Lý Cương cũng rất bận, mấy chục bức thư gửi đi bốn phương tám hướng, giống như thủ lĩnh lục lâm triệu tập bọn đàn em vậy.
Ở Tấn Dương xa xôi có hai vị văn sĩ trung niên đang đánh cờ, người này
một quân, người kia một quân, chơi tới say sưa, bên cạnh có đồng tử rót
rượu cho hai vị, rượu ấm vào bụng, thở ra một hơi, cực kỳ thư thái.
- Văn Kiệt huynh, Lý sư gửi thư tới hẳn huynh xem qua rồi, ý huynh ra sao?
Bạch y văn sĩ hỏi thanh y trung niên:
- Lý sư đã gọi, tất nhiên phải đi, chúng ta trì hoãn nhiều năm, chớp mắt
đã tới tuổi tri thiên mệnh, còn bao nhiêu thời gian để bỏ lỡ nữa đâu. Vi huynh lần này tới là để cáo từ Kim Trúc hiền đệ, ba ngày nữa vi huynh
sẽ lên đường tới Ngọc Sơn.
- Tiểu đệ cũng có ý này, trong thư Lý
sư miêu tả Ngọc Sơn như động tiên chốn phàm cảnh, làm gì có lý này? Vả
lại lần này không ngờ Lý sư không ngờ còn chuẩn bị đầy đủ cả nơi ở, đồ
dùng nói chỉ cần mang hành lý tới là có thể vào ở, những chuyện vặt vãnh không cần lo, tự có người an bài. Tiểu đệ rất tò mò, vị thiếu niên hầu
gia kia đâu ra bản lĩnh của Đào Chu Công chứ, ném ra mấy nghìn quan mà
không chớp mắt một cái, nếu chẳng phải do Lý sư nói, tiểu đệ nhất định
cho rằng đây là lời tầm bậy.
*** Đào chu công là Phạm Lãi, được coi là thương gia giàu có nhất chiến quốc, định ra 16 nguyên tắc kinh doanh.
- Nếu đã như thế ba ngày sau hai ta kết bạn lên đường nhé.
- Hay lắm.
Cuộc đối thoại như vậy không chỉ có ở Tấn Dương mà còn ở Trừ Châu, Sở Châu, thậm chí là ở Dương Châu xa xôi nhất.
Khi Vân Diệp đang điên cuồng dùng đá xây nhà thì có một tăng nhân còn điên
cuồng hơn, ông ta muốn lấy sắt xây nhà, tên cũng đặt sẵn rồi, gọi là
Thiết Ngõa Tự, tức thì tên tuổi chấn động thiên hạ, không biết vị đại sư này có phương thức chống rỉ thế nào, Vân Diệp quyết định nếu có cơ hội
đi tìm ông ta hỏi.
Nhìn những sọt tiền trong nhà bị đưa đi từng
cái một, lão nãi nãi lòng đau như cắt, đến tối ăn ít hơn nửa bát cơm,
dùng giọng kéo dài nói:
- Già rồi, nên tiết kiệm nửa bát, giữ lại đêm đói còn ăn.
Cô cô cười trộm, một cái đũa đập ngay lên đầu, tức thì yên tĩnh ngay.
- Nãi nãi, tiền là để dùng, người không dùng thì nó chỉ là một đống đồng
nát sắt vụn, lại còn tốn chỗ, tiền tiêu đi mới là tiền. Nãi nãi nghĩ mà
xem, chúng ta tiêu đi một vạn quan, tức là nạn dân kiếm được một vạn
quan, họ dùng để mua lương thực, sau đó tiền tới tay đại hộ, chúng ta
lại đem nước hoa bán cho đại hộ, đem đống đồ lung tung trong nhà cho đại hộ, như thế chẳng phải tiền lại về kho nhà ta sao? Trong quá trình này
thêm cái gì? Thêm một đại thư viện chưa từng có trên lịch sử, quốc gia
thêm thuế thu, nạn dân thêm lương thực, đại hộ thêm nước hoa, ai cũng có được thứ mình muốn, còn chúng ta không tổn thất gì cả, lại có thêm một
thư viện. Có cái thư viện này nãi nãi muốn đem Vân gia truyền bao đời
thì được bấy nhiêu đời, đây chính là gốc rễ của chúng ta, không phải là
đồng tiền vô dụng. Nếu nãi nãi thích, mai cháu đi Trường An kiếm cho
người thật nhiều tiền, chất đầy nhà, đầy cả giường của nãi nãi, như vậy
nãi nãi có thích không?
Lão nãi nãi hơi xấu hổ.
- Người là nãi nãi tốt nhất thiên hạ, cháu làm như thế là có đạo lý, tiền là thứ
đói không ăn được, chết không mang đi được. Nhìn thấy nạn dân khắp nơi,
nãi nãi cũng không thích phải không? Trước kia nãi nãi bảo cháu tích đức tốt hơn tích tiền, sao bây giờ lại xót tiền rồi?
Vân Diệp cười hỏi lão nãi nãi, cần phải cởi bỏ tâm kết cho lão nhân
gia, bà cứ luôn muốn tích tiền, cái danh giàu nhất thiên hạ trừ hoàng
gia ra không một ai mang nổi, ai mang vào là chết.
Chuyện này qua đi lại tới chuyện khác, trong nhà nhiều nữ nhân, không bao giờ hết
chuyện, lần này lại có thêm nữ nhân tới, mình có vận nữ nhân à?
Cũng không biết từ lúc nào mà trong nhà hình như có thêm hai người, buổi
sáng ra ngoài luôn gặp được khuôn mặt tươi cười của Tân Nguyệt, trong
giỏ trúc của Tiểu Thu luôn có một ít bánh đậu xanh mà Vân Diệp rất
thích, vội vàng thi lễ xong rồi ai đi đường nấy, tựa hồ không có gì
không ổn.
Lúc ăn cơm buổi trưa đều bếp Vân gia đưa thức ăn tới
đúng giờ, đó cũng là thời gian Vân Diệp cùng mấy vị lão tiên sinh tiến
hành giao lưu vấn đề quan trọng, vứt đi cổ huấn ăn không nói, lão tiên
sinh cảm thấy sức ăn của mình tăng thêm.
Ăn cơm xong, chuẩn bị ba hoa khoác lác thì sẽ có một nữ tử áo xanh xuất hiện, bê cho mọi người
trà thơm pha rất vừa vặn, được mọi người đồng thanh khen ngợi, sau đó
che mặt lui ra.
Trong thư viện không còn ai uống canh dầu nữa,
làm Triệu Duyên Lăng rất tôn thương, đành khi có một mình mới nấu một
chén, cảm thụ cái thú của trà trong miệng.
Tân Nguyệt và Tiểu Nha ở tiền viện chơi tung cầu, cả hai đều rất vui vẻ.
Tân Nguyệt và cô cô ở trong bếp thảo luận cách làm bánh, trình độ làm bánh của Vân phủ phát triển rất nhanh.
Tân Nguyệt và thẩm thẩm ở trong hoa viên cùng làm quần áo, thi thoảng đổi
cho nhau, vì thế Vân Diệp có một bộ áo bào hoa lệ đất Thục, hết sức bắt
mắt.
Tân Nguyệt ở hậu trạch nói chuyện với nãi nãi, không biết nói gì mà khiến nãi nãi thi thoảng lại cười lớn, có vẻ rất hòa hợp.
Cho tới một ngày Vân Diệp ở thư phòng phát hiện hết trà, gọi Nhất Nương tới cho thêm nước sôi, rèm cửa vén lên lại là Tân Nguyệt, mặt thẹn đỏ thêm
nước cho Vân Diệp đang chấn động rồi rời đi, cách rèm trúc thấp thoáng
thấy được bóng lưng tuyệt đẹp của nàng thoáng qua, còn xen vào tiếng
cười của Nhất Nương.
Vân Diệp không lạ chuyện Tân Nguyệt chinh
phục được những nữ nhân lớn nhỏ ở trong nhà, chỉ lạ rằng nàng chinh phục lại nhanh như thế, xem ra tố chất của nữ nhân trong nhà cần nâng cao,
không biết cô cô khó chơi, thẩm thẩm đanh đá, nãi nãi mưu sâu tính xa
đâu mất rồi.
Hôm qua còn thấy nàng chơi cùng Tiểu Đông, đẩy xích
đu rất hăng say, Tiểu Đông lén lút đào thức ăn đem chôn ra, mời Tân
Nguyệt ăn. Có thể lừa được Tiểu Đông đem thức ăn cất giữ ra cho nàng bảo quản, riêng một điều này thôi làm Vân Diệp cảm thấy Vân phủ bị bao phủ
trong một bóng đen cực lớn, cái bóng đen này rất giống Tân Nguyệt.
Ăn cơm không xong nữa, nữ nhân cả nhà xoay quanh Tân Nguyệt, người này gắp cho một miếng gà, người kia múc cho một thìa canh, làm Vân Diệp thường
ngày hưởng thụ đãi ngộ ngày lửa giận muôn trượng, bát trống nửa ngày rồi mà không ai để ý. Tiểu Nha còn cho xương gà vào trong bát Vân Diệp nói
là không nhai được, mời ca ca ăn.
Bỏ bát xuống, kiên quyết không
thèm ăn cái đồ bố thì, hầu gia định đích thân vào bếp kiếm đồ lót dạ,
không ngờ trong bếp cũng vô cùng náo nhiệt, khắp nơi là nha hoàn phó
dịch.
Tiểu Thu và đám nha hoàn ăn với nhau, mỗi người bê một cái
bát lớn, là loại bát còn to hơn đầu người, bát chất đầy, thức ăn cao
vút, vùi đầu ăn ngon lành, bộ dạng như không có ai bên cạnh, tự nhiên
hơn cả ở nhà.
Không bỏ thể diện xuống được, Vân hầu gia xoa cái bụng mới no lưng lửng lảo đảo chạy về thư viện, ôi sao mà thảm thế.
Mấy ông già không có việc gì làm đang ngồi hóng mát, ai cũng chỉ mặc quần
cộc áo cộc, chân đi dép lê, vắt chân ngữ ngũ năm trên ghế tựa, tay phe
phẩy quạt, trên bàn thấp đặt ấm trà, nói khát thì cầm lên cho vào miệng
tu, nếu mà có thêm vài câu kinh kịch, Vân Diệp cho rằng mình tới Bắc
Kinh rồi cơ.
- Tuổi còn trẻ thì đừng có sán vào đám lão già, tự đi tìm niềm vui đi.
Còn chưa tới gần đã bị người ta đuổi đi như chó rồi.
Vân Diệp không có chỗ nương thân đành tìm Tôn Tư Mạc, nói ra thì lão
nhân gia còn chưa đồng ý an gia ở thư viện, nhân lúc nhàn rỗi không có
việc gì làm, tìm ông ta tâm sự, xem có thể giữ ông ta ở lại thư viện
được không.
Cùng với với ánh mặt trời cuối cùng chen vào phòng
Lão Tôn, bên trong mùi thuốc nồng nặc, ập vào mặt làm đau cả mắt, vừa
mới vào lại chạy ra, không biết Lão Tôn đang làm cái gì, đợi chốc lát
thì Hỏa Trụ cũng chạy ra nốt, mặt đầy nước mắt trông rất đáng thương,
đợi lâu lắm mới thấy Lão Tôn đủng đỉnh đi ra, miệng lẩm bẩm:
- Lại thất bại rồi.
- Đạo trưởng đang làm gì mà động tĩnh lớn thế?
Vân Diệp tò mò hỏi, tựa hồ ngay cả thư viện bây giờ cũng có một số thứ y
không hiểu, rất nhiều người quái lạ, như lão Tôn đây tìm dược liệu khắp
nơi, muốn làm ra thuốc bột giống trong tay Vân Diệp, nghe nói ông ta sắp thành công rồi.
Ly Thạch tiên sinh chỉ cần có thời gian rảnh là
quanh quẩn bên đống xương lớn kia nghiên cứu, không được hỏi, ai hỏi là
nổi giận, đã có học sinh tới báo cáo nói Ly Thạch tiên sinh đang ăn vụng xương rồng, còn lén vẽ tranh các loại xương, hình như muốn phi thăng.
Nguyên Chương tiên sinh đã nhiều lần vờ vô tình hỏi Vân Diệp chuyện liên quan
tới Bạch Ngọc Kinh, còn ngại ngùng hỏi bản thân có khả năng tới nơi đó
không?
Úy Trì đại ngốc một mình đào tung cả cái dốc trước mặt,
nói là muốn xây một tòa thành, dùng bài binh bố trận, chuẩn bị quyết tử
chiến với Đoàn Mãnh ở đây.
Lý Thái hiện giờ thích buộc khăn vào
đá, ném lên trời sau đó nhìn cái khăn tóm bốn góc từ từ đưa cục đá trở
lại mặt đất, ban đầu là cục đá nhỏ, dần dần biến thành một cân, hai cân
rồi năm cân, hôm qua nhìn thấy thị vệ của hắn vác một tảng đá cực lớn
nặng hơn trăm cân gian gian leo lên Ưng Chủy Nhai.
Lão Tôn không nghe thấy Vân Diệp hỏi, hoặc là ông ta căn bản không thèm để ý tới y, dẫm chân rồi lại chạy vào phòng.
Đây là tự tác nghiệt.
Không ai để ý cũng tốt, Vân Diệp chạy vào bếp thư viện, ép đầu bếp nộp ra
miếng thịt dê ngon nhất, dùng bếp lò nhỏ đun trà đặt lên một cái nồi
nhỏ, chuẩn bị làm lẩu thịt dê cho mình, có cả đậu hũ, rau xanh, cùng một ái nấm dại, không gọi ai cả, chỉ có một mình, hôm nay lão tử khó chịu,
không tin không ăn hết năm cân thịt dê này.
Dưới gầm giường còn
giấu rượu nho, đó là lấy trộm từ nhà Lý Hiếu Cung, bầu rượu da đầy ăm
ắp, ngâm vào trong giếng, lát nữa uống cho ngon.
Không thích ăn
lẩu dê xuông, ta ăn lẩu phải có rau, đầu bếp đưa thịt dê thái mỏng dính
như sợi tóc tới, rau xanh mươn mướt trông tới mà thèm, đầu hũ trắng mịn
cắt thành hình sợi, giã tỏi, phết tương, Vân hầu gia định khao mình một
bữa thật đã.
Nhưng trời luôn có phong vân bất trắc, ngay khi Vân Diệp há miệng ra thì Lý Khác hấp tấp xô cửa xong vào, miệng hét lớn:
- Hết rồi, hết rồi.
Vẻ mặt hốt hoảng.
Chớp mắt một cái phát hiện ra nồi lẩu, lập tức quên cả ưu sầu, lấy từ trong lòng ra một đôi đũa bạc, khua khoắng trong nồi lẩu.
- Xảy ra chuyện gì mà ngươi cuống lên nhưu vậy?
Vân Diệp lo xảy ra chuyện, dù sao đám máy móc công trình sơ cấp kia không đáng tin lắm.
- Không còn gạch ngói nữa, tốc độ quá nhanh, làm không kịp, loại xi măng
mà ngươi nung cũng sắp hết rồi, chúng ta đã đắp xong đá, chỉ thiếu mỗi
gạch và xi măng, xi măng còn đỡ, chỉ cần đập vỡ nghiền nát là được, gạch ngói thì hết cách, không có là ba ngày nữa đình công.
Ăn hai miếng
thịt dê, Lý Khác nóng lè lưỡi ra, vừa xuýt xoa và lúng ba lúng búng nói, mắt thì không rời thịt dê đang nhào lộn trong nồi:
Lò gạch của
Vân gia từ sau cái lần vô ý nung được lưu ly, diêu công được gia chủ
tưởng thưởng, oanh động cả lò, từ sau đó trở đi thường xuyên có những
thứ kỳ quái được nung ra, giá đồ cổ trong thư phòng của Vân Diệp toàn là cục đá hình dạng kỳ quái, có một loại đá bị nung xốp, đập vỡ rồi, cho
thêm nước qua một đêm liền cứng lại, Vân Diệp biết đây hẳn là xi măng
rồi, thử lại cả trăm lần mới tìm được tiêu chuẩn, hiện giờ đang nung quy mô lớn, công việc tiếp sau đó rất nhiều, cần đập vỡ cả phiến đá lớn ra, sau đó phết đều lên đá mới có thể dùng được, lòng tin làm nhà bằng đá
của Vân Diệp cũng từ đó mà ra.
Đợi Vân Diệp tỉnh lại thì phát
hiện ra Lý Khác không ngồi ăn nữa, đang cởi đai lưng, còn nhìn lên bàn
thì thịt dê đã mất quá nửa, rau xanh đậu hũ cũng vơi đi một nửa, hiện Lý Thái úp mặt vào bàn ăn hùng hục.
- Vừa rồi thấy Vân hầu lòng có
điều suy nghĩ, bổn vương thấy Lý Thái còn chưa ăn tối, liền gọi tới,
cùng ăn món ngon này, đây mới là ăn cơm chứ, tiểu vương cuối cùng cũng
được ăn một bữa cơm thực sự, không phải là cơm thừa.
Lý Khác ngó lơ ánh mắt muốn phun lửa của Vân Diệp, thong thả giải thích.
Lý Thái đang mò thịt dê còn giơ ngón cái lên khen tam ca chí công vô tư.
Bỏ đi, hôm nay không phải ngày tốt để ăn uống, đợi Lý Thái tiêu diệt xong
miếng thịt dê cuối cùng, ba người rời phòng, gió tối phất qua, thổi đi
bực bội trong lòng Vân Diệp, đứng ở trên cao, dưới chân là sông Đông
Dương ánh sóng bàng bạc, hai bên bờ dựng lên mấy chục lâu phòng ba tầng, mặc dù mới chỉ có đường nét bên ngoài, nhưng cũng quy mô lắm rồi, làm
người ta tán thưởng không thôi, công trường huyên náo cuối cùng đã trở
nên yên tĩnh, trong núi lượn lờ từng làn khói, đó là người lao động đang làm việc, hẳn qua một ngày vất vả, lúc này cầm bát cơm, trong lòng họ
quên đi thiên tai đáng sợ kia.
- Diệp Tử, đây là chuyện có ích
nhất mà ta làm từ trước tới nay, các loại phòng ốc huy hoàng từng cái
từng cái dựng lên từ tay ta, ngươi không biết thích như thế nào đâu,
thậm chí ta hiểu được vật liệu dùng cho mỗi căn nhà, dự đoán được khi
nào có thể hoàn thành, chỉ có ta mới biết căn nhà đó xây lên rồi sẽ
tráng lệ ra sao. Nói trước rồi đấy, ngươi giữ lại cho ta một cái, mùa
thu Ngọc Sơn đẹp nhất, tới khi đó ta đưa mẹ ta tới ở vài ngày, để người
cũng thích.
- Hừm, mơ hay thật, những căn phòng đó đều có mục
đích, năm sau sẽ tuyển sinh quy mô lớn, khi đó học sinh không ít hơn một nghìn, tiên sinh cũng sẽ có một trăm, ta còn lo không đủ phòng, lấy đâu ra cho ngươi.
- Chẳng qua ăn cơm của ngươi thôi mà, có cần nhỏ nhen tới mức đó không, ta trả tiền không được à?
Lý Thái cuống lên:
Chẳng thèm quản tâm tư quỷ quái của bọn nhóc, kéo Lý Thái đi về, cửa thư viện rất náo nhiệt, phu phụ Hoàng Thử đang dọn quán, cười toét miệng, chắc
thu hoạch không phải ít, các lão tiên sinh cũng đang thong thả từ bên
sông đi bộ về, vừa đi vừa nói cười, học sinh đùa cợt trước cổng, Triệu
Duyên Lăng cùng các tiên sinh bàn luận kiến trúc bên sông, mặt đầy kỳ
vọng. Vân Diệp đi qua đám đông, đột nhiên có người gọi:
- Vân thế huynh.
Quay đầu lại nhìn thì ra là Tân Nguyệt, nàng thẹn thùng sách một cái hộp
thức ăn, bẽn lẽn mãi mãi nhét vào tay Vân Diệp, thỏ thẻ nói:
- Huynh buối tối chưa ăn no, muội chuyên môn làm vài món nhỏ, huynh thử đi.
Nói xong che miệng chạy mất.
Đám học sinh hú lên như chó sói, mấy vị lão tiên sinh vuốt râu gật gù, phu phụ Hoàng Thử mặc cười chúc phúc.
" Thôi bỏ mẹ rồi!" Vân Diệp gào lên trong lòng, sao lão tử quên khuê nữ
đất Thục nổi danh lớn gan, làm thế này lão tử còn cưới ai khác được nữa
à?