Thải châu nữ nằm trên sàn gỗ chẳng thục nữ tẹo nào, giang chân giang tay, cứ như đợi người khác cưỡng bức mình, mái tóc không dài che hết mặt, giống nữ quỷ, từ khi biết muội muội không cần mình, nàng liền thế này, trừ ăn ị thì không quan tâm bất kỳ thứ gì khác, nếu không có mấy phó phụ tắm
cho thì chắc thối tới ván gỗ rồi.
- Sau lại bắt đầu chơi trò chó chết rồi? Muội muội cô giỏi hơn cô nhiêu, cô xem, chưa bao lâu người ta thành sủng phi của Ngụy vương, tuy phong
hiệu cần hoàng hậu nương nương thừa nhận, nhưng quan viên Lĩnh Nam đã
gọi cô ta là vương phi rồi. Nhìn lại cô xem, nữ nhân mà dạng chân ra thế kia chẳng phải mời người ta cưỡng bức à? Khép chân lại, phụ nhân phải
cho giống phụ nhân.
Vân Diệp đối diện với nữ nhân này không có biện pháp nào, người ta mang
suy nghĩ giống hòa thượng, ngươi muốn cưỡng bức, tùy, ngươi muốn tra
tấn, tùy, ngươi muốn chặt đầu, vừa vặn đang muốn chết, tóm lại là không
quan tâm tới gì hết, Vân Diệp vốn muốn lòng nàng chết đi, thế này thì
chết thật rồi.
Vốn không phải thế này, từ khi ngày hôm đó nhìn lén muội muội nằm trong
lòng Lý Thái ở phủ lãnh chúa, thiếu chút nữa là làm chuyện kia tại chỗ,
linh hồn liền mất đi, chỉ còn lại thể xác. Nàng nhìn ra, muội muội vô
cùng hưởng thủ cuộc sống hiện giờ, cái trâm trên đầu kia dù nàng mò ngọc mười năm cũng chẳng đổi được, từ thời khắc đó nàng biết mình chẳng
những không phải thần bảo hộ của muội muội, mà còn là hòn đá cản trở
muội muội theo đuổi cuộc sống của mình.
Vân Diệp thử mọi cách không có tác dụng, đành bỏ mặc, có lẽ chỉ thời gian mới làm nàng tỉnh lại.
Chử Toại Lương cuối cùng đã tới Ung Châu, muỗi Lĩnh Nam khủng bố hành hạ vị danh sĩ phong lưu này còn thoi thóp, ai chẳng biết bị muỗi Lĩnh Nam
đốt xong sẽ tiêu chảy, khi Vân Diệp nhìn thấy Chử Toại Lương mặt xám
xịt, môi trắng bệnh, gầy như củi, mới nhớ ra ông ta táng thân ở Lĩnh
Nam.
Người cổ hủ cho dù sắp chết vẫn cổ hủ đáng sợ, ông ta chỉ cần bảo Lý
Thái mở thánh chỉ ra tự xem là xong, cần gì bày bàn thờ, đứng trên đài
lảo đảo đọc thánh chỉ, đọc thánh chỉ một lần mà đáp cái mạng vào thì lỗ
vốn.
Thánh chỉ chưa đọc xong ông ta đã ngất xỉu, đây là do mất nước tạo
thành, thuốc tiêu chảy Vân gia mang theo rất hữu dụng, nhưng bị Chử Toại Lương gạt đi, cựa mình nói:
- Ta thà chết không uống thứ thuốc của phường đạo tặc.
Vân Diệp xoay người đi luôn, Phùng Áng cười ha hả lấy bí dược của nhà
ông ta tới, tuy loại thuốc này tanh thối vô cùng, không dễ uống như
thuốc Vân gia, nhưng Chử Toại Lương vẫn uống một bát lớn.
Trong thánh chỉ trách mắng Vân Diệp ý tưởng khác người, cho rằng Vân
Diệp đem ánh mắt hướng ra biển là điển hình không chịu làm việc đàng
hoàng, đối việc y xin hoàng đế ban giấy chứng nhận cướp bóc càng làm mọi người phẫn nộ, lễ nghi ngàn năm bị hủy trong chốc lát.
Chử Toại Lương cho rằng loại chuyện này suy nghĩ trong đầu cũng là tội
lỗi, Đại Đường lấy nhân hiếu lập quốc, đường đường hầu quốc mà sinh ra
tâm tư phỉ tặc, tội đáng muôn chết.
Lúc này huân quý Trường An bị ý tưởng của Vân Diệp làm chấn kinh, lật
hết sử sách, không thấy chủ ý nào ác độc hơn nữa, Tào Tháo tuy độc ác
cũng chỉ thành lập Mạc kim giáo úy, trộm cướp của người chết mà thôi,
suy nghĩ của Vân Diệp làm chính nhân quân tử hổ thẹn mà chết, trong đó
kịch liệt nhất là Chử Toại Lương, lần này mạo hiểm đi Linh Nam là ngăn
cản Vân Diệp, không để Đại Đường hổ thẹn với bên ngoài.
Thánh chỉ của hoàng đế làm ông ta vô cùng thất vọng, toàn bộ là lời lẽ
trách mắng Vân Diệp, nhưng không cấp cho ông ta chút quyền hạn chế Vân
Diệp ra biển nào cả.
Phủ lãnh chúa không gặp được Vân gia lão nãi nãi, nghe nói đi tới quận
Quế Lâm ngắm cảnh, quốc pháp không ngăn được, người có thể chấp hành gia pháp với Vân Diệp thì ở cách đó ngàn dặm, Chử Toại Lương đành cầu Lý
Thái, Phùng Áng giúp đỡ ngăn cản Vân Diệp ra biển.
- Điện hạ, hành động của Vân Diệp là đem toàn bộ nhân nghĩa lễ hiếu vứt
bỏ, vì mấy đồng tiền mạt hạng mà đi làm hải tặc, điện hạ làm bạn với y,
chẳng nhẽ trơ mắt nhìn hảo hữu rơi vào vực sâu mà chẳng động lòng?
Chử Toại Lương nửa nằm nửa ngồi dựa vào ghế, cật lực khuyên bảo Lý Thái.
- Huyền Tử nói đúng lắm, bỏ mặc hảo hữu sa đọa không phải đạo làm người, cho nên bản vương cũng định ra biển làm hải tặc, trên thuyền Thanh Tước đã chiêu mộ đủ thủy thủ, vũ khí cũng lắp xong, hiện đang diễn luyện
thành thục, bản vương muốn cưỡi thuyền Thanh Tước tung hoành đại dương,
Huyền Tử cho rằng như thế đã trọn đạo bằng hữu chưa?
Chử Toại Lương tay chân băng giá, tóm chặt lấy tay Phùng Áng nói:
- Việt công, hai người họ còn trẻ chưa hiểu chuyện, ngài nhất định phải
ngăn cản không cho họ làm bừa, thể diện của Đại Đường, thể diện của Đại
Đường, những tiểu quốc quy phục biết thân vương, hầu tước đại đường ra
biển làm đạo tặc, chuyện vạn quốc triều bái sẽ tan tành.
Phùng Áng dìu Chử Toại Lương lên ghế, nói:
- Chỉ là những nước nhỏ có gì đáng nói, nếu dám có những lời không nên,
lão phu sai con cháu lên thuyền, xem xem kẻ nào dám làm càn.
Chử Toại Lương tuyệt vọng, rõ ràng ba người này đã hình thành liên minh
lợi ích, trong thời gian ngắn muốn phá vỡ đâu phải chuyện dễ, đành rầu
rĩ về bắc, không muốn ở lại Lĩnh Nam thêm ngày nào nữa, nơi này đúng là
phần mộ của người phương bắc.
- Diệp Tử, trong mật chỉ phụ hoàng ta cấp cho ngươi nói gì thế?
Tiễn Chử Toại Lương đi rồi, Lý Thái nôn nóng hỏi:
- Đã nói là mật chỉ, tức là không thể nói, nếu nói được đã nói rõ trên
thánh chỉ rồi, không liên quan tới ngươi, bảo ta lưu tâm một vài chuyện
thôi, ta lại cho cho Thừa Càn, hình như hắn giận ta rồi, tới giờ chẳng
gửi một lá thư nào.
Vân Diệp nói xong cho mật chỉ vào trong túi yên của Vượng Tài:
- Là ta thì ta cũng không gửi, đại khái là không muốn chúng ta dính dáng vào, chúng ta là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của huynh ấy, vả lại đại ca cũng biết lập trường của hai ta, không dễ bị lay chuyển, như thế không
liên hệ cũng tốt.
Phong ba trên triều nhất thời không quấy nhiễu tới Lĩnh Nam, khoảng cách quá xa, hoàng đế cũng chỉ mắng Lý Thái không chào đã đi, tán thưởng
việc Lý Thái muốn ra biển xem có giá trị không, chuyên môn điều mãnh
tướng thủy sư cho hắn, chẳng bao lâu sẽ tới.
Đó là nội dung Vân Diệp nhìn trộm mật chỉ của Lý Thái, đương nhiên Lý
Thái cũng xem trộm mật chỉ của Vân Diệp cất trong túi, hoàng đế không
cho mình nói với người khác, nhưng người khác xem trộm thì biết làm sao?
- Phụ hoàng muốn ngươi ra biển tìm núi tiên? Vì sao không bảo ta tìm? Ta cũng ra biển mà.
Lý Thái cho mật chỉ vào túi yên của Vượng Tại, bực tức nói:
- Ta là đệ tử thần tiên, còn ngươi thì không, bệ hạ cho Hàn Triệt chạy
lăng quăng, chẳng phải mục đích là ở đó sao? Bọn chúng tự nhận thần
tiên, lại thêm ta là đệ tử thần tiên, nói không chừng tìm được núi tiên, à phải, tìm được tiên đơn trường sinh bất lão ngươi có ăn không?
- Nếu như chỉ có một viên thì đánh chết ta cũng không ăn, nếu có hai
viên ta sẽ ăn, sống tới bây giờ mới biết mình vô tri thế nào, nếu có thể sống đủ lâu để thăm dò điều chưa biết, ta nhất định dốc toàn lực.
- Ngươi cũng biết đó, thứ càng quý giá thì số lượng càng ít, đan dược rất có khả năng chỉ có một viên, xem ra ngươi rất có hiếu.
Vân Diệp thấy Lý Thái thẳng thắn như thế thì bội phục:
- Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu chỉ có một viên, ai mà biết nó không phải
thuốc độc, cho nên ta sẽ cho kẻ khác uống, rồi lấy đao chém, xem hắn có
chết không, nếu hữu hiệu, ta đem kẻ đó luyện đàn, nói không chừng có thể phục hồi như cũ, ta không định đưa ngụ hoàng ta uống.
- Đáng tiếc trên đời không có thứ này, nếu có hiến cho phụ hoàng ta cũng không tệ, như thế Thừa Càn sẽ hết hi vọng, ba chiếc thuyền đều có
thuyền trưởng, ba chúng ta đi làm hải tặc có phải hay không?
Một giả thiết nông cạn làm Lý Thái thương tâm, hai năm qua lớn lên, Thừa Càn không kháng cự nổi dụ hoặc, muốn đi con đường của mình rồi, quan hệ huynh đệ khăng khít không còn nữa.
Vân Diệp vỗ vai hắn an ủi:
- Cứ để Thừa Càn thẳng tay làm đi, Thanh Tước, nói không chừng trong
lòng bệ hạ cũng muốn thế, bệ hạ trút quá nhiều tâm huyết cho đế quốc,
lựa chọn người kế thừa không thể không cẩn thận, diễn luyện trước một
chút có gì không hay?
Lý Thái cười gật đầu, sư tử già muốn huấn luyện sư tử con, nói không
chừng sẽ có chút tổn thương, nói không chừng trong quá trình đó xuất
hiện ít báo săn mưu đồ làm loạn, sư tử già muốn diệt hết những thứ uy
hiếp đó mới yên tâm giao ra quyền lực trước khi lâm chung.
Sóng biển bắt đầu có bọt rồi, hải lưu có biến hóa mới, Đông Ngư nếm thử
nước biển, kêu mặn ầm ĩ, từ bên bờ biển chạy tới một cái chuông gõ loạn
lên.
Bãi biển vừa rồi vô cùng tĩnh mịch liền tràn ra vô số người, bọn họ
không nói gì cả, xếp thành bốn hàng, hô khẩu hiệu, kéo thừng, cửa áp bị
kéo lên, nước biền ùng ục đổ vào ổ thuyền, một canh giờ sau, chiếc
thuyền cuối cùng vững vàng nổi lên.
Chiếc Thừa Càn vang lên tiếng tù trầm, hai chiếc chiến hạm trên mặt biển cũng vang lên tiếng tù phụ họa.