Vô Thiệt đi giạt lùi khỏi đại điện, Lý Nhị đi tới đỡ Trường Tôn thị
ngồi xuống, bụng Trường Tôn thị ngày càng to, hành động hơi vất vả.
- Đợi chuyện vô ưu thảo giải quyết xong, ta cùng nàng ra ngoài thành ở một thời gian, đợi nàng sinh xong chúng ta hẵng về.
Trước mặt Trường Tôn thị, Lý Nhị lại biến thành người cha tốt, người chồng tốt.
- Không được, Nhị Lang, hiện bên ngoài không an toàn, có gian tặc đang
nhắm vào chàng, thiếp thà ở hoàng cung cùng chàng, chứ không muốn đi.
Thiếp thân thực ra rất thích tòa tiểu lâu ở Ngọc Sơn, phong cảnh nơi đó
có lẽ không so được với biệt cung Nam Sơn, cũng nhỏ hơn, nhưng thiếp
thân sống ở đó rất vui vẻ. Nhị Lang, chàng biết không, Thanh Tước và
Khác Nhi mỗi ngày đều vì thiếp đi xách về thứ nước tốt nhất, sạch nhất,
nhà bếp nơi đó mỗi ngày đều làm những món ăn vặt rất ngon, thấy hai đứa
bọn chúng bê cơm cho thiếp, thiếp liền muốn khóc.
- Thư viện là
nơi rất thần kỳ, tới nơi đó nghe những tên hoàn khố đọc sách vang vang,
thần thích thực sự. Bài giảng của Lý Cương sinh động dễ hiểu, không hổ
là thái phó ba đời thái tử, còn có trà tươi của Triệu Duyên Linh dư vị
vô cùng. Món lý ngư ( cá chép) nướng của Vân Dệp không có chút vị tanh
nào, làm thiếp không nỡ phạt y.
- Lý ngư? Tên khốn kiếp ngu học
dốt nát, coi pháp luật Đại Đường ta như không, lần sau trẫm tới thư
viện, xem xem y dám trình lý ngư lên cho trẫm ăn không? Nghe nói Ly
Thạch tiên sinh đã vượt qua được chướng ngại, tông sư học vấn trong thư
viện đã có hai vị, ngay cả Hoằng Văn quán cũng không có lực lượng sư
thừa hùng hậu như thế. Còn cả gia tộc Công Thâu không ngờ cũng đi theo
y, năm ngoái trẫm mới nói câu " anh hùng thiên hạ đều trong tay ta", y
liền kéo từ thảo trạch sơn dã ra vô số anh hào, làm trẫm mất mặt, hiện
giờ vẫn còn thần tử dụng câu kia tâng bốc trẫm, mỗi lần nghe thấy mặt
trẫm đổ một lần, cảm giác như thần tử đó đang xỉ nhục trẫm, làm trẫm
muốn giết người.
Phu thê họ ngồi trong màn
thi thầm to nhỏ với nhau, không hề biết rằng Trường An sắp đón một buổi
tối khốc liệt nhất. Đậu Yến Sơn hai mắt đỏ kẻ đánh dấu lên bản đồ Trường An, mỗi lần đánh một cái dấu xong, mặt lại càng hung tợn.
Đứng
ngoài cưa có năm mươi đại hán, toàn bộ mặc áo đen, có kẻ giống thương
cổ, có kẻ giống nông phu, còn có kẻ giống sĩ tử, chỉ có điều kẻ nào cũng vác một cái bọc.
Bọc của nông phu không phải là lương khô, cũng
không phải là đồ mới mua, mà là vật dễ cháy như lưu huỳnh, tiêu thạch.
Giá sách của thư sinh không phải là sách, mà là các loại dầu, thương
phiến không bán hàng, tối nay bọn họ bán cái chết.
Hôm nay là một ngày tốt, buối sáng và buổi tối dài như nhau, lịch gọi nó là tiết xuân
phân, âm dương bình hành, là lúc vạn vật sinh trưởng tốt nhất.
Trong thời tiết đẹp như vậy, Đậu Yến Sơn lại nhận được tin dữ, kế hoạch hoa
vong ưu hoàn mỹ của y đã thất bại, công chúa Lý An Lan bóc trần kế hoạch phục thù của hắn, thổ bương bị bắt giam, khai ra vị công tử trẻ tuổi
cho bọn chúng vong ưu thảo chỉ là vấn đề thời gian.
Đậu Yến Sơn
biết mình bị phát hiện rồi, hắn chuẩn bị rời thành trước khi mặt trời
lặn, trước khi trời tòa thành hắn căm hận này, hắn muốn để lại chút kỷ
niệm, ví dụ như một trận cháy lớn.
Nhà làm bằng gỗ rất dễ cháy,
nếu như tối nay có gió trợ trận, kỷ niệm này sẽ sâu sắc hơn một chút,
đám ngu xuẩn vô tri xông vào Đậu gia trong ngày bạo loạn đó không trả
giá sao được.
Võ hầu tuần đêm luôn có một số muốn lười biếng, hôm nay bọn họ gặp được người tốt bụng mời đi uống một chén, hoặc tới nhà
quả phụ cửa khép hờ nghỉ một đêm.
Đậu gia sụp đổ rồi, không có nghĩa Đậu gia không còn sức mạnh, những người
nhận ân huệ Đậu gia bao năm qua không ít, kẻ sĩ vì tri kỷ mà chết, cho
dù tri kỷ đó muốn hủy diệt tất cả mọi người.
Người trong sân đã
tản đi, mỗi người có một tờ giấy, một địa điểm, một con phó hoặc quan
nha, cũng có kho lương, trọng địa binh giới, lão trạch Vân gia được vẽ
một vòng tròng cực lớn trên đó, có tới bốn mũi tên chỉ vào.
Đậu
Yến Sơn ném bản đồ vào bồn lửa đợi nó cháy thành tro rồi mới mặc cát y
do Chu Đại Phúc chuẩn bị cho y, một chén nước nghệ biến khuôn mặt trắng
trẻo của y thành vàng vọt của người bệnh, ho khẽ vài tiếng, dán một chòm râu lên, Đậu gia công tử phong lưu đã hoàn toàn biến mất.
Trên
Long Thủ Nguyên có một cái miếu nhỏ, Đậu Yến Sơn đứng trong một cái đình nhỏ, phía trước bày rượu, tay cầm chén rượu, nhìn thành Trường An trong bóng đêm xa xa, trờ vừa mới tối hắn liền ngồi ở nơi này, uống từng ngụm rượu một, hắn không thích uống rượu xuông, không có món ngon đưa rượu,
rượu mạnh của Vân gia đổ vào bụng như lửa thiêu đao cắt làm sao uống
nổi.
Thành Trường An dưới ánh trăng càng lúc càng giống như con
mãnh hổ ngủ say, tựa hồ chuẩn bị vồ người ta, khi ánh lửa đầu tiên bùng
lên, Đậu Yến Sơn làm một hơi hết chén rượu trong tay, hôm nay hắn chuẩn
bị say một trận.
Thành Trường An thức tỉnh, tiếng chiêng trốn
không ngừng, xe thủy long chạy qua chạy lại, chợ tây bốc lửa, khói đen
cuồn cuộn, trong phường thị đóng kín có người xông qua khói lửa chạy,
tiếng kêu gào thảm thiết. Vân gia phường Tĩnh An thoải mái hơn nhiều,
quản gia phó dịch ôm đồ tế nhuyễn chăn đệm y phục, chỉ chỉ trỏ trò nhìn
nhà mình bị lửa đốt ra tro mà chẳng chút động lòng.
Hộ vệ trong
nhà lùng sục kẻ phóng hỏa khắp nơi, nhưng không có chút thu hoạch nào,
đành hậm hực quay về, quản gia Lưu thúc tới Vân gia đã hai năm rồi, xem
như là người cũ, sai phó dịch đặt đồ đạc xuống, dắt gia súc từ hậu viện
ra, đại bộ phận đồ đạc đã vận chuyển về Vân gia trang mấy ngày trước,
hấu gia sắp thành thân, lão nãi nãi nói trong thành không có người ở,
giữ lại nhiều đố như thế vô ích.
Lão nãi nãi không thích trạch
viện cũ này, hay nói có mùi mốc, còn có người chết đi lại, không may
mắn. Giờ tốt rồi, cháy cả rồi.
Lưu thúc không thể không phục tài
tiên tri của lão nãi nãi, nhìn trạch viện cháy như bỏ đuốc khổng lồ, nếu vài ngày trước không chuyển đồ đi, e tốt thất không nhỏ.
Phường quan mở cửa phường ra, xe thủy long còn chưa vào, Lưu thúc nói với vũ hầu tới cứu hỏa:
- Vân gia không cứu nổi nữa rồi, trước tiên xem nhà khác đi, tiểu môn họ gặp tai nạn, e khó sống được.
Các vũ hầu đều giơ ngón cái lên rồi vội vàng tới các nhà khác trong phường Tĩnh An cứu hỏa.
Mới đầu chỉ có một hai nơi bị cháy, quan phủ cho rằng là hỏa hoạn thôi, đến khi huyện nha Trường An cũng bốc lửa thì Kim Ngô vệ xuất động, lúc này
thành Trường An khắp nơi có lửa, khắp nơi có khói.
Quân đội không kịp tìm kiếm gian tặc, trước tiên gia nhập đội ngũ cứu hỏa, dù huyện
nha bị cháy, huyện lệnh Tả Khuê cũng không kinh hãi, mặc áo ngủ chỉ huy
cứu hỏa, thậm chí đích thân ra trận, bị khói lửa hung như quỷ đen, chòm
râu thường ngày tự hào cũng bị cháy xém cả.
Đánh gục ông ta là
trận cháy ở phường Vụ Bản, nơi đó tích trữ lương thực của hoàng gia, tuy chưa tới lượt ông ta quản lý, nhưng là quan thân dân, không thoát khỏi
trách nhiệm, ngây ra nhìn đám cháy, người lảo đảo, trời sập rồi, đẩy nha dịch giữ mình lại ra, đi thẳng vào đám cháy, đó là nơi làm việc của ông ta, đi vào xong đóng cửa lại, ngồi ở đại đường, bên cạnh không ngừng có ngói rơi xuống, Tả Khuê cầm đường mộc trên bàn đập sầm một cái, quát
lớn:
- Ác tặc!
Tiếp đó cả đại điện đổ sập.
Đêm nay Trường An bốc cháy.