu
đông. Kiếm này thẳng vô cùng, giơ lên là cao nhất, hạ xuống không có thứ thấp hơn, trên quyết phù vân, hạ tuyệt địa kỷ (địa chất). Kiếm này một
khi dùng định chư hầu, phục thiên hạ. Ngài chỉ cần ngồi ở Trường An là
có thể khiến thiên hạ thần phục, đây mới là phong cách của thống soái
bày mưu nghĩ kế quyết thắng ngoài ngàn dặm. Nếu tự mình mang theo quân
đội chạy đông chạy tây, đoạt thành bạt trại thì rất mất thể diện của bệ
hạ, dù là giết chết địch nhân cũng là cho hắn thể diện, không cần thiết
phải làm vậy.
- Cút, Thiên tử kiếm là gì trẫm còn biết rõ hơn
ngươi, làm thế nào trẫm tự có chủ ý. Những lời sáo rỗng này từ nay về
sau đừng có lèm bèm thêm nữa, mất công nói những lời này thà rằng mang
thêm hai bình cua ướp vào còn tốt hơn.
__________________
Quyển 13: Thần phật đầy Trường An - Chương 2: Huyền Trang trở về (2)
Người dịch: htph
Sưu tầm: tunghoanh.vn
http://vipvanda
Tâm tư kia của Lý Nhị rốt cuộc cũng trôi qua, tiếp tục ngồi xuống ăn cua.
Trưởng Tôn mở banh cua ra, cầm muôi bạc móc thịt bên trong cho Lý Nhị
ăn. Tháng 9 cua đực béo nhất, tháng 10 cua cái tốt nhất, thời tiết này
ăn cua nhất định là hưởng thụ lớn nhất.
- Vân Diệp, nghe nói
ngươi trụ ở Thính Đào các được một tháng? Đấy là nơi nhà Lư quốc công
chuyên dùng để đuổi khách, vậy mà ngươi cũng có thể ở được?
Trưởng Tôn trước nay vẫn rất quan tâm đến mọi cử động của Vân Diệp. Vân Diệp
đau lòng vì Nhan Chi Suy tạ thế, đã một mình ở nơi khó có thể ở nhất một tháng để biểu thị đau thương, điều này đã trở thành giai thoại trong
giới sĩ lâm Trường An. Câu nói đêm đó của y cũng đã bị truyền ra, "Đừng
nói cho ta tin cố hữu mất.", đã trở thành cảm nghĩ chân thành nhất khi
ai điếu vong hữu. Mà Vân Diệp ở được trong Thính Đào các một tháng, càng khiến cho mọi người cảm nhận được ý đau đớn vô cùng trong lòng y. Hiện
giờ có người ra giá năm nghìn quan muốn mua Thính Đào các của Trình gia, nghe đâu bị lão Trình quẳng ra ngoài. Thính Đào các, hiện tại đã là
điển cố của Trường An.
- Hồi nương nương, gần đây trong lòng vi
thần âm ỉ cháy, vốn đang miễn cưỡng ngăn chặn, thế nhưng Nhan lão tiên
sinh mất chẳng khác nào bát dầu đổ lên. Vi thần vì không muốn thất thố,
đành phải tự mình đến Thính Đào các, muốn tìm một cách phát tiết.
Lý Nhị trố mắt quan tâm hỏi:
- Đống lửa đấy tắt chưa?
Hắn cũng đang đối mặt với vấn đề tương tự, đoạn nói vừa rồi kì thật chính là một hình thức phát tác.
Vân Diệp cười khổ buông tay nói:
- Vẫn chưa, không có chút tác dụng nào, thần phỏng chừng nếu lại được đi Cao Ly lần nữa, nói không chừng có thể dẹp loạn.
Lý Nhị ném cái chân thừa của con cua vừa ăn ra bàn, nói:
- Ta tưởng ngươi có cách gì hay để tiết tâm hoả, hóa ra cũng là muốn dựa
vào giết chóc, chinh chiến. Đừng nghĩ nữa, mấy năm nay quân thần chúng
ta đã không đánh nhau, nếu có thì cũng đã có bọn Lý Tịnh. Thôi thì trẫm
cứ ấm ổ ở hoàng cung, ngươi thì ở yên Ngọc Sơn dạy học đi. Vạn nhất áp
chế không được, quân thần chúng ta sẽ mặc áo giáp đánh nhau, khắp Đại
Đường cũng chỉ có ngươi có chút can đảm đao thật thương thật khoa tay
múa chân với trẫm vài cái...
- Không chơi, không phải là đánh
nhau, mà chỉ đơn thuần là ngài đánh thần. Thà thần tìm bọn Trưởng Tôn
Xung, Lý Hoài Nhân, Trình Xử Mặc, dù không đánh lại nhưng cũng sẽ không
bị đánh.
Người thật nói việc thật, Lý Nhị chỉ có thể bất đắc dĩ
thở dài, vấn đề của bản thân phải tự mình giải quyết, người ngoài cũng
chẳng giúp được gì. Tĩnh tâm gột rửa suy nghĩ mới là biện pháp tốt.
Trưởng Tôn nhìn hoàng đế rồi lại nhìn Vân Diệp, mắt bỗng nhiên sáng lên, vỗ tay nói:
- Bệ hạ, tâm ma của chàng lại xuất hiện, xem ra tâm ma của Vân Diệp cũng
không nhẹ, không bằng thần thiếp quảng chiêu cao tăng phật môn thiên hạ, đạo gia nổi tiếng, thậm chí cả vu y thôn dã, tát mãn của Ky Mi Châu,
quốc sư, để cho bọn họ tề tụ Trường An, khai pháp cầu phúc cho bệ hạ,
thế nào?
Vân Diệp thích náo nhiệt vỗ tay hoan nghênh, vạn nhất
tâm phiền của Lý Nhị không áp chế được, cố ý tìm y luận võ thì thật là
thảm sự nhân gian. Về phần cao tăng đại đức làm sao siêu độ, đạo gia nổi tiếng làm sao thi pháp, Vu thần làm cát bay đá chạy ra sao, tát mãn
khiến quỷ thần phụ thể thế nào thì có liên quái gì đến y? Nếu không được thì đến Ngọc Sơn bế quan, không để đệ tử thư viện phải chịu trà độc là
được.
- Hừ hừ, hoàng hậu có điều không biết, nàng không cần hô
hào, không đầy 10 ngày nữa thần phật sẽ đầy Trường An. Huyền Trang đã
trở về, đồng hành còn có hóa thân của Khổng Tước minh vương, hai vị mao
thần sơn dã. Một tháng trước đã tiến nhập Ngọc Môn quan, tính ra mấy
ngày nay cũng sắp tới Trường An rồi. Có người nói lần này Huyền Trang
thu hoạch phong phú, kinh quyển được 1350 quyển. Trẫm muốn cho Huyền
Trang hoàn tục làm quan, Vân Diệp, ngươi thấy thế nào?
Vân Diệp
thần tình cổ quái, Huyền Trang sớm đã về tới Đại Đường, rất có thể liên
quan đến thảm trạng của phật môn hiện nay. Không có Hầu Tử, lôi trở về
một Khổng Tước làm gì? Hai mao thần? Trư Bát Giới, Sa hòa thượng?
Lý Nhị thấy Vân Diệp đang suy nghĩ thì cũng để yên, tiếp tục nói với Trưởng Tôn:
- Người còn chưa vào Trường An, cố sự đã vào trước một bước. Có người nói Huyền Trang ở hoang nguyên gặp địa long cựa mình, kết quả xuất ra một
tảng đá, trong tảng đá có một phật, hỏi Huyền Trang hiện tại là lúc nào, Huyền Trang liền nói cho biết. Phật trong tảng đá kia nói cho Huyền
Trang, lập tức sẽ có tân phật giáng thế, hắn muốn tiếp tục ngủ đến lúc
tân phật thời kì mới tỉnh lại. Trẫm rất muốn biết tân phật này là ai?
Vân Diệp kì quái nói:
- Huyền Trang là một tăng nhân tín ngưỡng kiên định, có thể đi mấy nghìn
dặm đến Thiên Trúc thỉnh kinh, nghị lực như vậy rõ ràng là nhân tuyển
tân phật tốt nhất. Thế nhưng nghĩ ra việc kì quái này không phải cái đầu bảo thủ của hắn mà nghĩ ra được. Năm đó thần yêu cầu hắn phải viết lại
hiểu biết về Tây Vực Thiên Trúc, hắn chắc hẳn sẽ tuân thủ ước định này.
Về phần kinh Phật Thiên Trúc làm ra, phỏng chừng đều là Bối Nghiệp kinh. Môn phái phật gia rất nhiều, Phật tổ nói thần phật nhiều không đếm xuể, có thuyết pháp quá khứ, hiện tại, tương lai ba loại phật, thậm chí còn
hoành tam thế phật.
Hiện nay Đại Đường ta mệnh lệnh phật môn nộp
thuế, hơn nữa ra pháp lệnh đồng tử không được quy y, bọn họ cảm thấy bệ
hạ đang chèn ép phật môn, muốn thông qua một số cải cách phật môn để thu thêm tân sinh tại Đại Đường. Trước làm ra dư luận, sau đó thay đổi, tất nhiên là không thể quá đột ngột. Vi thần nghĩ, Huyền Trang có lẽ chính
là một điểm trong kế hoạch đó.
Trưởng Tôn cao hứng nói:
-
Huyền Trang là một người thành thật, bản cung đã gặp qua hắn, quả thật
có phong thái cao tăng. Nếu như hắn quả thật ngay thẳng như vậy, bản
cung với việc hắn khai tông lập phái rất hoan nghênh.
- Hừ hừ,
không hoan nghênh chỉ sợ là không được. Cao tăng toàn quốc đều đã tề tựu Trường An, nghe nói Tây Hoa pháp sư Hà Bắc cũng đang tới, tiểu đạo quan của Tôn tiên sinh cũng đang được sửa lại. Đều muốn làm thần tiên cả, về mặt này sợ rằng chỉ có Tôn tiên sinh là bất đắc dĩ, người khác trẫm còn cần phải xem thêm.
Nghe Lý Nhị nói xong, lưng Vân Diệp bắt đầu
đổ mồ hôi lạnh, cái gì gọi là xem thêm? Lẽ nào lại muốn động đao nữa?
Vừa mới có người chết còn chưa đủ hay sao?
Vân Diệp không dám
nghĩ, về đến nhà thì đóng cửa không ra, ai cũng không gặp. Nghi thức
chào đón Huyền Trang không đi cũng được, thanh tĩnh bản thân quan trọng
hơn.
**********
Trở lại thư viện, Vân Diệp liền hạ lệnh
phong tỏa, lý do là thư viện muốn chuẩn bị cho cuộc thi một tháng tới.
Đại khảo ba năm một lần của triều đình rốt cuộc cũng đến, nếu như lần
này không có thành tích tốt, vậy đành phải đợi ba năm sau. Thì ra công
còn có quyền lợi được tiến cử, thậm chí người quyền cao chức trọng còn
có thể tự bổ nhiệm chúc quan cho mình. Hiện tại quyền lợi tự bổ nhiệm
chúc quan đã bị hoàng đế thu hồi toàn bộ. Dù là chính tuyển quan, hay là văn tuyển quan, dù là chúc quan của vương phủ, công chúa phủ hiện tại
cũng đều do hoàng đế. Lục phẩm trở xuống nếu không có đại ấn Lại bộ, vậy không phải là quan lại của vương triều Đại Đường. Trên lục phẩm không
có ấn hoàng đế, vậy đó nhất định là giả, một khi bị bắt chỉ còn nước rơi đầu.
Học sinh của thư viện không ai làm càn. Ai cũng biết tính
quan trọng của cuộc thi này, trong thư viện đèn đuốc sáng trưng cả đêm
không tắt. Một số học sinh chưa đủ tự tin sẽ tìm tiên sinh, thỉnh tiên
sinh trợ giúp giới hạn đề khảo. Mặc dù bị quở mắng, thế nhưng cuối cùng
mấy tiên sinh cũng viết xuống vài mục.