Phủ lãnh chúa im ắng, Lý Dung mất đi hứng thú dạy con vẹt lớn nói chuyện,
bắt đầu diễn luyện hạm đội của mình trong bể bơi, hạm đội địch do Hà gia đại nương tử thống lĩnh luôn bị đánh tan tác.
- Thế tử à, trong nhà bao nhiêu kẻ từng lên chiến trường người không
dùng, nhất định muốn lão bà tử không biết chữ này làm tổng quản hạm đội
gì đó, làm sao lão bà tử đánh lại người.
- Cha nói hiện hạm đối tác chiến vẫn là tờ giấy trắng, muốn ta chơi vài
lần, chiến thuật trên sông không mấy tác dụng ở biển, nhân tố trọng yếu
quyết định chiến lực là thuyền chắc pháo mạnh, thuyền ai to, ai có nhiều nỏ pháo lớn hơn thì chiếm lợi, cha muốn ta chơi từ cấp cư bản nhất, nhũ nương là người sơ cấp nhất trong phủ, không tìm nhũ nương thì tìm ai?
Lý Dung ngẩng đầu vô tội nghìn Hà gia đại nương tử, bà ta nghiến răng
nghiến lợi, thẹn quá hóa giận cách bể bơi nhổ Lý Dung một cái, ai bị xem thường đều chẳng vui, huống hồ Hà gia đại nương tử bế Lý Dung từ nhỏ
tới lớn.
Thấy Hà gia đại nương tử phẩy tay bỏ đi, Lý Dung làm bộ thở dài, lấy gậy trúc vớt từng chiếc chiến hạm lên, bảo phó dịch lau khô, bản thân như
ông cụ non chắp tay vào phòng.
Thải châu nữ theo Linh Đang không rời một bước, hai người nói cười vô
cùng hài hòa, khuyên bảo được sư tử chỉ có hổ, vậy khuyên giải được nữ
nhân chỉ có nữ nhân, gần đây Vân Diệp bận tối mắt vì chuyện hạm đội,
không có thời gian quan tâm tới thải châu nữ, Linh Đang không việc gì
làm tự xung phong làm nhiệm vụ này.
Vân Diệp mới đầu không đồng ý, lo Linh Đang bị thương tổn, ai ngờ Linh
Đang vỗ ngực nói mọi việc cứ giao cho nàng là được, phu quân bận đại sự, bản thân có thể giúp phu quân ở việc nhỏ này.
Hiệu quả tốt tới bất ngờ, thải châu nữ nói thế nào cũng là nữ nhân,
trước mặt nam nhân có thể tỏ ra chẳng bận tâm, nhưng đối diện với Linh
Đang xinh đẹp liền có chút tự ti, dù nàng cũng không xấu, nhưng vì kiếm
sống làm thân thể biến hình khiến nàng không tự nhiên.
Tiểu Linh Đang vô cùng hâm mộ đôi chân dài miên man của thải châu nữ,
chân mình không đủ dài, còn nói làn da thải châu nữ quá tốt, chỉ mụn đỏ
trên cằm mình than vãn nửa canh giờ, còn hỏi thải châu nữ làm sao giữ
được làn da đẹp như thế, có bí quyết gì không?
Khi thải châu nữ nói mình quanh năm đổ sáp ong lên người mới thành như
thế, Tiểu Linh Đang hưng phấn phát run, kéo thải châu nữ ra chợ mua sáp
ong, chuẩn bị bôi lên toàn thân, nếu đã ra chợ, tất nhiên phải dạo chơi
cửa hiệu, hiệu gì cũng vào, tới chỗ bán cá muối cũng bịt mũi hỏi giá, đó là sở thích hiếm hoi của Linh Đang.
Ung Châu có rất nhiều hiệu y phục may sẵn, đó là học ở Trường An, nghe
nói hiện người Trường An đã rất ít khi tự may y phục rồi, đều ra hiệu
mua, y phục đủ mọi loại giá, thậm chí còn tiết kiệm hơn là tự mình làm,
đó là cái lợi của việc làm số lượng lớn.
Nữ nhân có ai không thích y phục mới, thải châu nữ chẳng phải là ngoại
lệ, nhìn thấy y phục đủ màu cũng không kìm được ngó thêm vài cái, chỉ
cần ánh mắt nàng dừng ở bộ y phục nào lâu một chút là Tiểu Linh Đang lập tức bảo nữ chưởng quầy lấy xuống. Chẳng bao lâu trong lòng nha hoàn đã
ôm một đống, thải châu nữ không ngừng quay đầu lại nhìn, Linh Đang có
thai không mặc được những y phục này, chẳng lẽ là mua cho mình?
- Ái chà chà, phu nhân đúng là có phúc, nhìn bụng phu nhân, tối đa một
tháng nữa sẽ có thiếu gia ra đời, bụng phu nhân nhọn thế kia, bên trong
nhất định là tiểu thiếu gia, mắt của lão bà tử này chuẩn lắm.
Nữ chưởng quầy chúc mừng xong còn liếc ngực Linh Đang, ghé miệng vào gần tai nàng thì thầm vài câu, Linh Đang mặt ửng hồng nói:
- Thật chứ?
- Tất nhiên là thật, là thứ nổi bật vóc dáng nhất, phu nhân yên tâm, đều làm từ tay phụ nhân, nam nhân thối nhìn cũng không cho. Phu nhân sinh
con xong sẽ dùng tới, là thứ truyền tới từ Nhạc Châu đấy.
Thải châu nữ còn đang do dự thì bị Linh Đang và nha hoàn cùng nữ chưởng
quầy đẩy vào gian trong, đúng một canh giờ mới ra, chiếc áo vải rách
rưới đã biến mất, thay vào đó là toàn thân váy lam, tóc vấn cao, ngực
không biết nhét cái gì mà cao ngất, thế mà Linh Đang còn chưa hài lòng,
rút trâm trên đầu ra gài lên tóc thải châu nữ, tức thì làm nữ chưởng
quầy và nha hoàn tấm tắc khen mãi.
- Ông trời ơi, đúng là làm mai một đại mỹ nhân mà, vì nhãn quan của phu
nhân, lão bà tử giảm giá toàn bộ số y phục phu nhân mua hôm nay, không
cần kinh doanh, chỉ cần phu nhân có thể thường xuyên qua đây chỉ điểm
một chút cho tiểu hiệu.
Nữ chưởng quầy nhìn ra Linh Đang không phải là phụ nhân tầm thường, ra sức nịnh bợ:
- Không nên, bà vất vả làm ăn, kiếm được vài đồng không dễ, phu quân ta
không cho chiếm lợi của người khác, đáng giá bao nhiêu trả bấy nhiêu,
không cần khách khí.
Nha hoàn lập tức bước ra:
- Buồn cười chết đi được, phu nhân nhà ta chẳng thiếu vài đồng giảm giá, chỉ cần hàng của bà tốt, phu nhân nhìn trúng, tiền là cái gì, thứ nhà
ta ít thiếu nhất là tiền, hừ, Nhạc Châu bà vừa nói do lão gia nhà ta
xây, thành Ung Châu này là do lão gia nhà ta định đoạt.
Nữ chưởng quầy khom người xin lỗi, đây mới là nhà phú quý chân chính,
giảm giá cũng bị mắng, coi như mở rộng tầm mắt rồi, thái châu nữ cũng
phát hiện một cách sống khác trên đời.
Về tới nhà hai người đã thành bạn thân, Linh Đang bụng ta không ngồi được, nằm nghiêng trên giường nói:
- Muội muội à, đừng giận phu quân nhà ta, chàng xuất thân tướng quân,
tính cách khó tránh khỏi thô lỗ, nhưng chàng tuyệt đối là người tốt.
Muội phạm sai lầm, khi muội uy hiếp ta, phu quân nói giết toàn tộc của
muội không phải là dọa dẫm đâu, muội quá lỗ mãng rồi, chưa hỏi rõ đang
làm bậy.
- Cũng may là tới nhà ta, nếu tới vương phủ đối diện thì chỉ còn đường
chết, ta gặp muội muội của muội rồi, đúng là sống rất tốt, cô ta không
muốn muội xuất hiện trước mặt cô ta thì đừng xuất hiện nữa, gánh nặng
như thế muội gánh bao năm chưa đủ sao? Giờ tới lúc sống vì mình rồi.
- Ta nhiều hơn muội một tuổi, trước kia là cung nữ, khi đó ta đã thích
phu quân nhà ta, chàng ôn hòa, vô cùng thông minh, là người thông minh
nhất trên đời, thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của ta. Ta vốn cho
rằng cả đời này không có cơ hội gả cho chàng, chỉ mong kiếp sau gặp lại, nhưng trời cao hiểu lòng người, sau bao lần vòng vèo, cuối cùng ta được gả cho phu quân, hiện giờ sống rất thoải mái, phu quân vô cùng thương
ta.
- Muội cũng thế, cô ta không cần muội, nhưng người khác cần muội, luôn
có một ai đó ở đâu đó đợi muội, muội chưa được nếm thử tư vị mỹ hảo đó,
sao chà đạp bản thân, cuộc sống còn dài lắm.
Thải châu nữ trầm mặc rất lâu, ngước mắt nhỏ tong tong xuống mặt đất,
nghẹn ngào đem toàn bộ lai lịch của mình nói cho Linh Đang nghe, Linh
Đang nghe tới chỗ thương tâm cũng rơi lệ.
Khi Vân Diệp trở về nhìn thấy thải châu nữ đã có biến hóa cực lớn, tuy
còn có chút lạnh lùng, nhưng sống lại là tốt rồi, không khỏi lấy làm lạ
vì thủ đoạn của Tiểu Linh Đang.
Thấy Tiểu Linh Đang lấy sáp ong bôi lên người liền biết đây là chủ ý của thải châu nữ:
- Đừng tùy tiện dùng những đồ lung tung, nàng đang có thai, phải vô cùng chú ý, bôi sáp lên người sẽ bịt kín lỗ chân lông, dễ mắc bệnh, ngoan.
- Như Hoa sẽ không lừa thiếp, muội ấy nói từ nhỏ đã bôi sáp ong, nên da mới tốt nhưu thế.
Tiểu Linh Đang ở loại chuyện này cố chấp như biến thành người khác, giống như khi nhỏ thích ăn ngon, không dễ thay đổi.
- Như Hoa? Ai đặt cái tên này? Khuê nữ mà gọi Như Hoa cái gì, muội muội cô ta không phải là Phù Dung chứ?
Vân Diệp rất ghét hai cái tên này:
- Không phải đâu, muội muội của muội ấy tên là Như Ngọc, cha mẹ họ mong
muốn tỷ muội họ đẹp như hoa như ngọc, quả nhiên người đúng nhưu tên. Chỉ thiếp là đáng thương, cả đời gọi là Linh Đang, ngay cả một cái tên cũng chẳng có.
Chỉ cần nói tới cha mẹ là tâm trạng Linh Đang rất kém:
- Vớ vẩn, đó là trước khi nàng xuất giá, xuất giá tòng phu có biết không hả, hiện nàng tên là Vân Linh Đang, tên đẹp như vậy, chuông kêu trên
mây màu, chuông kêu là tiên nữ giáng trần, nàng sinh ra là chuẩn bị cho
ta, không tin nàng xem quan điệp của mình đi, bên trên ghi Vân Linh
Đang, đưa nàng bao lâu mà nàng chưa xem à?
Linh Đang lúng túng cười nhẹ, Vân Diệp thở dài, Linh Đang vẫn coi mình
là cung nữ nữ, làm gì có cáo mệnh phu nhân cung nữ, cái này vẫn cần thời gian thay đổi.