Đại hán đó ồm ồm hỏi, lúc này Vân Diệp mới nhìn kỹ hán tử trước mắt,
toàn thân trang phục võ sĩ, đầu quấn khăn xanh, còn cố ý để lại một đoạn cho bay theo gió, hông thắt đai lưng to bản, lưng đeo một cây trường
đao, trông oai phong lẫm liệt.
Người trong trang nghe hắn nói như thế thì choáng váng, không cái tên ngu xi đần độn này muốn gì, mấy diêu công làm hộ vệ âm thầm tách Vân Diệp và đại hán kia ra.
- Đừng
sợ, mỗ đây là Hi Đồng tới để trừ hại mà, bốn ngày trước mỗ tá túc ở một
chùa hoang, nghe thấy có nữ tử khóc đêm liền đi xem, thấy có hơn ba mươi phụ nữ trẻ nhỏ khóc rất bi ai, xung quanh có tiêu cục canh gác, mỗ nghe thấy bọn họ nhắc tới cái tên ác tặc Vân Diệp, liền thúc ngựa đi ngàn
dặm, chuyên đi tìm tên ác tặc đó. Không ngờ tới kinh thành nghe ngóng,
thiếu chút nữa tức vỡ lồng ngực, tên ác tặc này chính là kẻ đứng đầu
Trương An tam hại, hôm nay nhát định không cho ác tặc chạy thoát, chỉ
cần cho mỗ biết ác tặc ở đâu, mỗ nhất định trừ hại cho các ngươi.
Nói rất oai phong, đại nghĩ ngời ngời:
Vân Diệp hơi thở tắc lại, lăn ra xỉu.
Hơn trăm đại hán đồng loạt ấn tên khốn tên là Hi Đồng đó xuống, dùng thừng
trói lại, tức thì chân đấm tay đá, gậy gộc bay múa, ngay cả bà bà ven
đường cũng tới góp một đá.
Vân Diệp uống một ngụm nước lớn mới bình tĩnh lại được, nhìn tên đại hán bị trói chặt đang ra sức vùng vẫy, đi tới hỏi:
- Ngươi từ đâu biết Vân Diệp là ác tặc? Những phụ nhân kia nói à?
- Ác tặc, hành vi của các ngươi là giúp hổ làm ác, đại gia đây dù tới âm tào địa phủ cũng không tha cho các ngươi.
Kết quả là ăn thêm vài đấm, không dám la hét nữa, hung dữ nói:
- Đường đi gập ghềnh ắt có người dẫm bằng, mỗ đây tính sai, không ngờ
toàn trang là cẩu tặc, có giỏi thì thả mỗ ra, chúng ta một chọi một, xem mỗ có vặn cái đầu chó của ngươi xuống không?
Lời nói ác độc như
thế tất nhiên là ăn một trận đòn dế rên nữa, ở giữa đường làm thế không
hay, Vân Diệp sai người đưa tráng hán đó vào phòng, trói chặt vào ghế.
- Ta chính là Vân Diệp mà ngươi muốn tìm, ta chính là Vân Diệp đứng đầu
Trường An tam hại lẫy lừng, chỉ là không hiểu chúng ta xưa không thù,
nay không oán, sao lại tìm ta, còn muốn lấy mạng ta.
Tên Hi Đồng
đó mắt sắp lồi cả ra, người nhoài mạnh về phía trước, đầu húc vào ngực
Vân Diệp, Vân Diệp lách người, hắn ngã cắm mặt xuống đất, mặt đất có
thêm hai cái răng, cố gắng quay đầu lại, há cái miệng đầm đìa máu phun
mạnh một cục máu tới, dích vào mép áp Vân Diệp, chấm đỏ lốm đốm.
Vân Diệp đột nhiên không giận nữa, cũng không bảo người đánh hắn nữa, bảo
Lão Trang vừa vội vàng chạy tới đỡ người lên, lấy khăn tay lau máu tươi
trên miệng hắn.
- Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi gặp được
di cô Lô gia, cả nhà bọn họ bị chém hơn một trăm sáu mươi nam đinh, bọn
họ cũng bị đưa vào giáo phường ti, ngươi có biết ai cứu bọn họ ra không?
Hi Đồng mặt không đổi sắc, ngồi đường hoàng trên ghế, trông rất có uy, nhắm mắt không thèm nói.
Vân Diệp nói tiếp:
- Là ta, ta mạo hiểm bị hoàng đế trách tội đưa bọn họ đi, giờ ngươi đã biết tìm nhầm người chưa?
- Cãi láo, ngươi là Trường An tam hại, làm gì có lòng tốt.
*** con mẹ cái loại như Hi Đồng một khi nhận định ban đầu thế nào thì cả
đời sẽ không thay đổi, là kẻ chủ nghĩa lý tưởng kiên định, thế giới của
hắn rất đơn giản, cho nên hắn nhận thức thế giới cũng đơn giản, với hắn, không tốt nhất định là xấu.
- Cái danh Trường An tam hại của ta vì đâu mà có ngươi phải nghe ngóng cho kỹ, chuyện không như ngươi nghĩ đâu.
Vân Diệp rất bội phục loại người này, xưa nay vẫn bội phục, ngươi có thể
nói hắn không có đầu óc, có thể nói hắn ngu xuẩn, nhưng ngươi tuyệt đối
đừng hoài nghi quyết tâm của hắn, không thỏa hiệp là bản chất của loại
người này.
Phất tay bảo Lão Trang thả hắn.
- Hầu gia, kẻ này rắp tâm bất lương, có đưa lên quan hắn cũng mừng, người đừng mềm lòng.
Lão Trang vội khuyên Vân Diệp không nên thả hổ về rừng:
- Loại người này càng ngày càng ít, có thể phóng ngựa ngàn dặm báo thù vì một nhóm phụ nhân không quen, có phong phạm đại hiệp thời xưa. Thả cho
hắn đi cũng không phải chuyện xấu, chẳng lẽ ngươi cũng tin hầu gia ngươi là loại người không từ chuyện ác nào?
Vân Diệp nói với Hi Đồng:
- Nếu như ngươi nghe ngóng rõ ràng ta thực sự đáng chết thì ta đợi ngươi tới giết ta.
Nói xong bỏ đi ngay, trong nhà không biết loạn thành thế nào rồi, Vân Diệp sợ nãi nãi biết lo sinh bệnh.
Lão Trang hết cách, đành thả Hi Đồng ra, cười khổ:
- Con mẹ nhà ngươi tốt số lắm đấy, gặp phải hầu gia của ta chứ phải người khác thì đã bị lột da làm trống rồi. Ngươi đi xung quanh nghe ngóng
xem, ai không nói hầu gia nhà ta tốt, năm nay có thiên tai, nếu không có hầu gia của ta, ngươi tưởng những người này còn sức đi đường à? Không
dám nói là Phật sống muôn nhà, nhưng cho mấy nghìn người đường sống thì
không phải là khoác lác, thiên hạ có loại người đần độn như ngươi chẳng
biết là tốt hay xấu.
Nói xong đá một phát, đao của Hi Đồng quay về tay của hắn:
- Muốn giết hầu gia của ta thì phải giết ta trước, lần này hầu gia rộng
lượng, lần sau ta nhất định cho ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này.
Hi Đồng không nói một lời, lê cái chân tập tễnh đi ra ngoài, hai bên đường toàn là trang hộ giận dữ, hắn cũng nhận ra điều bất thường, một vị hầu
gia mà toàn thân bụi bặm thì sao xấu được, hắn nghĩ phải đi xác nhận.
Trong nhà rối tung lên rồi, tiếng khóc của lão nãi nãi truyền từ hậu viện tới tiền viện, tôn tử là thịt trong lòng bà, dù rụng một sợi tóc cũng khác
gì lấy mạng già của bà, nghe nói có thích khách tới liền ngất đi hai
lần, mới tỉnh lại đã chạy khắp nơi tìm tôn tử, người mê muội rồi.
Vân Diệp vội chạy tới, ôm lão nãi nãi nói không sao, chỉ là chuyện đùa thôi, hung dữ trừng mắt nhìn quản gia lắm mồm.
Lão nãi nãi sờ xoạng khắp người Vân Diệp, hỏi này hỏi kia mãi mới bình tĩnh lại, rồi tiếp đó lại khóc, nữ nhân trong nhà nhiều đúng là phiền phức,
người này ngừng thì tới người khác, không dứt nổi, may mà Vân Diệp cũng
quen rồi, tự đi tắm, kệ cho họ khóc.
Tắm xong thì phát hiện ra
Lão Trang, Lưu Tiến Bảo quỳ trên mặt đất, lão nãi nãi dùng tấm trúc đánh bọn họ, đánh không cần biết vào mặt hay vào tai, hai tên ngốc cũng
không biết tránh, cố chịu.
- Nãi nãi bớt giận, đừng để hại người, sau này tôn nhi ra ngoài sẽ mang bọn họ theo.
Nghe tôn nhi đảm bảo rồi lão nãi nãi mới thu tấm trúc lại, nhớ ra hỏi Vân
Diêp ngọn ngành, biết chuyện xong cũng há hốc mồm, không hiểu nổi, tôn
tử của mình rõ ràng là đứa bé ngoan nhất, sao lại thành Trường An tam
hại, lại còn đứng đầu.
Lúc này Hi Đồng đứng trên ngọn núi ngoài
trang đang ngầm thề, nếu như hắn nghĩ oan cho Vân Diệp sẽ dùng mạng bù
lại, nếu như Vân Diệp đúng là chết chưa hết tội, sẽ giết y sau đó tự sát để báo đáp ân tình y tha mình.
Một trận gió núi thổi qua, như muốn muốn thổi đi tinh thần cao thượng ngu xuẩn không chịu khai hóa nồng nặc ở nơi này.