Vân Thọ ấp a ấp úng, mặt đỏ
bừng không biết nói từ đâu, Tiểu Miêu che miệng cười trộm, thấy Vân Thọ
không nói ra được, liền nói giúp:
- Phu quân, chuyện thì có, chủ yếu là nương thân của Yên Dung ép nó về
Đông cung, Yên Dung không muốn, ép Thọ Nhi cưới nó, quy củ nhà ta nam
nhân chưa tới mười tám chưa được thành thân, cho nên Thọ Nhi không đồng
ý, Yên Dung khóc bảo Thọ Nhi không giúp mình.
- Còn về Hạ Lan, luôn nói mình đã mười tám, vẫn còn để tóc nha đầu, cho
rằng Thọ Nhi không muốn cưới mình, thời gian qua đang giận dỗi. Chàng kệ chúng, toàn chiều quá mà ra, vài ngày nữa là ổn.
Vân Diệp lắc đầu, vỗ vai nhi tử, đó là phiền não nhỏ của hắn, không cần
mình giải quyết, vừa định đứng lên thì nghe Vân Thọ dứt khoát nói:
- Cha, con đã mười sáu, phải vào quân rèn luyện, xin cha cho phép.
- Không phải con làm việc trong hoàng cung à, Thiên Ngưu vệ bệ hạ mới
thành lập rất uy phong, sao còn muốn vào quân, con vốn là người quân
ngũ, tiền lương lĩnh mỗi tháng không thể chỉ lĩnh không.
- Cha mười bốn tuổi đã theo Trình gia gia chinh chiến Tây Khương, Trình
bá bá mười ba tuổi đã vào trong quân rèn luyện, con cũng phải đi va chạm rồi.
Vân Thọ như không nghe thấy lời cha nói, lại yêu cầu lần nữa.
Thái độ Vân Thọ hết sức nghiêm túc, Vân Diệp cũng phải nghiêm túc, nhìn
con mình một lượt, đột nhiên phát hiện tên tiểu tử này đã lớn rồi, bộ
dạng mập mạp thủa nhỏ đã biến thành tráng kiện, tay chân vạm vỡ, thêm
vào cái đầu tròn, đúng là có vị tướng môn hổ tử, đột nhiên Vân Diệp
không biết phải ứng đối thế nào.
- Cha không có ý kiến, chỉ cần con thuyết phục được mẹ con, không để lão tổ tông thương tâm thì con muốn đi đâu, cha đưa con tới đó. Nói trước,
trừ thủy quân, đại ca con đã vào thủy sư Lĩnh Nam, An Lan a di của con
đã không ít lần trách mắng cha, nên nếu con muốn chạy, làm công tác tốt
cho mẹ con và lão tổ tông đã.
Vân Diệp trầm ngâm một hồi mới quyết định:
Vân Thọ thấy cha không cự tuyệt thì lập tức lên tinh thần, chạy vèo ra
ruộng trồng tỏi, chỉ muốn làm nhanh về thương lượng với mẹ.
Tiểu Miêu lo lắng hỏi trượng phu:
- Thọ Nhi quá nhỏ, lại nuông chiều quen rồi, tới trong quân chẳng biết
có chịu khổ được không, chàng đồng ý quá tùy tiện, tỷ tỷ sẽ không đồng ý đâu.
Vân Diệp vỗ tay Tiểu Miêu cười khẽ:
- Nàng cũng biết Tân Nguyệt sẽ không đồng ý, nên ta đồng ý hay không
chẳng ảnh hưởng gì. Thực ra ta lại cho rằng Thọ Nhi vào trong quân chỉ
có lợi không có hại, Yên Dung và Hạ Lan quấn nó quá dữ, chúng lại còn
nhỏ, xảy ra chuyện xấu không có lợi cho thân thể. Hiện giờ chúng ở cái
tuổi khó quản nhất, Thọ Nhi vào trong quân không không phải là không
tốt.
Mua xuân hơi ẩm lớn, mây trắng trên trời mau chóng biến thành màu đen,
tuy nói mưa xuân không to, Vân Diệp vẫn gọi Vân Mộ và Y Lợi Tư đang hái
rau dại về. Còn về phần Vượng Tài thì sớm đã chơi chán, nằm dưới lán ngủ rồi, nghe Vân Diệp gọi tai liền dựng lên, đứng dậy chạy tới bên Vân
Diệp, chuẩn bị chở hai cái sọt về nhà, nằm ở dưới đất ngủ chẳng thoải
mái tí nào.
Vượng Tài đã là con ngựa già, nếu ở trong quân nó đã quá tuổi, phải đào
thải, nhưng ở Vân gia không ai dám nói Vượng Tài già, vì hầu gia nói,
một con ngựa sống năm mươi tuổi là chuyện nhỏ, Vượng Tài còn trẻ lắm.
Mặc dù mã phu chưa bao giờ nghe nói tới ngựa sống tới năm mươi tuổi,
nhưng hắn vẫn tán đồng lời hầu gia, Vượng Tài phải sống tới năm mươi
tuổi, mình năm nay bốn mươi, sẽ hầu hạ Vượng Tài ba mươi năm nữa.
Về tới nhà Vân Thọ liền tới hậu trạch, Vân Diệp dẫn Tiểu Miêu tới tiểu
viện tử của Đơn Ưng nghỉ ngơi, trong nhà trong thời gian ngắn không yên
ổn được.
Vân Thọ hào hứng đem tin phụ thân đồng ý cho vào quân rèn luyện nói với
mẫu thân, Tân Nguyệt chẳng hề ngạc nhiên, hời hợt nói mấy câu làm bầu
nhiệt huyết của Vân Thọ lạnh ngắt.
- Tòng quân? Ra ngoài? Giỏi, cha con vừa đi huyết chiến ba năm, con định đi đâu đánh nhau nữa đây? Kẻ địch bị quân đội Đại Đường ta đuổi giết
hết sạch rồi, đáng thương, con muốn tìm đối thủ cũng chẳng có. Con à,
nghe mẹ nói, chẳng phải con đã làm trung lang tướng ở Thiên Ngưu vệ sao? Chỉ cần làm vài năm, nói không chừng có thể làm binh bộ thượng thư
giống cha con, sau này cha con không làm nữa giao lại cho con, chức vị
đó vĩnh viễn là của Vân gia ta, lúc đó hai cái họa kích trên nóc nhà
không cần hạ xuống nữa.
Tân Nguyệt nói đầy hào khí, cứ như nàng là binh bộ thượng thư.
- Nếu con thấy ở Thiên Ngưu vệ buồn chán thì tới Thập lục vệ, Tần Kiếm
làm giáo úy ở Tả vệ, nghe đâu trú trong Ly sơn cũng không tệ. Mẹ nghe
Tần phu nhân nói rồi, một tháng được về nhà một lần, là cha con nhét
vào, năm xưa cha con đồng ý nhận một đứa trẻ Tần gia làm đệ tử, nhưng
Tần gia không có nhân tài, không học được bản lĩnh của cha con, đành
chiếu cố cho hắn một chút ở sĩ đồ.
- Sao? Con muốn làm môn hạ của ai? Nếu con không thích Thiên Ngưu vệ gì
tới Tả vũ vệ nhé, mẹ cũng không thích cái tên này, người đàng hoàng
không gọi lại gọi là ngưu. Cha con ở Tả vũ vệ ra, con tới đó cũng không
tệ, có thích không? Nếu thích mẹ tìm Trình bá bá, nói một câu là được
thôi.
Vân Thọ không nói câu nào rời phòng, căn bản không thể nói chuyện với mẹ được, nếu để hắn chọn, vẫn thích Thiên Ngưu vệ nhất, đại tướng thống
lĩnh Đoàn Hổ nổi tiếng nghiêm khắc. Hệ thống huấn luyện của Huyền Giáp
quân làm Vân Thọ thấy mới mẻ, nếu tới Tả vũ vệ, mình sẽ bị Trình bá bá
ngược đãi, lại bị người dưới coi là bảo bối, căn bản không ở đó được,
chuyện này cứ đi hỏi cha là hơn.
Na Nhật Mộ nấp trong phòng cho con bú thò đầu ra nói:
- Tỷ tỷ thật lợi hại, nói một hơi khiến Thọ Nhi bỏ ý định ra ngoài, tỷ
nói có lạ không? Sao nam nhân cứ thích chạy ra ngoài. Muội theo phu quân lang thang ở sa mạc ba năm quá đủ rồi, chỉ muốn ở nhà, không đâu tốt
bằng nhà mình.
Tân Nguyệt nhìn cây lựu ngoài cửa sổ thở dài:
- Thọ Nhi lớn rồi, có suy nghĩ của mình, nam nhân lớn lên là không nghe
lời mẹ nữa, ta chỉ đành đành càn quấy, hi vọng nó ở bên người thêm ít
lâu, nhưng chớp mắt chẳng giữ được nữa.
- Muội nghĩ xem, Yên Dung là mỹ nhân, Hạ Lan càng chẳng phải nói, trong
nhà có hai đại mỹ nhân, Thọ Nhi lại có quan hệ không rõ ràng với một ca
cơ, nếu chẳng phải nhà ta không có thói giết người, ta muốn băm xác ca
cơ đó nuôi chó. Dám dụ dỗ con ta, chán sống rồi.
Tân Nguyệt xưa nay hay giận lây người khác, vừa rồi còn bộ dạng từ mẫu, thoáng cái đã thành ác bà nương.
- Tỷ tỷ, bỏ qua đi, chuyện này không trách người ta được, có trách cũng
chỉ trách Lý Tượng, đó căn bản là tên phế nhân rồi, suốt ngày ra vào lầu hoa quán liễu, làm hư Thọ Nhi nhà ta, nếu không nó làm sao quen nữ
nhân tên Yên Chi đó.
- Yên Dung và Hạ Lan biết chuyện này mới ép Thọ Nhi thành thân, vì bị
bức ép, Thọ Nhi mới có ý nghĩ chạy ra ngoài, hay là chúng ta nghĩ cách
xử lý nữ nhân đó.
Tân Nguyệt khẽ hừ một tiếng:
- Bớt bày ra chủ ý thối đi, phu quân mà biết sẽ tức chết, chàng ghét
nhất làm chuyện này, lần trước ta nói với phu quân, phu quân nói phải
tin con mình, Thọ Nhi vốn là đứa mềm lòng, nhưng sự quyết đoán cần có
không thiếu. Để thuận theo tự nhiên, đó là lời dặn của phu quân, chúng
ta đừng làm phức tạp thêm.