Vân Thọ không nghe thấy lời
mẫu thân, một mình đứng nhìn bầu trời âm u, Lý Yên Dung rầu rĩ nhìn Vân
Thọ tắm mưa, rất đau lòng, nhưng không dám tới khuyên, lo làm chuyện xấu đi.
- Yên Dung, ta muốn vào trong quân không liên quan tới thành thân cùng
muội, cha ông chúng ta đều dựa vào công tích huy hoàng ghi danh sử sách
mới có địa vị cao quý.
- Còn chúng ta, vì ta họ Vân, cha ta là Lam Điền hầu Vân Diệp thiên hạ
vô địch, từ khi sinh ra ta đã là Vân kỵ úy, chưa thành niên đã là ngũ
phẩm trung lang tướng, cả đời chẳng cần làm gì cũng thành nhân vật đỉnh
cấp của Đại Đường.
- Thời gian qua giúp mẹ quản lý gia vụ ta mới biết cha ta để lại nền
tảng hùng hậu cỡ nào, nói không hề khoa trương là muốn người có người,
muốn tiền có tiền, từ nam hải tới bắc hải đều thấy thương đội của Vân
gia, đây là một cái đế quốc, cha ta bằng vào hai bàn tay trắng chưa tới
hai mươi năm đã định lên cơ sở ngàn năm của Vân gia.
- Yên Dung, muội và Hạ Lan càng là mỹ nhân trong mỹ nhân, cuộc sống của
ta cái gì cũng hoàn mỹ, cha hoàn mỹ, mẹ hoàn mỹ, ngay di nương cũng gần
như hoàn mỹ, càng không nói tới muội.
- Nhưng ta thấy buồn chán lắm! Yên Dung, ta thực sự rất buồn chán, cả
người hà khắc như Đoàn tương quân còn nhiều lần nương lỏng cho ta, vì
ông ấy sợ cha ta.
- Cha ta cũng nhìn ra ta bực dọc, cho nên hôm nay đồng ý cho ta ra ngoài giải khuây, cũng chỉ có thể giải khuây thôi. Ta không tìm được kẻ địch
nữa, riêng điều này làm ta muốn nổi điên.
Lý Yên Dung nhấc váy chậm rãi từ trên lầu đi xuống, ôm cánh tay Vân Thọ lau nước mắt nói:
- Vậy hãy đi đi, muội cũng đã sống những ngày không vui vẻ, không vui
thì nên đổi hoàn cảnh, muội kiến nghị huynh đi thảo nguyên, Na Nhật Mộ a di nói nơi đó nhìn không thấy điểm cuối, là nơi tốt mở rộng tâm cảnh.
Vân Thọ ôm chặt lấy Lý Yên Dug, hôn chụt lên má nàng rồi sải bước rời
đi, vừa rồi hắn lấy trong hộp trang sức của mẫu thân một hạt châu mà mẫu thân không cần, đó là thứ hắn nhận lời với Yên Chi.
Nam tử đại trượng phu sao có thể nuốt lời, nói tặng nàng một hạt châu là sẽ tặng, nhưng sau đó mình không nợ nàng cái gì nữa, chỉ là nợ tiền mà
thôi, rất dễ trả.
Khoái mã vào thành Trường An, Tiểu Xung nhận lấy dây cương của thiếu
gia, buốc dưới mái hiên che mưa, theo thiếu gia lên Minh Nguyệt lâu,
trong Minh Nguyệt lâu có Minh Nguyệt, đó là câu ai ai ở trong thành
Trường An cũng biết, có điều thiếu gia không thích Minh Nguyệt yêu mị,
chỉ thích tiểu nương tử Yên Chi.
Minh Nguyệt tóc tai xõa xượi nằm trong lòng Lý Tượng, hắn mở đôi mắt lờ đờ say nhìn thấy Vân Thọ đi vào mở miệng hỏi:
- Trồng tỏi xong rồi à?
- Ừ, trồng với cha ta, năm nay thời tiết tốt, chắc là thu hoạch không tệ.
- Tệ hay không chẳng liên quan gì tới Hành Sơn vương này, ngược lại
ngươi phải tranh thủ, nếu ngươi không cần Yên Chi, ta sẽ lấy lần đầu của nàng.
Lý Tượng chỉ vào sau màn:
Một thiếu nữ thẹn thùng từ sau màn đi ra, uyển chuyển thi lễ:
- Yên Chi cung nghênh tiểu hầu gia.
Vân Thọ nắm tay Yên Chi đặt hạt châu lóng lánh vào tay nàng:
- Đây là thứ ta hứa với nàng, ta nói là giữ lời.
Lý Tượng vỗ tay cười lớn, Minh Nguyệt ghen tỵ nhìn hạt châu trong tay Yên Chi, hận không thể đoạt lấy.
Vân Thọ lại nói với Lý Tượng:
- Ta phải đi rồi, phụ thân ta đã đồng ý cho ta tới trong quân rèn luyện, vài ngày nữa phải đi, ngươi hãy bảo trọng.
Nói xong Vân Thọ chắp tay rời Minh Nguyệt lâu, để lại Lý Tượng sững sờ,
Yên Chi mặt tái đi chạy ra đường gọi :" Vân lang!" Nhưng không ai trả
lời, chỉ có tiếng vó ngựa xa dần.
Lý Tượng ngồi ngây ra một lúc rồi từ từ đứng dậy, lấy từ trong ống tay
áo một chi phiếu đạt lên bàn, lảo đảo đi ra ngoài, Minh Nguyệt thấy sắc
mặt hắn không tốt nên cũng không hỏi.
Mưa xuân rưới lên chiếc áo mỏng của Lý Tượng, làm hắn rùng mình, lẩm bẩm:
- Lại bắt đầu một năm nhàm chán rồi, ta có nên đi tới Hành Sơn không? Tiểu Thọ Nhi đi rồi, không ngờ Trường An cô tịch như thế.
Vân Diệp không biết nửa ngày qua Vân Thọ làm bao nhiêu chuyện, chập tối
về nhà ăn cơm phát hiện nhi tử đã ngồi ở bàn đợi mình, vì thế gõ bàn
hỏi:
- Nghĩ kỹ chưa?
- Nghĩ kỹ rồi ạ, con định đi mạc bắc.
Tay Tân Nguyệt run lên, nóng ruột muốn hỏi, bị Vân Diệp ngăn lại:
- Vì sao?
- Cha, con muốn tới chỗ gian khổ nhất rèn luyện ý chí.
Vân Diệp há miệng cười, dịu dàng nhìn trưởng tử:
- Dùng hoàn cảnh gian khổ rèn luyện ý chí là kém rồi, người Đột Quyết
đời đời sống ở bên Bắc Hải, nhưng vẫn không phải là đối thủ của con cháu Quan Trung, có thể thấy hoàn cảnh không rèn được con người, mà chỉ hại
thân thể.
- Con từ nhỏ là đứa ý chí kiên cường, dù đọc sách hay luyện võ đều vô
cùng chăm chỉ, nói thật, hơn cha nhiều lắm. Nói tới tật xấu do nuông
chiều thì có ai nhiều hơn cha? Chẳng phải vẫn làm được nhiều việc đấy
sao?
- Con là trưởng tử, cuối cùng sẽ kế thừa gia nghiệp, thực ra với con mà
nói rất không công bằng, làm con không thể thoải mái làm chuyện mình
muốn làm, không giống đám đệ muội của con, chỉ cần chúng muốn, cha sẽ
không ngăn cản. Như Vân Hoan muốn làm văn hương sư, cha chẳng biết văn
hương sư là cái gì vẫn cho phép, đương nhiên cha không biết nó thích
ngửi mùi nữ hài tử, cái này thì quá đáng rồi, cho nên tới giờ nó vẫn
chưa rời giường được.
- Cha nói với con những cái này là muốn hỏi, con có ý định đi Nhạc Châu không?
Vân Thọ cúi đầu ăn cơm, hắn muốn đi thảo nguyên, ở Nhạc Châu khác gì ở
nhà, lão quản gia còn chăm sóc mình thoải mái hơn cả ở nhà.
- Vậy là không muốn rồi, thực sự chỉ muốn tới chân trời thôi sao? Được,
muốn đi thì đi, con có ba năm, cha cũng chỉ có thể cha cho con ba năm.
Khi Vân Diệp nói chuyện thì Tân Nguyệt thường không xen vào, nhưng bây
giờ không được, nghe thấy trượng phu đồng ý yêu cầu của nhi tử, đứng bật dậy hét lớn:
- Không được, nó không được đi hoang nguyên, muốn đi đợi thiếp chết đã.
Nói xong vứt bát cơm chạy về phòng, chắc là đang khóc.
- Đó là vấn đề của con, muốn đi thảo nguyên phải dỗ mẹ con, cha đi thăm
Hoan Nhi, hôm qua ăn một trận đòn, chắc giờ vết thương còn chưa đóng
vảy.
Vân Diệp chan canh ăn hết cơm dính bát, lau miệng đi thăm Nhị nhi tử.
Vừa mới ra khỏi cửa, con ngươi Vân Diệp co lại, trên tường có một con ly miêu cực lớn màu đen, cổ đeo một thẻ bài, trên viết ba chữ " Huệ Phượng các".
Con ly miêu cực thông minh, đợi Vân Diệp nhìn thấy chữ rồi liền nhanh
chóng nhảy lên cây đại thụ, bóng loáng lên vài cái liền biến mất tăm
tích.
Huệ Phượng các? Chưa bao nghe thấy cái chỗ này, Vân Diệp nghe nói tới
hết các kiến trúc có tiếng ở Trường An rồi, chỉ chưa nghe thấy nơi quái
quỷ này, từ ngữ mang long phượng có thể tùy tiện dùng sao?
Lão Tiền cũng chưa bao giờ nghe nói, tìm mấy lão nhân trong nhà đều
không biết, cuối cùng đổ dồn ánh mắt vào Vô Thiệt vẫn im lặng.
- Có nơi này, không ở hoàng cung, mà ở Cảm Nghiệp tử, là nơi tu hành của phi tử tiên đế. Vân Diệp, ngươi cũng không vào được, phạm húy lắm, loại kỵ húy này chỉ cần là nam nhân sẽ không chấp nhận.
Vân Diệp cười:
- Sở dĩ xuất hiện nhiều kỵ húy như thế kỳ thực là bản thân chúng ta sai, mọi người không muốn nói thật, giấu chuyện trong lòng, sau đó sinh ra
vô số nghi kỵ, lo lắng tới hậu quả nghi kỵ, nên biến thành kỵ húy, không cho mọi người tới.
- Đó là chỗ ẩn thân cực tốt, bệ hạ vì kỵ húy nà mà chưa bao giờ đi tới,
nương nương dù thống lĩnh lục cung, e cũng không hay tới phải không?
- Đó là nơi người Trường An cố ý quên đi, cho nên đến Lão Tiền cũng
không biết. Ha ha ha, giờ ta càng thêm tò mò, một lão nông vì sao lại ở
Cảm Nghiệp tự, đó là thiên hạ của ni cô, xung quanh có thủ vệ, nơi đó
hẳn có vô số bí mật.
Lưu Phương lắc đầu:
- Ngươi không thế tới nơi đó, ở đó âm khí, oán khí, sát khí đều quá nặng.
Vân Diệp không bận tâm:
- Vừa khéo ta mang mấy tấm ngọc bài vào, dùng thần quang xua âm khí, hóa giải oán khí, vậy chẳng phải tốt sao?
***
Chợt nhớ lại vụ Lâu Lan, chả lẽ vô nghĩa thật!!