Ngồi trước cái bàn nhỏ Vân Diệp lấy thức ăn trong hộp ra, đúng là món ăn nhỏ, bốn cái đĩa nho nhỏ lần lượt đựng thịt gà, lạp xường, rau trộn,
nấm sào măng, còn có một hũ cơm, trông có vẻ không tệ, chẳng biết ăn ra
sao.
Bạch trảm kê nhìn một cái là biết ngay tác phẩm của đầu bếp
nhà mình, học cách thái gà nghiêng của mình, người thường không làm nổi. Lạp xường có vẻ được, hấp chín lên trông béo ngậy làm người ta chảy
nước miếng, nãi nãi đem nó là món ăn tuyệt phẩm của Vân gia, bình thường không cho ăn, chỉ đến lễ tết mới ăn một chút, lần nào Vân Diệp cũng
phải chia cho mấy đứa muội muội tham ăn, vì thế thường làm nãi nãi không vui, nói là không có quy củ, của ai người đó ăn, không được cướp.
Cho rau trộn vài miệng nhai một cái Vân Diệp liền thở dài, nhả rau ra, dùng nước súc mấy lượt mới hết vị đắng trong mồm, không biết Ngọc Sơn tiên
sinh hưởng thụ lòng hiếu thảo của tôn nữ ra làm sao, rau đắng nếu sau
khi luộc chín mà không dùng nước lạnh loại đi vị đắng thì chưa nói là
khó ăn, thậm chí còn hại thận. Có điều lão tiên sinh tuổi cao rồi, lão
thê cũng mất sớm, chẳng còn dùng tới thận mấy nữa, tổn thương cũng được. Nhưng ta là thiếu niên triều Đường mới ra lò, đang lúc dùng tới thận,
nàng có cần độc ác với ta như thế không?
Món nấm dại cũng khỏi
phải ăn, từ món ăn trước mà xét thì Vân Diệp biết tài nấu nương của Tân
đại tiểu thư rất đáng lo, vì tránh trúng độc, không nên đụng vào nấm thì hơn, chẳng may có một hai cái nấm trông thì thật đẹp, nhưng lại là nấm
độc thì hậu quả khó lường. Tân đại tiểu thư lại lớn gan, thích những thứ đẹp đẽ, loại nấm màu sắc sặc sỡ, trông mập mạp ngon mắt nhất định nàng
sẽ rất thích, còn về nấm ngon trông khó coi, màu sắc đáng ghét thì nhất
định nàng không thèm nhìn.
Cẩn thận bới vài miếng cơm, được đấy
chứ, thơm mềm dẻo, có thể lấy dã lương vùng lau sậy nấu thành như thế
này đúng là kỳ tích, nhất là với Tân Nguyệt mà nói.
Ăn xong cơm,
súc miệng, Vân Diệp chuẩn bị soạn bài, ngày mai phải giảng hai tiết vật
lý, tác dụng lực tương hỗ, đúng nó rồi, ngồi xuống trước bàn, mau chóng
đắm chìm vào đó, ký ức trong đầu ngày càng rõ, tới ngay cả thói quen
nhăn mũi của thấy giáo vật lý của y trước kia cũng như hiện ngay ra
trước mắt, Vân Diệp không biết hiện giờ mình là người hay là một cái máy quay, nếu như trước kia có đầu óc thế này đã chẳng hoang phế bốn năm ở
cái trường học hạng tám, sớm tới Thanh Hoa Bắc Đại mẹ nó rồi.
Đằng sau có tiếng khóc, thì ra là Tân Nguyệt, u oán nhìn Vân Diệp nấc từng
cơn, rất là thương tâm. Vân Diệp biết đó là vì mình không ăn hai cái món chết người kia.
- Cơm điêu hồ rất ngon, đó là món cơm ngon nhất mà ta từng ăn.
- Cơm ngon, vậy thức ăn thì sao?
- Thức ăn cũng không tệ, muội biết là ta bị sư phụ chiều quen thành cả
người tật xấu, miệng càng xấu, ăn không vừa một cái là không ăn, đừng để ý, cám ơn muội đưa cơm cho ta.
- Ở đây chỉ có hai món là do muội làm, còn lại đều của nhà huynh, cơm điêu hồ do mẹ muội nấu, huynh chỉ
không ăn thứ muội làm, khó ăn lắm phải không?
- Không khó ăn, chỉ có chút xíu vấn đề, đừng lo, lần sau sẽ tốt thôi.
- Thế huynh, hôm nay muội có làm huynh khó xử không?
Tân Nguyệt có chút xấu hổ, bối rối vân vê khăn tay, mắt thì nhìn Vân Diệp không chớp, rất là chân thành:
- Muội nói gì thế, khó nhận nhất là mỹ nhân ân, có nữ tử xinh đẹp như muội đưa cơm, ta cầu mà chẳng được nữa là.
Câu rẻ rách nhạt hơn cả nước lã vậy mà lại khiến Tân Nguyệt đỏ mặt tía tai, thẹn thùng không thôi, chẳng lẽ nữ tử thời đại này chưa học cách ứng
phó với những lời ngon tiếng ngọt à? Câu này mà cũng không chịu nổi, nếu mình dùng mấy lời nói dối kinh điển, còn chẳng ngất ngay tại chỗ sao?
Tân Nguyệt tay run run thu doạn cơm thừa canh cặn trên bàn, nàng rất vui,
Vân Diệp thì không hiểu sao nàng lại vui như thế, mới biết nhau một
tháng mà thôi, có cần thế không?
Tiễn Tân Nguyệt ra cửa, nha hoàn Tiểu Thu gác ngay bên ngoài, mắt nhìn Vân Diệp chằm chằm, tựa hồ nhìn
coi sói đột lốt cừu, vô cùng cảnh giác.
Tân Nguyệt vừa mới đi Lý Thái ở phòng bên chui ngay ra, không cần phải nói cũng biết tên khốn này luốn dựng tai lên nghe.
- Diệp ca nhi, không phải ngươi thích đại tỷ của ta à? Sao lại gian díu nữ tử này?
Mẹ nó, lại còn dùng cái giọng tiểu cữu tử chất vấn tỷ phu nữa chứ.
- Con mắt nào của ngươi nhin thấy bọn ta gian díu với nhau? Tỷ tỷ ngươi không thích ta, việc gì ta chuốc bực vào thân?
- Ta vẽ mấy bức tranh làm chứng, ngươi xem đây là nữ tử kia lén lén lút
lút vào cửa, đây là bóng của hai người in lên cửa sổ, đây là hình hai
người quyến luyến không rời, còn bảo nha hoàn gác cửa, hại ta cũng không thể tới gần.
Vân Diệp tin nếu như thời này mà có máy quay chắc
chắn Lý Thái sẽ leo lên mái nhà rình trộm bí mật riêng tư của người
khác, đây đâu phải là hoàng tử, đây chính là tên phóng viên chó săn
không có quan niệm đạo đức.
Vân Diệp cười chìm vào giấc ngủ,
trước khi ngủ nghĩ thông toàn bộ sự việc, hiện giờ tất cả mọi người đang mở cửa cho Tân Nguyệt, trong nhà, trong thư viện, thậm chí Tôn Mạc Tư
cũng thế, tất cả bọn họ đều kỳ vọng Vân Diệp và Tân Nguyệt trở thành phu thê, bất kể xuất phát từ lợi ích cá nhân hay là vì tương lai của thư
viện, đây là kết quả tốt nhất.
Tân Nguyệt là nữ tử đáng yêu lại lớn
gan, những việc làm hôm nay vượt qua giới hạn cao nhất mà nữ nhi nhà
bình thường làm được, điều ấy cần dũng khí rất lớn, thấy người mình
thích là dũng cảm bày tỏ, khiến Vân Diệp có một loại cảm giác quen thuộc như quay về đời sau, cũng chẳng có gì to tát, cứ để xem sao.
Tôn Tư Mạc bận tối mày tối mặt trong đám nạn dân, đằng sau là mười mấy học
sinh của thư viện, mỗi người đều gánh một cái gánh, trong gánh là thanh
ôn tán mà Lão Tôn mới chế ra, dùng giấy bọc lại thành từng gói, có bệnh
thì trị bệnh, không bệnh phòng bệnh, nghe như quảng cáo đại lực hoàn,
nhưng dược liệu trong đó đều do Vân Diệp dùng tiền thật bạc thật mua về, đừng nói là nạn dân, mỗi học sinh trong thư viện đều phải uống một bát
lớn, tiên sinh cũng không bỏ qua.
Lam Điền lệnh tháp tùng Vân Diệp thị sát mồm nịnh bợ không ngớt:
- Nơi này đâu phải là công tích của bổn hầu, ta chẳng qua cần một số lao
lực tới xây thư viện, bệ hạ và chư vị trong triều ủng hộ lớn như thế,
trong lòng ta cực kỳ cảm kích. Hà huyện lệnh suốt ngày vất vả cũng là
điều ai nấy đều thấy, các sai dịch cần mẫn hơn người. Các nạn dân trước
tiên nên cảm ơn bệ hạ, nghe nói các nương nương ngay cả tiền phấn son
cũng quyên ra, đó là tình thương lớn nhường nào, sống ở cõi đời thế này
chúng ta nên vui mừng mới phải.
Vân Diệp hướng về phía Trường An
vái thật sâu, dáng vẻ rất nghiêm túc, Hà huyện lệnh rất đồng ý với những lời này của Vân hầu, càng khâm phục lòng dạ coi nhẹ danh lợi của Vân
hầu, hạnh phúc ngất ngây vì mình tự nhiên kiếm được chính tích, thế là
lời bợ đít cứ tuôn ra cuồn cuộn.
Trong địa phận có loại hiểm họa
như Vân gia vốn là bi an của huyện lệnh, kết quả Vân gia không màng danh lợi, không bao giờ can thiệp vào chuyện quản lý Lam Điểm, chỉ lo phát
triển thư viện, lần trước Vân Diệp thả ngựa phá Hồ trang cũng là tranh
đấu thượng tầng không liên quan tới tên quan nhỏ như mình, chẳng nói tới nể mặt hay không.
Lần thiên tai này huyện lệnh vốn tưởng mình không thoát được rồi, không
ngờ Vân gia lại bắt sạch châu chấu, giờ lại nghiền thành bột chất đống
trong kho, nghe nói là dược liệu rất đáng tiền, ruộng trong huyện mặc dù bị trọng thương, nhưng không tới mức mất trắng. Thư viện lại bắt đầu
xây dựng, quá nửa số nạn dân dựa vào Vân gia kiếm cơm, làm ông ta nhẹ
nhóm không ít, chỉ cần đem lương thực năm ngoái chuyển tới bán cho Vân
gia là được, đại hộ như thế Hà huyện lệnh thấy có càng nhiều càng tốt.
Mạnh Hữu Đồng đang phân phát thanh ôn tán, mỗi khi phát một gói là bảo cho
nạn dân biết phải nấu thuốc ra sao, thái độ cẩn thận chuyên tâm khiến
người ta khó tưởng tượng nổi năm ngoái đây còn là một tên hoàn khố lấc
cấc.
Người đông lên thì quan trọng nhất là phòng dịch, Vân gia
cưỡng chế quy định, phàm là người làm công cho Vân gia phải chăm tắm
rửa, uống nước lã là điều cấm chỉ, nếu như có ai phạm vào một điều thôi
sẽ đuổi cả nhà ra khỏi Ngọc Sơn, không có chuyện thông cảm. Đó là đại sự quản sự Vân gia căn dặn nhiều lần, bọn họ cũng không muốn bùng phát
bệnh dịch ở đây, hiện giờ biện pháp xử trí khu có dịch làm người ta
không dám nghĩ tới, ai nghĩ tới là sởn lông dựng tóc.
Lượng lớn
vôi bột rải khắp nơi trên mặt đất, hiện giờ ngay cả đứa trẻ nhỏ nhất
cũng biết đại tiểu tiện nhất định phải vào nhà vệ sinh, nếu như đái ỉa
tùy tiện thì cả nhà sẽ bị đuổi đi, không còn cơm ăn nữa. Trẻ con triều
Đường, nhất là trẻ con nông hộ hiểu chuyện làm người ta phải thương, đứa bé năm sáu tuổi cõng đệ đệ muội muội chơi dưới chân núi, nhìn thấy củi
khô là mang về đốt lửa nấu cơm, mỗi khi Vân Diệp nhìn thấy một đứa bé
cõng đệ đệ muội muội, trong lòng còn ôm một đống củi khô thì càng căm
ghét đám khốn kiếp trong thành Trường An, mỗi lần nhìn thấy đứa bé giơ
búa nỗ lực đấp đá lòng càng chua xót.
Chưa bao giờ thấy cảnh này, thằng con béo ú của mình chỉ biết mỗi ngày ăn cho no, ngốc nghếch đi
học rồi tan học, chỉ biết cơm trong nhà không ngon bằng KFC, chỉ biết
giận dỗi vì hôm nay cha nó không cho nó chơi game.
Đói là người thầy tốt nhất, cũng là người thầy tàn bạo nhất, ông ta sẽ dạy đám trẻ này biết cần mẫn, biết tiết kiệm.
- Diệp Tử, ngươi đang nghĩ gì thế?
Lý Khác từ trên ngựa nhảy xuống, hỏi Vân Diệp đang đứng ngây ra:
- Ta nghĩ làm sao mới có thể để ta không phải nhìn thấy những đứa bé thiếu may mắn này.
- Đuổi đi là xong, khó gì?
- Ngươi nghĩ thế thật à?
Vân Diệp quắc mắt nhìn Lý Khác:
Bị Vân Diệp nhìn cho phát sợ, hắn há miệng ra nhưng không nói, cảm giác
được lời trước đó có vấn đề, chỉ là không biết sai ở đâu, lúng ta lúng
túng.
- Nếu như ngươi nói lại lời vừa rồi một lần nữa, dù có bị
bệ hạ trách phạt, ta cũng sẽ đuổi ngươi khỏi Ngọc Sơn, nếu như Ngọc Sơn
dạy dỗ ra toàn loại học sinh có suy nghĩ như ngươi, ta sẽ đích thân đốt
cả thư viện, không để nó họa hại cho nhân gian.
- Xin tiên sinh chỉ giáo.
Lý Khác trang trọng thi lễ:
- Chúng ta có thể hèn hạ, có thể vô sỉ, không sao hết, đó là bản năng
trời sinh, chúng ta sở dĩ hơn được dã thú là vì chúng ta biết dùng tâm
tư phức tạp để đạt được mục đích, đó cũng là c huyện thường. Cá lớn nuốt cá bé là phép tắc của dã thú, không phải là của con người, tình thương
phải tồn tại, nó đánh giá một con người có giáo dục hay không, đó là yếu tốt hàng đầu đánh giá con người có đáng tồn tại hay không.
- Ta biết từ nhỏ ngươi được hoàng gia giáo dục vạn vật thiên hạ
đều để ta dùng, cao cao tại thượng, vạn dân kính sợ, kẻ mạnh có tất cả,
kẻ yếu không có gì. Ta không thể thay đổi hiện thực đó, chỉ hi vọng các
ngươi có thêm chút tình thương, bớt đi chút bạo ngược, nhìn thấy những
đứa bé kia không phải suy nghĩ đơn giản là đuổi đi, mà chỉ dẫn c húng,
giúp đỡ chúng không còn thiếu may mắn nữa. Như thế ngươi có thể vĩnh
viễn đứng trên đỉnh cao hô phong hoán vũ, không lo thuyền của ngươi bị
lật, vì có họ giúp ngươi, trên đời này mọi trở ngại sẽ là trò cười.
……..
Xi măng xảy ra vấn đề, đó là chuyện Vân Diệp lo lắng nhất, không có bất kỳ thiết bị kiểm nghiệm nào, chỉ có dựa vào kinh nghiệm tính toán, điều
này giao cho các diêu công quyền tự chủ rất lớn, nhưng sản xuất tiêu
chuẩn hóa không chấp nhận sự tùy ý.
Mới sáng sớm đã có quản sự lò xi măng tới báo cáo, nói xi măng rời lò hôm qua không có tính kết dính, đã đem dùng thử, hiện sáu canh giờ trôi qua, dùng tay bóp một cái sẽ
thành bột, căn bản không dùng được.
Hỏi nguyên nhân thì quản sự
chỉ biết ấp a ấp úng nói không rõ ràng, Vân Diệp không hỏi nữa, mặc vào
một bộ quần áo vải rồi tới lò. Các diêu công đều ngồi dưới đất không nói gì, một tên trông dáng vẻ quan lại đang quát tháo, hơi xa không nghe
rõ, đợi tới gần mới nghe thấy.
- Đám cẩu nô tài mù mắt các ngươi, cái lũ phế vật vo dụng, ngay cả một lò xi măng cũng không nung được thì còn cần các ngươi làm gì?
- Tạ chưởng cổ, vốn lò chúng tôi mỗi
ngày chỉ nung được ba nghìn cân, ngài cứ ép phải lên năm nghìn cần, lửa
không nung qua được đá tất nhiên là hỏng, hiện giờ ngài mắng chúng tôi
là vô lý, quản sự mời hầu gia rồi, tới khi đó xem ngài ăn nói ra làm
sao.
Nghe một phát là biết ngay người của Vân gia trang, từ khi
hầu gia đánh gãy chân trang chủ Hồ gia trang, bọn họ không còn sợ quan
phủ nữa, mỗi người trong trang đều ưỡn ngực ra đường, thấy người ngoài
trang chào mình thì mũi hừ một cái, ai ai cũng thành kẻ khó dây, dám cãi lại trừ bọn họ thì không còn ai khác.
Tạ chưởng cổ thấy bẽ mặt,
đang định nổi giận thì thấy các diêu công đứng cả lên, quay lại nhìn
phát hiện ra Vân Diệp đứng sau lưng minh.
- Ngươi quay về công bộ đi, không cần tới nữa, Trương thượng thư nếu muốn biết xi măng là gì
thì bảo ông ta phái người không chỉ huy bừa bãi tới, thuận tiện đem tiền bồi thường một lò xi măng tới đây, nơi này là Vân gia, không phải công
bộ, muốn thể hiện quan uy thì về mà thể hiện.
Nói xong không thèm để ý tới tên chưởng cố đó nữa, lại nói với các diêu công:
- Các ngươi làm ăn kiểu gì thế? Người ta chỉ huy bừa bãi mà các ngươi
cũng nghe à? Hỏng một lò xi măng thì không có gì to tát, song để các
ngươi nhớ cho kỹ, không nghe người ngoài nói bậy bạ lung tung, mỗi người của Vân gia trang trừ hai thành tiền công, người ngoài trừ một thành,
lần sau mà còn có loại chuyện này thì đuổi thẳng về nhà, hiểu chưa? Giờ
đi làm cả đi, nạp lại lò.
Đám diêu công không ai hận Vân Diệp,
nhưng lại phẫn nộ nhìn tên Tạ chưởng cố hại bọn họ mất tiền, nhất là
người của Vân gia trang thấy mình bị trừ tiền nhiều hơn người ngoài, là
mất thể diện của Vân gia trang.
Dọn lò nạp lò là một chuyện rất
tốn công, nhiệt độ trong lò xi măng vẫn rất cao, ai nấy đều mồ hôi ướt
sũng, còn không biết lợi hại không ngờ bỏ khẩu trang. Bị Vân Diệp mắng
té tát, không muốn sau này bọn họ bị bụi phổi, đó là bệnh chết người.
Tới khi đốt lửa trở lại thì đã là chiều rồi, Vân Diệp người đầy bụi bặm trở về nhà, mặc toàn thân áo vải gai đã không còn chút dáng vẻ hầu gia nào
nữa, mặt lấm lem c hẳng khác mấy các diêu công bên cạnh.
Diêu
công tan ca, đó là phong cảnh hùng tráng ở Vân gia trang, hơn trăm hán
tử đen đúa phanh áo, đi chân đất, rảo bước như bay, cười nói thô tục
không biết cố kỵ gì cả.
- Vị tiểu ca này, cho ta nói vài lời.
Một đại hán râu ria chặn Vân Diệp lại bắt chuyện:
- Không biết đại ca có chuyện gì muốn hỏi?
Đang phét lác vui vẻ với diêu công, Vân Diệp chỉ thuận miệng hỏi:
- Đây có phải trang tử của Vân Diệp người đứng đầu Trường An tam hại không?