Đường Chuyên

Chương 7: Q.19 - Chương 7: Tiếng kêu gào của Lộc Đông Tán (3)




Vân Diệp đứng vòng ngoài hỏi Lộc Đông Tán:

- Đại tướng, ngươi khổ tâm muốn ly gián hai nhà Vân, Trưởng Tôn, giờ đã đạt được mục đích. Chỉ là không biết Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ đối với thượng khách khi xưa thế nào?

- Vân Diệp, ngươi đừng vội ngậm máu phun người, lão phu ly gián các ngươi lúc nào? Hai tiểu tử này đúng người đúng tội, bọn chúng lại dám bán tơ lụa nhúng nước tiểu cho hoàng thất Thổ Phồn, đây là đại sỉ nhục, là cái không thể nhịn. Không răn đe bọn chúng, mặt mũi Thổ Phồn ở đâu?

Vân Diệp liền cười, quay đầu xoa đầu tiểu Hổ nói:

- Không tệ, không tệ, không hổ là thê đệ của ta, có mấy phần tính khí tỉ tỉ ngươi.

Khen tiểu Hổ xong lại nói với Lộc Đông Tán:

- Tơ lụa ngâm nước tiểu không bị hư hại, người Thổ Phồn các ngươi dù sao cũng không thích tắm, mặc vài ngày cũng sẽ bốc mùi, lúc đẫy sẽ không ngửi thấy mùi nước tiểu nữa đâu.

Lộc Đông Tán dưới sự uy hiếp của ba chiếc bát ngưu nỗ không thể động đậy, chỉ có thể gào thét:

- Tiểu nhi dốt nát, ta tới hỏi hoàng đế bệ hạ Đại Đường, xem có phải bệ hạ cũng có cái nhìn như vậy không.

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, một chi cường nỗ bắn ra thẳng vào eo một võ sĩ Thổ Phồn, võ sĩ này lăn hai vòng trên đất rồi nằm im bất động. Lộc Đông Tán trừng mắt muốn nứt, đang định xông lại thì lại nghe một tiếng nữa vang lên, một mũi nữa bắn sát cạnh chân hắn khiến hắn lập tức bình tĩnh lại.

Vân Diệp cười nói với Lộc Đông Tán:

- Ngươi cắn ta?

**********

- Hiền tế vừa giết người?

Lão trượng nhân ngồi trên xe ngựa bất an, không nhịn được thò cổ ra hỏi Vân Diệp.

- Không việc gì, nhạc phụ cũng nghe thấy Lộc Đông Tán vừa nói Thổ Phồn còn 20 vạn Phệ Giáp chi sĩ, chết mọi người đâu ảnh hưởng gì.

Vân Diệp quay lại cười giải thích với lão trượng nhân.

- Hắn nói muốn dẫn nhiều đại quân đến, hiền tế chớ nên khinh thường.

- Cũng chỉ là nói mà thôi, nhạc phụ xem những phủ binh đang làm ruộng, họ mong chiến tranh đến đỏ mắt rồi, tiểu tế là chủ sự Binh bộ, một trong các trách nhiệm của tiểu tế là phải giúp các tướng sĩ luôn được đánh nhau, luôn có công huân mang về nhà, bộ binh chủ hình sát, dùng uy chính là điều phải. Nhạc phụ thử nghĩ xem, nếu ngay cả Binh bộ không có chút ngông cuồng, ngạo khí quốc gia lấy đâu ra mà có?

Lão trượng nhân gật đầu cảm thấy cũng đúng, mình ở Thục trung đàng hoàng buôn bán, nghe lời lời của phụ thân chưa bao giờ phiền toái Vân gia, thậm chí chưa bao giờ kể với người ngoài khuê nữ nhà mình là đường đường cáo mệnh phu nhân. Mặc dù ba nhi tử không thành người, nhưng cũng không phải là ác ôn làm đủ mọi thứ chuyện, hôm nay đột nhiên gặp họa bất ngờ, vì vậy mới phiền đến vương bài nữ tế này, ai ngờ vị Ngự sử Ngôn quan không tin, xem ra người không thể giả heo mãi, giả mãi cũng thành thật.

Tân Nguyệt đứng chờ phụ thân, phục sức của cáo mệnh mặc lên như cua vậy, nàng không hỏi phu quân cứu đệ đệ thế nào, làm lễ với phụ thân xong thì cốc đầu đệ đệ, coi như trừng phạt hai người. Lão trượng nhân cao hứng đi theo nữ tế bước qua chính môn vào Lam Điền hầu phủ hùng vĩ.

Trước tới bái kiến lão tổ tông cùng Ngọc Sơn lão tiên sinh, giải thích quá trình xong, hai huynh đệ liền bị Ngọc Sơn tiên sinh hạ lệnh cấm bế, khi nào chuyện chưa xong chưa được ra ngoài.

Lão trượng nhân tới, mấy nhà giao hảo cũng mang lễ vật tới.

Đến trưa tiễn hết mọi người về, tới chiều Trưởng Tôn Xung cũng tới, mắt có chút hồng, cầm một cái hộp đưa cho Vân Diệp nhìn qua, rồi phân phó gia tướng nhà mình mang cái hộp về cho chó ăn.

- Bị người mưu hại.

Trưởng Tôn Xung buồn rầu nói với Vân Diệp.

- Biết, cho nên ngươi mới có thể qua được đại môn Vân gia, gia tộc ngươi to lớn, khó tránh có tên không ra gì, cái này có thể hiểu được.

Vân Diệp rót một chén trà an ủi Trưởng Tôn Xung.

- Vậy ngày mai ngươi có nói chuyện này ở Vạn Dân cung không?

Trưởng Tôn Xung mắt sáng rực lên hỏi tiếp.

- Yêu cầu này thì hơi quá, đây đã là chuyện trong nhà, cũng không phải chuyện riêng của ta. Ngươi cầm đầu tên quản sự tới, ta đã không còn tức giận. Chúng ta còn là huynh đệ, nhưng chuyện trong nhà cũng không thể nói đơn giản như vậy. Để tránh xảy ra những chuyện tương tự thế này, bảo vệ nhân mạng nhà ta, nếu ta không bẩm báo sẽ bị mọi người xem thường, có khi ngươi cũng coi thường ta, chuyện này không thể thương lượng.

Trưởng Tôn Xung buồn bực vỗ bàn mắng to:

- Một đám khốn kiếp, cho hắn đi liên lạc Thổ Phồn, sao lại ù ù cạc cạc viết thư cho Lục Trung Đình, bẫy rập rõ ràng như vậy sao cũng chui vào, ngu không còn gì để nói.

- Ài, Xung, ngươi vẫn còn may đó, chuyện này may xảy ra trên đầu nhà ta, nhà ta chịu giày xéo quen rồi, đổi lại là nhà khác, Trưởng Tôn gia các ngươi sẽ phiền lớn. Ngày mai lên điện ta chỉ nói chuyện đã xảy ra, không có ý định truy cứu, có thể giải quyết chuyện này hay không thì phải xem nhà ngươi thế nào. Đây cũng là cực hạn huynh đệ ta có thể làm được.

Có những lời này của Vân Diệp, Trưởng Tôn Xung lập tức đứng lên vãi một cái thật sâu. Hắn lưu lại hai chiếc xe ngựa làm lễ cho nhạc phụ Vân Diệp, trước mặt Vân Diệp hắn có thể xin lỗi, nhưng trước mặt Tân gia hắn sẽ không nhún nhường, huân quý không bao giờ xin lỗi bình dân.

Đến chiều Lưu Tiến Bảo báo cáo, Đại tướng Lộc Đông Tán Thổ Phồn đã rời khỏi biệt viện Trưởng Tôn gia sau mấy năm nhờ bảo vệ. Hiện hắn ở tạm trong dịch quán của Hồng lư tự, giờ hắn mới hiểu trong mắt huân quý Đại Đường hắn không quan trọng đến như vậy.

Hiện giờ Đại Đường không thể để hình dung bằng mãnh hổ, phải dùng hình tượng thượng cổ cự thú thao thiết trong truyền thuyết để hình dung mới đáng. Tham lam cắn nuốt quốc thổ bên cạnh, nếu như không phải Thổ Phồn ở cao nguyên khí loãng, chắc chắn đã bị đầu mãnh thú này nuốt gọn.

Quốc gia này hiện khuếch trương bốn phương tám hướng, bản đồ một năm thay đổi ba bốn lần, bao nhiêu quốc thổ cũng không đủ nhét vào bụng quân đội Đại Đường. Giờ ở Đại Đường, trừ Trường An cùng mấy thành thị trọng yếu còn trọng binh đồn trú, còn lại tướng sĩ đều được đẩy ra hết biên quan.

So sánh quân lực, Đường triều nhân tài quốc đại khiến người tuyệt vọng, nhiều năm không ngừng dụng binh, nhưng tài chính bọn họ không hề thấy chút suy thoái. Quốc nội ca vũ thăng bình, biên cương chiến hỏa cả ngày, đồ tể giết người về lại quốc nội liền trở thành anh hùng người người ca tụng, thoải mái hưởng thụ tài sản cướp được.

Lộc Đông Tán tuyệt vọng thấy Lý Đạo Tông cười gằn tự tay chặt đầu Mông Xá Long, bôi vôi rồi đưa về Trường An, giờ đặt ở Võ Đức điện, thành bằng chứng chiến công của Lý Nhị. Nhưng đối ngoại bọn họ nói Mông Xá Long vẫn đang lẩn trốn, cần Đại Đường tướng sĩ xâm nhập man hoang bắt giết tên này.

Người Thổ Phồn đã không trồng lúa mì nữa, vì lương thực Đại Đường bán rất rẻ, nuôi thêm mấy con dê là có thể đổi được thêm nhiều lương thực. Nhớ tới chuyện này, trong lòng Lộc Đông Tán nóng như lửa đốt, một quốc gia giao mạch sống cho người khác thì còn hi vọng gì?

Người Đường nhất định đang chờ đến lúc cao nguyên sạch bóng lúa mì, lúc đó bọn họ nếu bọn họ không cắt đứt nguồn sống của Thổ Phồn mới là chuyện lạ. Người Đường nguyện cao nguyên kia thành tuyệt vực, cũng không muốn cho người Thổ Phồn sinh sôi trên đó.

Công chúa Đại Đường cao ngạo xem thường người Thổ Phồn, hoàng đế luôn vì cớ này trách Lộc Đông Tán. Hai năm trước hắn còn cười nhạo đặc sứ Cao Ly Vinh Hoa nữ nô phục vụ huân quý Đại Đường, giờ tựa hồ đến phiên hắn. Lộc Đông Tán đứng trong sân khách sạn Hồng lư tự nhìn trăng sáng, cuối cùng có một cảm ngộ, có lẽ Thổ Phồn nên dời khỏi cao nguyên đời đời dưỡng dục mình, chỉ cần xuôi nam chính là đám người Thiên trúc nhu nhược, bọn họ còn chưa phải là đối thủ của dũng sĩ Thổ Phồn dũng mãnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.