Trình Xử Mặc chỉ Tân Nguyệt nói:
- Có Tân Nguyệt muội tử ngươi còn lo cái gì? Khuê nữ cứ ở nhà ngươi,
trước khi thành thân ta sẽ đón nó về. Lão gia tử ở lại Ích Châu không đi được nữa, trong quân quá nhiều thương bệnh, bệ hạ đồng ý cho họ nghi
ngơi ba tháng mới về nhà, ta định đi một chuyến, ngươi có cần chuyển lời gì cho lão gia tử không?
Vân Diệp lắc đầu:
- Không, chuyến này lão gia tử khả năng bị tổn thương thân thể khá nặng, sau khi về nên ở trong tinh xá Ngọc Sơn, mời Tôn tiên sinh điều trị.
Bệnh tình Tần bá bá rất tệ, Tôn tiên sinh nói đèn đã cạn dầu, đoán chừng vài ngày nữa là đi xa, ta đã nhờ Lý Thuần Phong tìm mộ huyệt cho Tần
bá bá, nhưng bệ hạ mong Tần bá bá tới hoàng lăng, lo uổng công.
- Tần bá bá năm xưa mất máu quá nhiều, vượt qua bao năm như vậy là hiếm
rồi, hôm qua ta đi thăm Tần bá bá, thấy lão nhân gia uống rượu ăn thịt,
nói dù sao chẳng còn mấy ngày, say chết là tốt nhất. Kỳ thực trong mấy
nhà thì Tần bá bá khổ nhất, con cháu chẳng đứa nào ra hồn, tên tiểu tử
Tần gia ngươi bồi dưỡng vào trong quân lại chứng nào tật nấy, nghe Lão
Bùi nói nếu không nể mặt ngươi thì đã đuổi nó đi rồi, hai lần đánh trống không tới, nó tưởng nó là ai? Bỏ đi, điều tới Tả vũ vệ của ta, dù nó là cục bùn ta cũng nhào thành sắt thép.
Nói tới chuyện Tần gia là Trình Xử Mặc đầy một bụng tức, lão gia tử còn
chưa chết, chúng đã bắt đầu nhăm nhe gia sản, Tần lão đại nhu nhược, lại cưới một ác phụ, chuyện gì cũng bị người ta sai khiến. Nghe nói lần này có tin phân gia, nếu thế thật thì thể diện Tần gia mất sạch.
Nếu như nói còn chút khả năng thì là Tần Ngọc ở Lạc Dương, mấy năm qua
đang từng bước vững chắc thành trung lang tướng, bước vào hàng ngũ quan
cao, Nhuận Nương rất có thủ đoạn, dựa vào Vân gia kinh doanh rất khá,
vài năm chưa tới Trường An lần nào, trừ khi gặp thọ tròn của lão gia tử, hoặc khuê nữ Vân gia xuất giá, lão tổ mẫu đại thọ thì không rời Lạc
Dương, thực chất là đã phân gia rồi.
Gia tộc lớn suy bại là bắt đầu từ phân gia, lòng người tản mát, gia tộc
cũng phân tán, đây không phải là khai chi tán diệp, mà là chia rẽ từ nội bộ.
Tần lão gia tử thấy hết, nhưng bất lực, truyền gia cho trưởng tử Tần Anh là tất nhiên, tước vị chỉ có thể truyền cho hắn, có điều sẽ từ quận
công thành huyện công, không có sức ảnh hưởng, không có thực quyền,
chẳng biết giữ nổi tới đại điển tước vị tiếp không.
Ngưu gia thì không thành vấn đề, Ngưu Kiến Hổ sắp về kinh làm hoàng môn
thị lang chính tứ phẩm, đây là quan thanh quý, phải có tài hoa mới được. Ngưu Tiến Đạt thời gian qua cười toe toét, bản thân tiến tước thành
Lang gia quận công cũng không vui đến thế.
- Tên thô hào như Bảo Lâm cũng thành quan lớn một phương, Tần Anh đúng là lãng phí cái vỏ ngoài đẹp đẽ.
Trình Xử Mặc đấm bàn một phát:
- Bảo Lâm chẳng ngốc đâu, cưới lão bà nhãn quang cực chuẩn, muội tử của
Hỏa Trú từ nhỏ lớn lên trong thư viện, chẳng những xinh đẹp, tâm trí
cũng hơn phụ nhân bình thường, lại còn sinh liền cho Bảo Lâm bốn đứa nhi tử, nhà Úy Trì coi nàng ta như bà cô tổ rồi, Bạch thẩm thẩm tới tận Hà
Bắc giúp nhi tức phụ trông con, nói lên điều gì? Nói lên lão bà của Bảo
Lâm đem đại bộ phận tinh lực giúp hắn, cái chức thứ sử U Châu của hắn
một nửa do lão bà hắn làm.
Trình Xử Mặc gật gù:
- Xem ra cưới một lão bà tốt rất quan trọng, năm xưa ta vội quá rồi.
- Ngươi được chọn à?
Trình Xử Mặc cười ha hả, hai người ra ngoài phòng, bên ngoài ánh sáng
chan hòa, ngồi trong phòng quá ngột ngạt, dọc theo con đường nhỏ tới hoa viên, thấy trong chòi nghỉ có hai cái ghế, trên ghế hai người, một là
Hoa Hoa, một là Vân Hoan, ngồi đối diện nhau. Tân Nguyệt ngồi bên không
biết thêu cái gì, kệt hai đứa bé lườm nguýt nhau, Hoa Hoa nhìn thấy cha
và Vân thúc tới, mừng rỡ muốn gọi, nhưng phát hiện hai bọn họ nói cười
đi chỗ khác, ủy khuất cúi đầu xuống, Vân thẩm thẩm không dễ nói chuyện
nổi danh trong mấy nhà.
- Không biết ngươi suốt ngày cầm rìu luyện võ làm cái gì? Võ công cháu
cao lắm à? Sao gặp Tiểu Miêu di nương lại chẳng tác dụng gì? Ngươi biết
chuyện Tiểu Miêu di nương không? Di nương cháu là nữ trung hào kiệt dẫn
quân chinh chiến vạn dặm, cháu thì suốt ngày xách rìu đi lung tung,
người ta luyện võ toàn luyện trong phòng luyện công.
- Nhà chúng ta là tướng môn, nữ tử thích luyện võ không hể gì, Tiểu Mộ
tỷ tỷ của cháu cũng luyện võ, khả năng còn giỏi hơn cháu, cho nên cháu
muốn luyện võ hãy theo Tiểu Mộ tỷ tỷ cháu luyện trong phòng đi. Từ mai
luyện công xong phải theo Thiên Ma Cơ học quy củ, nữ hài tử học khiêu vũ rất tốt, nếu ta còn thấy cháu vung vẩy rìu, dù mẫu thân cháu tới cũng
chẳng cứu được đâu! Còn về phần ngươi đánh Vân Hoan thì thẩm thẩm không
quản, chỉ cần cháu đánh được cứ đánh.
Lời của Tân Nguyệt làm Hoa Hoa cười tít mắt, làm Vân Hoan mặt mày rầu
rĩ, tuy thời gian trừng phạt còn nửa canh giờ nữa, nhưng tâm tình hai
người như trời với đất, Vân Hoan thấy Hoa Hoa nhìn mình cười lạnh, lòng
càng sợ.
Vân Diệp và Trình Xử Mặc lúc này đang nhìn đám gà trống to quỷ dị, mấy
con gà trống đó đứng dậy đầu cao tới hông Vân Diệp, chân đeo móng sắt,
đi đường kêu chan chát, đầu ngẩng cao như đại tướng quân.
Vượng Tài định chui vào hậu hoa viên kiếm ít rau vừa miệng, xa xa thấy
đám gà trống quay ngoắt đầu đi, nó chọc không nổi đám gà trống bá đạo
này.
- Thứ của nhà ngươi đều cực kỳ cổ quái, Vượng Tài thông minh thế nào
không nói nữa, sáu con gà trống này nhà thường chẳng có nổi.
- Thế gia mà, thế nào cũng phải có chút nền tảng cơ sở phải không?
Nền tảng thế gia là gì? Nền tảng của Trường Tôn gia là môn đồ khắp nơi.
Nền tảng của Nhan gia là thi thư đầy nhà, và sử thư như đao. Nền tảng
Trình gia là con cháu đều biết hành quân đánh trận.
Vì tách biệt với thế gia khác, Vân gia đành nuôi mấy con gà này để lừa
người, có điều người khắp Trường An đều thừa nhận một điều, đó là người
Vân gia đều thông minh hơn người khác một chút.
Một chút này là ghê lắm rồi, kết quả là nhà khác rất thích kết thân với
Vân gia, Đại khuê nữ của Nhất Nương mới có mười ba tuổi, kiếm nhà tốt
tính định thân sớm, vì thế Nhất Nương chuyên môn tới hỏi ý kiến, kết quả bị Vân Diệp mắng té tát, nam hài định hôn sự sớm chút không thành vấn
đề, nữ hài không nên quá sớm, nếu người định thân lớn lên thành kẻ ngốc, chẳng lẽ cũng đẩy khuê nữ mình vào lò lửa.
Nam nhân hủy hôn không phải chuyện lớn, thế giới này trói buộc nữ hài
tử quá nghiêm trọng, nếu nhà nam đột nhiên bị đại nạn, thường thường sẽ
thành vật hi sinh, dù nhà nào thương khuê nữ dám hủy hôn, sẽ bị chụp
ngay cái mũ ghê nghèo thích giàu, bị người ta truyền nghìn năm, đời đời
thóa mạ không thôi.
Người Vân gia sở dĩ thông minh hơn nhà khác, nguyên nhân ở cách giáo dục riêng biệt, toán học mà môn khai phát trí lực nhất, Vân Diệp yêu cầu
con mình phải nắm được trình độ toán học tiểu học, dù là ngốc như Tiểu
Nha cũng có thể tính toán đơn giản một cách thuần thục.
Khi nữ tử quản gia ngồi ở phòng khách, gảy bản tính canh cách, mắt như
điện nhìn đối tượng tra sổ, dù là chưởng quầy lão luyện tới mấy cũng
phải rùng mình, Vân gia là tông sư toán học, danh tiếng đó sớm thành
nhận thức chung của Đại Đường.
Vào Vân gia phải học toán trước, Tân Nguyệt cho rằng như vậy, mặc dù
nàng kém nhất nhà, không biết Vân Mộ gảy bàn tính là tính toán thật hay
là lừa mình, nàng vẫn dựa vào giác quan thứ sáu nhảy cảm tới hãi hùng
của nàng đoán ra thật giả, Vân Mộ, Vân Hoan, Vân Lộ nếm đủ. Chỉ có Vân
Hương ngoan nhất chưa bao giờ lười biếng.