Trong tiểu đình Đậu Yến Sơn đã say bảy phần, món ngon rượu ngon, đúng là hưởng thụ tối cao ở nhân gian, mỗi một ngụm rượu như lửa đốt trái
tim hắn, kéo áo ngoài, nâng chén mời trăng uống cùng, một mình lẻ loi,
cảm giác phục thù không làm hắn sướng khoái như tưởng tượng. Rượu Vân
gia vẫn cay, rượu vào dạ buồn như lửa như đao khoảng khách cắt đứt tư
duy kín đáo của hắn, làm hắn không còn sức lực thưởng thức mỹ cảnh
Trường An trong lửa. Đối với Đậu Yến Sơn quen uống rượu mật mà nói, bảo
Chu Đại Phúc đi chợ mua rượu mạnh nhất phù hợp với tâm tình của hắn là
ai lầm.
Hắn dùng chút lý trí cuối cùng nguyền rủa Vân Diệp xong
rồi đổ gục trong hoa mẫu đơn, nụ hoa mới nhú bị hắn vô tình đè nát, hoa
rơi khắp nơi, đỏ sập như máu.
Vì rượu hỏng chuyện không phải là
một mình Đậu Yến Sơn, cái thế giới này đầy những nhân tố bất ngờ, tín
hiệu rút lui ngoài thành Trường An không phát ra, tử sĩ trong thành liền biến thành tử sĩ thực sự, đám tử sĩ không có lệnh rút lui, chỉ biết
dùng vật châm lửa trong tay, kiếm tất cả đồ bắt lửa, tạo ra vụ cháy mới.
Mất đi tính bí mật, khó tránh khỏi thất bại, một khi bị bắt, tru di tám
trăm tộc cũng có thế, một khí vượt qua giới hạn cuối cùng của Lý Nhị,
pháp luật rộng rãi không giúp ích gì, lời ra thành luật, Lý Nhị có tư
cách đó.
Đậu Tam là gia sinh tử của Đậu gia, khi Đậu thị phá gia, hắn được miễn xử phạt, vì Đậu Trung đem công việc mua thức ăn béo bở
giao cho thân tín của mình, sai Đậu Tam tới trang tử làm việc nông, thu
lại toàn bộ tài sản của hắn.
Hai bàn tay trắng, Đậu Tam gặp lại
chủ cũ liền thề trung thành, hắn không có kinh nghiệm làm tử sĩ, nhưng
thù hận trong lòng sai khiến hắn phóng hỏa, phóng hỏa, phóng hỏa.
Khi sĩ tốt Kim Ngô vệ tuần đường ấn hắn xuống đất, hắn mới nhớ ra là mình
phải tự sát, chỉ tiếc rằng vừa rồi vì đốt cái lều cỏ kia, đã cởi y phục
của mình đem châm rồi ném vào, lều cỏ bị cháy, khó bốc lên, lửa có xu
thế lan ra, nhưng y phục không còn nữa, thuốc độc giấu trong góc áo cũng bị lửa nuốt chửng, lúc này Đậu Tam mới nghĩ tới tính nghiêm trọng của
vấn đề, chỉ biết gào lên như sói tru.
Thành Trường An bị năm mươi tên tử sĩ đốt cháy, ánh lửa đỏ rực bốc lên nửa bầu trời, như ác ma nhe
nanh múa vuốt, nuốt chửng hết kiến trúc này tới kiến trúc khác, cửa
phường bị khóa chặt, tất cả người không có nhiệm vụ xuất hiện trên đường đều bị bắt. Binh sĩ của Kim Ngô vệ chỉ có thể đứng trên đường Chu Tước
thênh thang nghe tiếng gào khóc ở trong phường những xung quanh.
Ông trời giúp Lý Nhị không phải chỉ một hai lần nữa, ông ta có vẻ là con
trời thật, khi thủy long không còn khống chế được thế lửa nữa, trận mưa
lớn đầu tiên của mùa xuân cuối cùng cũng đổ xuống, tất cả những người
cứu hỏa đều quỳ xuống trong nước bùn, cung kính hành lễ với ông trời.
Đậu Yến Sơn bị nước mưa đánh thức, hắn từng hạ mệnh lệnh nghiêm khắc nhất,
không có mệnh lệnh không cho phép người khác tới gần nơi này, cho nên
không một ai biết hắn nằm trong bụi hoa có giấc mơ hạnh phúc nhất.
Hắn quay đầu nhìn lại Trường An, chỉ thấy tỏa thành trước khi hắn ngất còn
cháy rừng rực, giờ như biến mất trong màn đêm tăm tối, chỉ thấy từng
ngọn đèn di động không ngừng, như lửa ma.
Đậu Yến Sơn vuốt mái tóc ướt sũng, nhìn thêm Trường An im lìm lần nữa, đẩy cửa đi ra ngời.
Chu Đại Phúc đi vòng vòng như kiến bò chảo nóng, thấy Đậu Yến Sơn toàn thân ướt như chuột lột đi ra, liền đi nhanh tới đỡ chủ nhân loạng choạng,
nói:
- Gia chủ, chỉ là đám tử sĩ không quan trọng, gia chủ không cần
thương cảm, loại người đó chúng ta chỉ cần chiêu mộ lần nữa là được, lão nô biết trận mưa lớn này làm chúng ta thất bại trong gang tấc, có thể
thấy không còn trời cao nữa, chúng ta làm lần nữa, lão nô không tin Lý
gia lại tiếp tục được trời cao phù hộ, người không hạ lệnh cho đám tử sĩ rút lui là đúng, làm đại sự cần phải có lạnh lùng mới được, nếu như
không có đám tử sĩ về sau điên cuồng như vậy, chúng ta đã chẳng thể lưu
lại ký ức khắc sâu cho Lý gia.
Đậu Yến Sơn đau khổ vuốt trán:
- Ta đứng ở chỗ cao, nhìn bọn họ liều mình tác chiến trong thành, lòng
như đao cắt, chỉ tiếc rằng một trận mưa lớn đã dập tắt chiến tích của
bọn họ, cũng dập tắt chút hi vọng cuối cùng của ta. Đối phó với Lý gia
phải mưu tính kỹ rồi mới hành động, nếu không sẽ thất bại, lần này nhân
thủ tổn thất thảm trọng là tội của ta, Chu thúc, xin thúc thúc giúp ta
hoàn thành di nguyện của tổ phụ, để Lý gia trăm đời không được yên.
Chỉ một tiếng Chu thúc khiến Chu Đại Thúc cảm thấy toàn bộ hi sinh trước
kia đã được báo đáp, dù bảo hắn ta đích thân ra trận, chết cũng không
hối tiếc, mình chỉ là một tên đầu bếp ở Trường An, bao lần nhận đại ân
của Đậu gia, nay lại được gọi một tiếng Chu thúc, thế là đáng rồi, cái
mạng già này bán cho Đậu gia đi.
- Gia chủ yên tâm, lão nô thề chết đi theo gia chủ, không để Lý gia có được một giây phút yên lành.
Nhìn thấy lửa lớn bị mưa dập tắt, Lý Nhị mới xoay người về Thái Cực cung,
khác với Đậu Yến Sơn, từ khi ngọn lửa đầu tiên bốc lên, ông ta đã đứng
trước thềm ngọc của Thái Cực cục, trừ Long Thủ Nguyên ra, đây là nơi cao nhất thành Trường An, ông ta ngồi trên ghế lạnh nhạt nhìn thành thị
khắp nơi bốc khói, khi nội thị báo Vân gia bốc cháy, ông ta đã biết ai
là người phóng hỏa rồi, Hồng Thành quỳ rạp trên mặt đất, mặt dán sát
trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Mặt âm trầm như nước nhưng lại chẳng thể dùng như nước, thành Trường An khô hanh mùa xuân đúng là thời tiết phóng hỏa tốt nhất, tiếng "thời hanh vật khô, đề phòng củi lửa"
chưa bao giờ ngừng, mỗi năm đều có mấy trận hỏa hoạn, không đề phòng
hết.
Không biết từ bao giờ mây đen che khuất mặt trăng, Lý Nhị
ngẩng đầu nhìn trời, người có lòng, trời không phụ, mưa cuối cùng đã đổ
xuống, xuống rất gấp, cứ như để đuổi trận hỏa hoạn đi, nước mưa lớn mà
dày đặc, rơi lên người phát đau. Hồng Thành cảm thụ rất rõ, hiện giờ
đừng nói là mưa, dù có đao rơi xuống hắn cũng không dám nhúc nhích, từ
khóe mắt phát hiện ra khuôn mặt âm trầm của hoàng đế có chút nới lỏng,
khóe miệng hơi nhếch lên, đây là dấu hiệu tốt, mong rằng mưa lớn có thể
dập tắt hết lửa, như thế cái mạng nhỏ của mình có lẽ còn giữ được.
Khi mây tan mưa tay, gà đã gáy xong lượt đầu, đứng ở Thái Cực cung có thể
lờ mờ nhìn thấy tia nắng, Hồng Thành vẫn quỳ dưới đất không dám đứng
dậy, Lý Nhị không có mặt, hắn càng quỳ cung kính.
Giọng Lý Nhị từ trong cung điện truyền ra, giống như truyền từ địa ngục, lạnh lẽo vô tình:
- Đứng dậy đi, nếu như làm không tốt thì ngươi không cần về nữa.
Khắp Trường An oán giận trận hỏa hoạn, chỉ có phó dịch Vân gia đang dùng cây gỗ to đẩy sập những căn phòng cháy còn chưa sập, miệng phó dịch cẩn
thẩn lẩm bẩm đột nhiên cháy lớn như thế, chẳng lẽ có ai đắc tội với Táo
vương gia, bị lão nhân gia giáng hỏa ngạc xuống trừng phạt? Nhà mình thì không thể, lão nãi nãi nhân từ phúc đức, cho dù hầu gia có hơi bại gia, nhưng chưa tới mức bị thần tiên phẫn nộ. Nhà mình nhất định bị nhà khác liên lụy, có người hỏi tới cứ nói thế, Vân gia ta chưa bao giờ làm
chuyện khuyết đức.
Đáng hận nhất là trận mưa lớn kia, đồ trong
nhà đã chuyển ra ngoài rồi, nhà ta không cần phòng nữa, hầu gia muốn xây mới, đốt cháy hết đi bọn ta được ở nhà mới trong trang, ai mà thích ở
trong thành, trời vừa mới tối phải đi ngủ, mua cái gì cũng phải chạy nửa thành Trường An. Lưu thúc nói ở trang rời cửa một cái là có chợ, náo
nhiệt vô cùng, còn nghe kể Ngọc Sơn đẹp thế nào, kiếm một cái bè trên
sông Đông Dương, ngày nghỉ nằm trên bè, trời man mát, sướng hơn thần
tiên. Đâu giống trong thành, tắm xong phải kéo nước nửa ngày đổ lại cho
đầy chum, mồ hôi chạy ra, tắm thành phí công.
Cái phòng khốn kiếp kia không cháy sạch đi, không ngừng có ngói rơi
xuống, đầu của Vân Cửu bị ngói đập sưng vù, thứ cứu ra được bị ngâm
trong nước, Lưu thúc đã chửi nửa ngày rồi, lửa cháy không ai làm sao,
không tính là tai họa, trận mưa kia mới là tai họa thật sự, gỗ tốt hầu
gia kiếm về làm đồ gia dụng bị ngâm nước hết, đem phơi khô sẽ có vết
nứt, tiếc quá cơ.
Người của quan phủ tới mấy lần, hỏi tổn thất
của Vân gia, Lưu thúc khóc sướt mướt, kể lể trong nhà tổn thất thảm
trọng, phòng bị cháy hết, còn lại mấy cái chuồng ngựa, đồ cũng có quá
nửa không mang ra được, chỉ còn chút ít đồ trước mắt, ông ta có lỗi với
lão nãi nãi giao trạch tử cho mình chiếu cố, có lỗi với hầu gia luôn tin tưởng. Nhưng Vân gia chịu nổi tai họa, cho nên khi xe thủy long tới bảo cứu nhà khác, sợ tiểu môn hộ không chịu nổi thiên tai, vì nhà cửa mà
mất mạng thì không đáng ..
Quan viên nghe vậy thì chắp tay, trào
dâng kính trọng, còn nói dựng biển treo trên cửa Vân gia, còn có cả hàng xóm được đội thủy long cứu ra tới cửa Vân gia khấu đầu, cả một nhà,
khiến Lưu thúc lại khóc lần nữa.
Đại môn vẫn nguyên xi, đóng cửa
lại, Lưu thúc dưới ánh mắt sùng bái của đám phó dịch, hộ viện, ngồi trên ghế vỗ đùi gõ nhịp hát, hát khó nghe kinh người, nhưng nghe rất thú vị.
Chết một huyện lệnh, cùng với một trăm tám sáu người, trong đó có mấy chục
kẻ uống thuốc độc chết, quan phủ nói những kẻ đó đều là hung thủ, nhưng
không tìm ra chúng là ai, người nơi nào, kẻ nào tạo ra thảm án này?
Chết nhiều nhất là chợ Tây, Hồ tử tham tài, vì tiền tài tới mạng cũng không
cần, toàn thân bốc cháy vẫn chạy vào nhà cứu hàng hóa ra, cho nên người
chết nhiều nhất, còn một nhà chuyên bán Hồ cơ, hai mươi mấy Hồ cơ bị
nhốt trong phòng không ai thoát ra được.
Chợ tây bị đốt tan tành, nhà Hà Thiệu lại chẳng sao, mới sáng sớm đã chạy tới Vân gia, nhìn thấy thảm cảnh của Vân gia, lập tức nổi giận, túm cổ áo quan viên đòi diện
thánh, nói đường đường hầu phủ, vì cứu bách tính cự tuyệt xe thủy long,
nghĩa cả như thế mà quan phủ không có biểu hiện gì, mốn tìm bệ hạ nói
chuyện.
Nếu diện thánh thật thì Hà Thiệu sợ són đái, ai chả biết
bệ hạ đang muốn giết vài người tiết hận, tới khi tân huyện lệnh Trường
An nhờ Vân gia và Hà gia xây lại chợ tây mới thôi, trở về Vân gia, cướp
lấy một mảnh ngọc của Lưu thúc, sau đó cưỡi ngựa đi tìm Lý Khác, thương
lượng làm sao để Hà gia đứng vững chân ở chợ tây.
Đậu Tam bị treo lên một cái giá gỗ, vết thương chằng chịt, tay chân không ngừng co
giật, có máu chảy xuống, tụ thành một cái vũng nhỏ dưới chân, sau khi
máu đầy cái vũng, do sức căng bề mặt lớn, nó phồng lên cao hơn so với
bốn xung quanh, dưới ánh đèn mập mờ ánh lên thứ màu quỷ dị.
Máu
tiếp tục nhỏ xuống, phá vỡ sức căng, như từng con rắn nhỏ màu đỏ chảy
ngoằn ngoèo xuống, Hồng Thành đứng đó, mặc cho đám huyết xà cắn giày
mình, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt Đậu Tam, đây không phải là kẻ kiên
cường, khi rút móng tay, hắn cũng gào cũng khóc, cứt đài té re, nhưng
không chịu mở miệng, biểu hiện của kẻ hèn nhát trừ cầu xin ra thì không
thiếu thứ gì, Hồng Thành luôn cảm giác sắp công phá được phòng tuyến
cuối cùng của hắn rồi, nhưng hắn vẫn như cũ, khóc lóc, kêu gào, mỗi điều không khai.
Bao năm qua Hồng Thành đã giết người, rất nhiều, đã
tra tấn người, không ít, cỏ rất nhiều thiết hán tử dưới tay hắn thành
bùn nhão, tên Đậu Tam trước mắt làm hắn nổi lên chút kính trọng.
Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua đầu hắn là biến mất ngây, nghĩ tới khuôn mặt âm
trầm của bệ hạ là toàn thân hắn run rẩy, không hoàn thành chuyện bệ hạ
giao cho, hậu quả khó lường.
Đây là cuộc tập kích quá bất ngờ, Bách kỵ ti lại chẳng thu được chút tin
tức nào, cho tới khi lửa bùng lên, hắn còn hả hê cho rằng thiên tai này
đủ để hắn cười vào mặt Kim Ngô vệ, không ngờ lửa cháy mỗi lúc một nhiều, tới lúc này hắn còn chưa hiểu đó là tập kích thì bệ hạ có thể chặt đầu
hắn rồi.
Ngay tức khắc bảo vệ lấy hoàng cung, mật thám Bách kỵ ti trải khắp hoàng thành, Hồng Thành thì đi thỉnh tội, hắn suốt đêm không
ngủ, lại lần nữa khàn khàn hỏi Đậu Tam:
- Ngươi là ai, kẻ sai phái ngươi là ai? Nói ra lão tử cho ngươi chết thống khoái, không phải chịu tội sống nữa.
Đậu Tam cúi gằm không nói không rằng, vừa rồi một loạt hình phạt đã hao
sạch thể lực của hắn, đầu óc trống rỗng, tay chân truyền tới cảm giác
nóng rát, lỗ tai ù ù như có hàng trăm con ong đang bay.
Một chậu nước lạnh hất vào mặt, hắn rùng mình, nẩng cái đầu sưng vù nhìn Hồng Thành qua khe mắt, miệng thỉnh cầu:
- Giết ta đi, giết ta đi.
Ghé tai tới gần miệng Đậu Tam, Hồng Thành mới nghe rõ ba chữ đó, lòng không khỏi thất vọng, đây là tử sĩ, chỉ cầu chết, không cầu sống. Một tên thủ hạ vội vàng đi tới, thì thầm bên tai hắn vài câu, mắt Hồng Thành lập
tức sáng lên, tự tin tăng mạnh.
Dùng roi hất đầu Đậu Tam lên, cười:
- Đậu Tam, ngươi tưởng là ngươi không nói thì Bách kỵ ti không có cách
nào để biết à? Hay nhất là ngươi lại còn có vợ con ở trong trang tử
ngoài thành, giờ ta đi mời chúng, ngươi không nói chẳng sao, không biết
mẹ con chúng biết không?
Thân thể Đậu Tam lắc lư dữ dội, hắn giấu vợ con muốn để lại cho họ một khoản tiền lớn, để con cháu mình thoát
khỏi nô tịch, con mình tuy chỉ có năm tuổi, nhưng thiên sinh thông tuệ
lanh lợi, đứng trước cửa sổ của tiểu thiếu gia trong nhà mà có thể nhớ
được bao nhiêu văn chương, ngay cả tiên sinh dạy học cũng tiếc thay cho
nó, chỉ tiếc là nô phó, nếu là lương nhân, dù tiểu tử nhà nghèo thì ông
cũng thu lam đệ tử, tương lai vinh diệu tổ tông cũng có thể thấy được
rồi, Đậu Tam sống mơ hồ nửa đời, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét thân
phận nô phó được ăn no uống đủ của mình.
Tân gia chủ Đậu Trung từ chối chuyện vọng chuộc nhi tử của hắn, còn lấy đi tích góp bao năm của
hắn, nói một câu nô phó là nô phó, muốn làm người thì đợi kiếp sau, câu
nói này đã phá vỡ tan tành nguyện vọng tươi đẹp của hắn, cho tới khi
công tử tới.
Một lão bằng hữu của Đậu gia nhìn trúng nhi tử của
Đậu Tam, còn chuộc lại cả thê tử của Đậu Tam, tới chỗ quan gia làm hộ
tịch mới, tất cả tiến hành trước mắt Đậu Tam, cuối cùng công tử cho Đậu
Tam ba mươi quan tiền để bố trí người nhà, khi Đậu Tam nhìn thấy nhi tử
cung kính bái sư, hắn cho rằng mình có thể chết được rồi, chết cũng
không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Nay đi một vòng tròn, lại quay về khởi điểm, đây là điều khiến hắn còn sợ hơn cả cái chết, rống lên:
- Xin ngươi, đừng đi tìm bọn họ, hãy để họ sống, họ không biết gì cả, các ngươi muốn biết cái gì ta sẽ nói hết.
Hồng Thành mỉm cười, thở phào một hơi, là người thì sẽ có nhược điểm, tử sĩ
không bận tâm tới mạng sống của mình, nhưng lại lo cho mạng sống của
người khác, ví nhưu người nhà, mỉa mai làm sao.
- Luật Đại Đường không có điều nào giết vợ con
phạm nhân, nhiều lắm là bị làm nô tịch, nếu ngươi ngoan ngoãn nói hết
ra, lão tử chuộc vợ con ngươi, cho hộ tịch, ngươi cứ nghe ngóng đi, Lão
Hồng này nói một là một, nói câu nào đất thủng hố lớn. Ngươi chết chắc
rồi, ông trời cũng không cứu nổi ngươi, lời hứa của lão tử chỉ có bấy
nhiêu thôi, ngươi xem mà làm.
Đậu Tam nói ra hết, ngay cả suy
đoán của mình cũng nói, sau khi ấn tay xong Hồng Thành mới cảm thấy vừa
mệt vừa đói vừa khát, nhưng không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới Thái
Cực cung.