Hoa Hoa mặt nhăn như bị, hạt châu trước mắt không nghe lời, ngón tay nàng chẳng thể tách ra số hạt chính xác.
Len lén nhìn người khác, Đại tỷ Vân Mộ đã tính xong, đang làm động tác
uốn dẻo cực khó trước cửa sổ, lúc như chim lớn gian cánh, còn lộn vòng
cực chậm, đẹp như vũ đạo.
Vân Hoan cũng đã tính xong, nhưng nó không được ra ngoài, đành cắn bút ngây ra.
Hoa Hoa mau chóng đẩy tờ giấy trước mặt sang cho Vân Hoan, lại lấy giấy
của Vân Hoan, bôi đen chỗ viết tên, viết tên mình vào, thở phào, chuẩn
bị học Vân Mộ làm thân thể mình mềm dẻo tới mức đó.
Kết cục của việc gian lận như thế khỏi nghĩ cũng biết, Vân Hoan cũng bị
liên lụy, vì thế khi mọi người được đi, chỉ có Vân Hoan và Hoa Hoa đưa
mặt nhìn nhau.
- Hoa Hoa, làm thế không được đâu, tỷ biết trong cái nhà này điều gì làm ta thống khổ nhất không? Đó là không có kẻ ngốc, cách của tỷ ngay cả
nha hoàn cũng chẳng xong, những trò lừa gạt chúng ta ở ngoài như cá gặp
nước, nhưng trong nhà thì thành trò cưới. Tỷ nhìn tên khốn kiếp cười híp mắt kia, hắn là quản sự trong nhà, học vấn của hắn có tiếng ở thư viện, tỷ vừa rồi còn tưởng hắn không biết chữ, nhưng có biết trong nhà trừ
cha ta, Tiểu Vũ tỷ tỷ thì học vấn hắn cao nhất, tỷ còn định lửa hắn.
Hoa Hoa mồm méo xẹo:
- Ta không học được phải làm sao?
- Đập vỡ đầu nhét vào, yên tâm, bọn họ sẽ có hàng vạn cách dạy tỷ biết
tính toán, tỷ đừng hoài nghi, bọn họ nhất định dậy được tỷ, hai ta lớn
lên cùng nhau, từ năm hai tuổi ta đã biết tỷ là lão bà rồi, không nỡ
nhìn tỷ chịu tội đâu.
- Tỷ gả vào nhà ai cũng không phải chịu tội này, lại vào nhà ta, thế nào? Hiện giờ hối hận chưa?
Vân Hoan vòng vo khuyên Hoa Hoa giải trừ hôn ước:
- Không đúng, sao ngươi biết ta không chưa đi xem hậu sinh nhà khác? Tần gia quá ngu xuẩn, Úy Trì gia quá xấu xí, Ngưu gia quá tuấn mỹ, như cái
bà nương, hoàng gia càng ngu xuẩn. Cho nên chọn đi chọn lại chỉ có
ngươi, tuy ngươi có tính thối thích chui vào đống nữ hài tử, còn cái
khác đều tốt, ta có lòng tin sửa được tính xấu của ngươi, ngươi nói đúng không? Vân Hoan!
Hoa Hoa vỗ bàn cười khanh khách, Vân Hoan ngoẹo đầu vờ ngất xỉu, từ nhỏ
lớn lên bên nhau, từ tỷ đệ đột nhiên thành phu thê, Hoa Hoa chẳng thấy
có gì không ổn, huống hồ đánh Vân Hoan rất đã tay, thói quen hình thành
từ nhỏ, chỉ cần gặp mặt không đánh vài cái là toàn thân khó chịu.
Chuông ăn cơm vang lên, từ khi Vân Diệp về nhà trong nhà không còn cấm
lệnh mắc lỗi không được ăn cơm nữa, Hoa Hoa nhanh chóng đứng dậy, kéo
Vân Hoan bộ dạng miễn cưỡng tới nhà ăn. Trưa hôm qua ăn sườn xào, không
biết hôm nay ăn món gì, món ăn Vân gia chưa bao giờ trùng lặp, nàng rất
mong đợi.
Vân gia ăn cơm luôn ở cái bàn cực lớn, nghe nói trước kia các cô cô còn
chưa xuất giá, bàn còn to hơn, hiện nhân khẩu tiêu điều hơn nhiều, lão
nãi nãi và các cô nãi nãi không muốn tới nhà ăn, cho nên cả nhà vây
quanh chiếc bàn không lớn lắm, Vân Thọ đã đi rồi, hai ngày qua tinh thần Lý Yên Dung không tốt, Hoa Hoa lần đầu nhìn thấy đại tẩu tương lai ở
bàn ăn.
Một bệnh mỹ nhân, đó là ấn tượng đầu tiên của Hoa Hoa, có điều nhìn tư
thế nàng ngồi, Hoa Hoa cảm thấy vị tẩu tẩu của mình không đơn giản, quản nhiên Lý Yên Dung nói với Tân Nguyệt thẩm thẩm:
- Con về Đông cung cũng không sao, mấy năm nay ở nhà chúng ta quen rồi,
chưa bao giờ dũng những thủ đoạn kia mà Ma Cơ dạy, nhưng tới nhà cha con thì khác, mẹ, con cần mạnh tay thật à?
Tân Nguyệt vỗ tay Lý Yên Dung:
- Chuyện hậu trạch vốn không là gì, nhưng để nó ảnh hưởng tới nam nhân
xông pha bên ngoài thì không được, nến cần mạnh tay thì cứ làm.
- Đông cung thành cái gì rồi, bốn phía lọt gió, tám hướng dột mưa, cha
con tối hôm qua qua đêm ở phòng phi tử nào cũng truyền ra ngoài đường,
con không mạnh tay không được.
Vân Diệp lấy đũa gõ bàn, ngăn cản hai người bọn họ thạo luận, đặt bát xuống hỏi Hoa Hoa đang vùi đầu ăn cơm:
- Hoa Hoa, mấy ngày qua ở trong nhà có quen không? Có chuyện gì không ổn nói với thẩm thẩm, bảo thẩm thẩm điều chỉnh cho.
Hoa Hoa thi lễ nói:
- Bá bá, ăn ở đều rất thoải mái, bá bá đừng lo.
Vân Diệp cười:
- E là đọc sách thì không thoải mái hả? Từ nhỏ cháu có tính của nam oa,
Vân Hoan lại nhu nhược một chút, đọc sách không tốt thì thong thả thôi,
coi nó thành chuyện khổ sai thì không hay.
Hoa Hoa đỏ mặt, ngoan ngoãn ngồi về ghế cúi đầu ăn cơm, món thịt kho tàu thích nhất cũng không dám đụng vào, Vân Diệp lấy đũa đẩy đĩa thịt kho
tàu tới chỗ Hoa Hoa:
- Ăn đi, nhà này nhiều khuê nữ phóng khoáng thế sao còn ngại.
Vừa nói ra Tân Nguyệt, Na Nhật Mộ, Linh Đang liền mắng, Tiểu Miêu , Lý
Yên Dung thì cười, chỉ có Vân Mộ nhõng nhẽo nói cha thiên vị.
Ăn xong cơm tối, có thương đội phương xa tới, nhìn lễ vật là Vân Diệp vô cùng cao hứng, tùng lộ, Mông Na, Mông Lỗ vẫn nhớ sở thích của mình, còn tặng cả một sọt, đều chôn dưới đất, bên trên còn đặt tảng băng lớn, ức
chế tùng lộ sinh trưởng, tới Trường An vẫn tươi.
Người am hiểu núi rừng nhất vẫn là người trong núi, không biết trong đất có gì, sờ một cái phát hiện ra là đất tùng mục, vừa moi tùng lộ, vừa
nghe chưởng quầy Lĩnh Nam nói chuyện.
Tùng lộ: Nấm truffle.
- Hầu gia, chuyện làm ăn của nhà ta ở phương nam đã hoàn toàn đứng vững
rồi, rất nhiều thứ tốt từ trên biển lên bờ qua tay nhà ta trước tiên. Có điều mấy năm qua Hầu gia làm ăn cũng rất tốt, Hầu lão phu nhân nói, sau này không cần nhà ta nâng đỡ nữa, nếu có qua lại làm ăn gì, thì chỉ có
thể là hợp tác thôi.
- Hầu Kiệt nay ở đảo xa lập nên một thế giới mới, người ở đó ngày càng
nhiều, rất nhiều huân quý bắt đầu có sản nghiệp ở ngoài đảo, muốn bảo
mật cũng khó, Hầu công tử nhờ lão nô chuyển lời, hỏi phải làm sao, có
cần cắt đứt quan hệ với đất liền không?
Vân Diệp không lên tiếng, đây là vấn đề khó nhằn.
Lý Nhị sẽ không cho phép đất đai đầy người Đường lại không chịu sự quản
hạt của ông ta, chuyện này lại không có cách nào bảo mật, nói không
chừng Lý Nhị đã biết rồi, đang đợi mình báo cáo, nếu mình không báo cáo, ông ta sẽ không nhắc tới, chỉ âm thầm chuẩn bị, sẵn sàng tung đòn sấm
sét.
Khi hoàng đế tới Vân gia thì mặt trời mới mọc chưa lâu, sương trên ngọn
cỏ còn chưa tan, rơi xuống trong tiếng vó ngựa rầm rập, hòa vào mặt đất.
Thiên tử xuất hành trời long đất lở, Vân Diệp đứng đợi bên đường há hốc
mồm, quá lắm rồi, chỉ tới ăn bữa tùng lộ thôi, cần gì phải dùng đại giá?
Xe ngựa tùy tùng có tới tám mươi mốt cái, may là chưa có xe tank thời
này, đủ mọi thứ nghi trượng Vân Diệp chẳng nhớ hết nổi tên, cái to cái
nhỏ, cái xanh cái đỏ, chẳng thiếu cái gì, tới khi năm con voi lớn xuất
hiện thì Vân Diệp tí xỉu.
Lão Bùi cưỡi trên ngựa nhảy mắt Vân Diệp, hắn xuất hiện tức là Kiêu kỵ
vệ toàn quân xuất động, đây là vạn kỵ thực sự, chỉ khi hoàng đế giao tự
mới bày vẽ như thế.
Theo quy củ ngồi cùng xa giá của hoàng đế là thị trung và bí thư thừa,
có điều nhìn cờ loan phượng thì biết đám Hứa Kính Tông nhất định bị đuổi ra sau rồi. Ế, tên đánh xe cho hoàng đế sao quen mặt thế? Giáp mặt hạ
xuống không nhìn rõ, đến khi tên đó kéo giáp mặt lên Vân Diệp mới phát
hiện đó là Lưu Hoằng Cơ, lão già này bợ đít tới mức đó thì thật hiếm có.
Hoàng đế làm thế là ức hiếp người ta đây, mời vợ chồng họ ăn bữa cơm
thôi mà mang theo hơn vạn người, chớp mắt cái Kiêu kỵ vệ đã biến Vân gia trang tử thành bảo lũy quân sự, Lão Bùi còn không ngừng mệnh lệnh quân
sĩ gia cố phòng tuyến ngoại vi, chẳng biết định phòng vệ ai.
Hương nông trong trang sợ chết khiếp, trừ hai lão đầu tình nguyện đi ra
cho hoàng đế trút giận, còn lại mặt như chết cha chết mẹ.