Đường Chuyên

Chương 6: Q.19 - Chương 6: Tiếng kêu gào của Lộc Đông Tán (2)




Cho nên Vân Diệp liền đưa ánh mắt chăm chú đến tên quản sự đang mồ hôi đầm đìa. Chỉ có một khả năng, đó là tên quản sự này bị Lộc Đông Tán lừa, và tên Ngự sử xui xẻo đó không biết hai huynh đệ Tân gia là tiểu cữu tử của Vân Diệp, dù nhạc phụ có nói thì bọn họ cũng không tin, một tài chủ nông thôn sao có thể có cơ hội gả khuê nữ cho một vị Truyền quốc hầu? Hơn nữa còn là chính thê, cái này quá buồn cười, nói tiểu thiếp còn được, nhưng một tiểu thiếp còn chưa khiến Trưởng Tôn gia cố kỵ.

Một đội nhân mã từ Bá kiều đi tới, trên lá cờ đầu có ghi phụng chỉ xuất kinh. Đều nói Ngự sử đi tuần không thể kinh động bách quan, nhưng vầy coi như thất bại, trông đội ngũ rầm rộ là biết.

Vân Diệp vung vẩy roi, đứng ở đầu cầu vụt xuống nước. Đội ngũ Ngự sử còn chưa đưa biển hiệu tránh ra thì Vân Diệp đã cười nói:

- Ta tới cướp.

Kỳ bài quan đi đầu đứng im bất động, hắn thấy đối diện Bá kiều bát ngưu nỗ cũng đã chuẩn bị, nơi này làm gì có mã tặc, phụ cận Trường An xuất hiện mã tặc chẳng phải chuyện cười sao? Huống chi phủ binh lúc nào cũng tiến hành bắt cướp.

(Kỳ bài quan: quan cầm cờ, bảng hiệu)

Vị trước mặt này lại càng mặt trắng râu ngắn, có điểm nào giống mã tặc? Chỉ riêng kim quan đội trên đầu mã tặc có cướp cả đời cũng chưa có, đừng nói tới ngọc bội bên hông.

- Vị công tử này, đây là Ngự sử tuần tra hồi kinh, không phải nơi đùa giỡn, thỉnh công tử tránh ra, nếu có chỗ nào đắc tội, đợi ta bẩm báo thượng quan rồi phân xử sau.

- Ngươi rất cơ trí, sao lại đi làm chuyện ngu xuẩn này? Tên Ngự sử đó tên gì? Hắn nghĩ rằng ôm được bắp đùi của Trưởng Tôn Xung là ta không dám làm gì hắn phải không? Có biết ta đây đánh Trưởng Tôn Xung không chỉ một, hai lần? Gọi hắn đến đây, nếu không khiến ta hài lòng, coi chừng ta lật cả mả tổ hắn lên.

Kỳ bài quan cũng là kẻ tinh minh trong kinh thành, trước đã nhìn thấy bên hông Vân Diệp đeo Vân ngọc bội, lại nghe lời Vân Diệp vừa mới nói, liền đoán ra thân phận Vân Diệp.

Giờ hắn rất muốn quất ngựa chạy trối chết, tên thổ tài chủ kia không ngờ lại nói thật, bọn họ quả nhiên là thân thích của Lam Điền hầu phủ, còn là quan hệ rất gần, bằng không Vân Diệp sẽ không xuất hiện ở Bá kiều này.

- Ty chức Cầu Hi ra mắt Hầu gia!

Kỳ bài quan lập tức lăn xuống phủ phục trên đất, có điều người này coi như trung thành, cố ý hô lớn để Ngự sử trong xe phía sau nghe thấy, tận chức trách đến phút cuối cùng.

- Hô cái gì? Nhạc phụ ta đi từ đầu đến giờ chắc danh hiệu ta không ít lần chứ? Các ngươi còn coi như gió qua tai? Giờ bản hầu đích thân tới, không biết tên Ngự sử này vẫn còn không coi ta ra gì?

Vân Diệp lấy chân gẩy đầu kỳ bài quan lên, vì hắn tận tâm tận sức với cương vị nên không hạ roi đánh hắn.

Cả đội ngũ đứng đực trên Bá kiều, lúc này một lão hán gầy đét kêu khóc chạy tới:

- Hiền tế ở đâu, hiền tế ở đâu?

Đây chính là nhạc phụ rồi, so với lời Tân Nguyệt tả thì không giống lắm. Nghe nói là một lão nhân mập mạp, sao giờ lại thành bộ dáng này? Vân Diệp tiến lên đỡ lão nhân, đợi lão đứng vững rồi hành đại lễ nói:

- Tiểu tế Vân Diệp tới chậm, thỉnh lão đại nhân đừng phiền lòng. Giờ ngài vào lán nghỉ ngơi một chút, tiểu tế xử lý xong chuyện ở đây sẽ cùng về nhà.

Lão đầu tử lau gật đầu liên tục, lão Tiền đi tới đỡ lão đầu tử vào lán nghỉ ngơi, vừa đi vừa khuyên:

- Lão đại nhân đi đường xa giờ nên nghỉ cho khỏe, chút chuyện nhỏ Hầu gia sẽ giải quyết nhanh thôi. Hai vị thiếu gia lúc nữa là có thể về nhà, phu nhân còn đang chờ lão đại nhân ở nhà đó.

Vân Diệp đợi lão nhân vào nghỉ, nhìn Ngự sử ngồi trên xe nói:

- Xuống đây đi, ở bên ngoài ngươi có thể đất rung núi chuyển, nhưng vào Trường An ngươi không biết mình thế nào sao? Ta rất có trách nhiệm nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải chết, cho dù Trưởng Tôn Vô Kỵ tự mình bảo đảm ngươi cũng chết chắc. Nếu như không muốn liên lụy người nhà thì mau bẩm rõ đầu đuôi. Chỉ cần tội cấu kết Thổ Phồn hại bách tính bản quốc là đủ tiên trảm hậu tấu ngươi.

Rèm xe ngựa vén lên, một trung niên rất cao bước xuống, ngoài sắc mặt nhợt nhạt thì coi như trấn định, khom người thi lễ với Vân Diệp:

- Lục Trung Đình bái kiến Vân hầu, hạ quan càn rỡ tin lời tiểu nhân sàm ngôn, hôm nay đã phạm tội tày trời, chỉ khổ tiểu nhân kẹp giữa hai đại nhân, chém giết chỉ chờ ý Vân hầu.

Vân Diệp cười cười nói:

- Cũng coi là có cốt khí, vì sao ngươi không khăng khăng thê đệ ta giết người Thổ Phồn bị ngươi bắt được, như vậy có khi còn cắn được ta phạm tội cướp tù xa?

Lục Trung Đình cười thảm:

- Tội danh đó ở Đại Đường chính là chiến công, nhất là trong quân môn các ngài. Ta cũng không biết người đưa tin sao nhất định mượn cớ như vậy, vị lão nhân kia luôn miệng nói mình chính là thân quyến huân quý mà ta một mực không tin, thật quá tự đại. Lúc đó ta chỉ cần hỏi kĩ một chút là có thể biết, tuyệt đối sẽ không có chuyện ngu xuẩn thế này xảy ra. Giờ thấy người Thổ Phồn ở đó, ta liền biết chắc chắn không có sinh lộ để đi.

Vân Diệp thu roi vào, ngồi trên lan can nói với Lục Trung Đình:

- Ngươi nghĩ dựa vào Trưởng Tôn gia là ta không ý kiến sao? Nhạc phụ ta nói tên ta rõ ràng ngươi lại bỏ ngoài tai, tâm tư trèo cao đã che mờ mắt ngươi. Nói cho ngươi biết, chuyện này ta bảo đảm Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Xung cũng không biết, nhìn thấy chưa, chính là tên kia, là quản sự Trưởng Tôn gia, ta nghĩ tín hàm nhất định từ tay hắn. Một quan viên lại bị nô tỳ đùa bỡn, vì nịnh bợ không tiếc sát hại bách tính Đại Đường, bệ hạ biết nhất định sẽ ăn sống nuốt tươi ngươi.

Ha ha ha, ngày mai lâm triều có cái để cười Ngụy Trưng rồi, mấy năm nay lão gia luôn nhìn ta không vừa mắt, không biết ngày mai vẻ mặt lão gia sẽ hay ho thế nào đây.

Bỏ đi, ta chẳng có tâm tư so đo với một người chết như ngươi, mau thả thê đệ ta ra, ta kiếm gây sự với Trưởng Tôn Vô Kỵ gây sự. Thông minh một chút, mau về gặp lão phụ lão mẫu, từ giã thê nhi rồi tự sát cho nhanh. Nếu đợi đến lúc Trưởng Tôn Vô Kỵ tìm ngươi ngươi sẽ chết không toàn thây, nói không chừng cả nhà sẽ xong đời.

Kỳ bài quan Cầu Hi đã thả hai thiếu niên bẩn thỉu ra, chỉ thấy hai người sợ hãi đi tới, không hiểu xảy ra chuyện gì.

- Tiểu Nhiên, tiểu Hổ, ta là Vân Diệp tỷ phu hai ngươi, không sao, qua lán bên kia uống hớp nước rồi chúng ta về nhà.

Vân Diệp bước tới kéo hai thiếu niên nhìn một chút, thấy bọn họ còn chưa quá khổ sở thì yên tâm. Đứa lớn thì gật đầu, vẻ mặt ngô nghê, đứa nhỏ thì hơi do dự hỏi:

- Ngươi thật sự là tỉ phu sao? Ta nghe nói tỉ phu là bất bại danh tướng của Đại Đường ta, đáng ra phải là một đại hán mới phải chứ.

Vân Diệp dở khóc dở cười:

- Đệ là tiểu Hổ đúng không? Đệ nghe ai nói? Tỉ phu đệ chính là bộ dạng này, không phải ba đầu sáu tay. Thôi mau ra chỗ nhạc phụ, tỉ phu còn có chút việc, xử lý xong chúng ta sẽ về nhà.

Tân Nhiên nghe vậy liền chạy tới chỗ phụ thân, còn Tân Hổ lại đứng sau lưng nhìn Vân Diệp, xem tỉ phu định làm gì. Vân Diệp không để ý Lục Trung Đình nữa, gã này giờ đã là người chết, không cần phải tốn nước bọt với hắn, bảo hắn về từ biệt người nhà đã là quá khai ân. Giờ Vân Diệp cũng có thể nghĩ ra Trưởng Tôn Vô Kỵ kêu la thế nào khi biết chuyện này.

Ngày mai lâm triều Vân Diệp chắc chắn sẽ tấu chuyện này lên hoàng đế, liên quan đến huân quý thì nhỏ, nhưng liên quan đến quyền quý thì rắc rối lớn. Trưởng Tôn gia quả này không chết cũng sẽ lột da, Lộc Đông Tán làm trò vô cùng xuất sắc, coi như đã ly gián được Vân gia và Trưởng Tôn gia. Hai nhà cũng không còn lựa chọn nào khác, Vân Diệp tất nhiên chọn tấn công, Trưởng Tôn gia cũng không chọn phòng ngự, đây là việc giữa các gia tộc, không liên quan đến tư giao cá nhân. Trưởng Tôn gia có lỗi trước, không trả giá cao Vân gia sao có thể tha thứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.