Rồng, có thể vờn mây, có thể ban mưa, khi hiền hòa mưa thuận gió hòa, khi nổi giận thì phong ba bảo tố.
Nam Hải Long Vương đang lúc lửa giận, biển lớn cuộn tào, vỗ đập, như phát tiết phẫn nộ của mình.
Sóng cả hết đợt này đợt khác kéo tới, như muốn hòa trời và biển vào một sắc màu.
Lý Thái tham lam nhìn biển khơi sôi trào, hai mắt nóng rực như muốn hòa
tan nham thạch, thời gian trước hắn thấy biển luôn yên tĩnh, ôn nhu như
xử nữ, không ngờ có lúc cuồng bạo thế này.
Gió xuyên qua khe nứt của đá, mang theo các lọa tiếng rít ghê sợ, tất cả biến thành trống trận trong tai Lý Thái, từng hồi làm người ta phấn
chấn, làm máu hắn sôi lên.
Đi cùng gió còn có mưa, không phải thứ mưa lất phất tháng ba để ngươi
đủng đỉnh dạo bước ôm ấp ý thơ, mưa do gió mang tới quất vào mặt chỉ
khiến ngươi đau đớn.
- Uy của trời đất không ngờ tới mức này, hảo hán phải ngồi thuyền lớn cưỡi sóng to, tuy chết không có gì đáng tiếc.
Vân Diệp cầm đùi dê, nhíu mày nướng trên đống lửa nổ tanh tách, trong
sơn động tối tăm chỉ có ánh sáng yếu ớt chiêu vào, làm mặt y lúc mờ lúc
tỏ, ném đá vào hào khí của Lý Thái:
- Ta thường gọi loại hảo hán đó là thằng ngốc, khi gió lốc tới thì chúng ta phải nấp vào cảng hoặc vịnh, nếu có thể ngay cả thuyền cũng phải kéo lên bờ, loại hảo hán ngươi nói thích hợp nuôi cá.
Gió mùa tới, không ngờ gió lốc cũng tới, Vân Diệp không mang tâm tình
lãng mạn như Lý Thái, y chỉ mong gió lốc qua cho mau, tốt nhất biển nên
lập tức phẳng lặng, vừa rồi Lưu Tiến Bảo vào báo cáo, nhà gỗ lắp bên bờ
biển không biết bị cuồng phong thổi đi đâu rồi, rất nhiều cây dừa bị nhổ cả gốc, đang bay trong gió, trông rất khủng khiếp.
Không biết đám Lưu Nhân Nguyện, Đông Ngư có cầm cự được không, chỉ mong
ba chiếc chiến thuyền bình yên, may toàn là người kinh nghiệm rồi, phát
giác gió lốc tới đưa ra cách ứng phó, trong đó quan trọng nhất là đuổi
mình và Lý Thái xuống thuyền, Lão Thiết cho rằng đây là cơ hội tốt kiểm
nghiệm chiến thuyền, không đồng ý cho thuyền vào ụ thuyền, Vân Diệp cũng nghĩ thế, thuyền mới nên trải qua sóng gió kiểm nghiệm thì hơn.
Biết gió lốc sẽ tới, nhưng không ai ngờ dữ dội như thế, làm bây giờ Vân
Diệp hối hận chết thôi, không biết bây giờ Lão Thiết thấy sao.
Gió lốc tới, ông trời cũng chịu chết, lúc này nói gì cũng muộn rồi, đành xem kỹ thuật lái thuyền của họ có thể giúp họ tránh được kết cục tan
xương nát thịt không, vì chuyện gió lốc thích nhất là đẩy thuyền tới gần bờ, sau đó ném vào đá ngầm. Vân Diệp không lo cho đám Lưu Nhân Nguyện,
bọn họ có kinh nghiệm hàng hải phong phú, chỉ cần có chút cơ hội là đều
có thể sống được, không biết những người được gọi là cao thủ mà hoàng đế gửi tới cho nhi tử cùng với trai tráng Phùng gia có sống nổi không?
Vân Diệp tước một miếng thịt đưa cho Phùng Áng im ắng bên cạnh:
- Phùng công đã hối hận chưa?
Phùng Áng nhận lấy thịt dê nhưng không ăn:
- Vân hầu, đây là hoàn cảnh tệ nhất có thể gặp trên biển à??
- Rất tệ, nhưng chưa phải là tệ nhất, vãn bối lần trước vận lương về
Trường An gặp phải rồng hút nước, còn tệ hơn, ra biển, đừng hi vọng vào
vận may của mình, Phùng công tính thừ tổn thất của hải thương là biết
nguy hiểm cỡ nào.
Phùng Áng miệng nhai thịt dê mà như nhai rơm, hiện tinh nhuệ của Phùng
gia đều ở trên thuyền, bất kể thế nào cũng không thể ung dung điềm tĩnh
được, Phùng gia muốn khai sáng kỷ nguyên trên biển thì còn một chặng
đường dài phải đi.
- Hầu gia, tiểu nhân nghe thấy tiếng tù.
Lưu Tiến Bảo như vớt từ biển lên, lau nước mưa trên mặt vào động bẩm báo:
- Gió nhỏ rồi, đám Lưu Nhân Nguyệt đang đi tránh sóng, lúc này chỉ có
thể chống lại sóng vượt lên, nếu xoay ngang sẽ bị lật nhào, xem ra bọn
họ không sao.
Vân Diệp lắng nghe một hồi, tiếng gió rít không chói tai như vừa rồi
nữa, mơ hồ nghe thấy tiếng hò truyền tới, sơn động này ở vách nói đối
diện với biển, vách núi hình vòng cung thành máy tiếp âm khổng lồ, là
nơi quan sát biển tốt nhất.
Thấy Vân Diệp yên tâm ăn uống, Phùng Áng cũng trấn tĩnh lại, chỉ có Lý
Thái còn ngắm cảnh khí tượng hùng tráng chưa đủ, làu bàu mấy câu, khiến
cả Vân Diệp và Phùng Áng trừng mắt với hắn, Lý Thái ngượng ngùng sờ mũi, ngồi xuống bên đống lửa lấy dao xẻo thịt dê ăn.
Trời tối, ánh sáng cuối cùng bị mây đen che kín, sóng biển vẫn rất lớn,
đây mới là lúc khảo nghiêm công phu trên thuyền, trong hoàn cảnh tối đen đó phải nghiêm khắc dựa vào mệnh lệnh thuyền trường thi hành, đi theo
hướng định sẵn, tránh thuyền nhà mình, thuyền trưởng như thế mới là cao
thủ thực thụ.
Đám Vân Diệp lúc này trong lòng có nghĩ gì cũng vô ích, đành phải đợi
khi trời sáng hẵng nói, Vân Diệp ngủ trong tiếng cầu khẩn của Phùng Áng.
Sau khi trời sáng tỏ, Vân Diệp nghe thấy tiếng hét lớn bên bờ biển, biết mây đen đã tan, ra ngoài sơn động, trước mắt là cảnh ngổn ngang, gió
vẫn rít chói tai, sóng biển tuy không cuồng bạo như hôm qua vẫn cứ mạnh
mẽ mười phần, sóng cao hơn một mét cuốn tạp vật lên biển, ném thẳng vào
đá ngầm, phát tiết lửa giận sót lại.
Trên mặt biển không có lấy một chiếc thuyền, Phùng Áng kinh hãi quay đầu nhìn Vân Diệp, muốn y nói cho mình một tin tức an tâm.
- Phùng công chớ sợ, hôm qua sóng lớn như thế mà bọn họ vẫn còn ở nguyên tại chỗ mới là lạ, lúc này dù bọn họ có tới Quảng Châu cũng là bình
thường, tin vãn bối đi, bọn họ sẽ mau chóng trở về thôi.
Phùng Áng chỉ một cái thuyền rách nát trên bờ biển hỏi:
- Ngươi xem đó là cái gì?
Nói xong đi nhan theo bậc đá xuống, Lý Thái, Vân Diệp vội đi theo tới
gần mới phát hiện không phải là bất kỳ chiếc nào trong ba chiếc thuyền
kia, là chiếc thuyền đầu vuông, thứ này sao lại chạy ra biển? Nó chỉ
thích hợp chạy trên sông thôi.
Thiết lão đại đã lên chiếc thuyền kia, thấy đám Vân Diệp tới, vội vàng nhảy xuống bẩm báo.
- Hầu gia, đây là thuyền Cao Ly, chỉ có thuyền Cao Lý mới thế này, khi
gió nổi lên nhất định chiếc thuyền này ở phụ cận, người xem, đây không
phải thương t huyền, là chiến thuyền.
- Thuyền Cao Ly? Ai cho chúng tới nam hải?
Đại Đường thi hành chính sách phong tỏa Cao Ly, đoạn tuyệt tất cả giao
dịch thủy bộ, cấm lệnh này tuyệt đối không được xúc phạm, thương thuyền
Cao Ly còn không được tới gần nam hải nữa là thuyền chiến, cách xa cả
vạn dặm, chúng lấy tiếp tế từ đâu.
Trên thuyền không có một ai, Phùng Áng lập tức hạ lệnh hộ vệ tìm kiếm bên bờ biển, không được bỏ qua bất kỳ người khả nghi nào.
Tới chiều có báo cáo, phát hiện ra người, nhưng toàn là thi thể, tổng
cộng có chín người, không chỉ người Cao Ly mà còn có cả người Oa Quốc,
xem ra khi thuyền lọt nước đã bỏ thuyền chạy, lên tuyền nhỏ, kết quả
thuyền lớn vào bờ, thuyền nhỏ bị lật nhào, toàn bộ bị chết đuối, cờ trên đó rất lạ, là cở xương người.
Vân Diệp lật đi lật lại hai lá cờ, phát hiện rất giống cờ của mình, cái
cờ này chỉ có một cái đầu lâu, phía dưới là một con quạ ba chân, đầu đội vương miệng răng cưa.
- Vân hầu, đây là cờ hải tặc Cao Ly, lão phu đã thu được nhiều báo cáo,
nói có một đám hải tặc chuyên môn cướp thương thuyền Đại Đường, cầm đầu
là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, hình như là huân quý Cao Ly hoặc Oa
Quốc, sắc chiến đấu mạnh mẽ, thương thuyền Đại Đường đều được vũ trang,
nhiều thương thuyền còn thuê tiêu cục hộ tống. Vùng Quảng Châu có không
dưới ba mươi tiêu cục, đều là du hiệp các nơi cùng tướng sĩ giải ngũ,
làm nghề này toàn là hán tử có chút tài cán, nhưng lão phu vẫn liên tục
nhận được báo cáo bị cướp, đáng tiếc chuyện trên biển không vươn tay tới được.