Sắp phải đi rồi, Vân Diệp trở về Ung Châu, chẳng mấy ngày nữa Linh Đang
sẽ sinh, bất kể thế nào Vân Diệp cũng thấy con ra đời mới đi.
Lý An Lan đã đưa cả nhà trở về, lão nãi nãi tinh thần càng thêm khỏe
khoắn, không thấy có chỗ nào không khỏe, Tân Nguyệt trở nên quyến rũ hơn vài phần, chẳng lẽ sông núi Quế Lân nuôi người tốt thế sao? Ngược lại
Na Mộ Nhật luôn khỏe mạnh lại không ngừng có chuyện, nhìn thấy phu quân
nhào tới khóc lóc, nói cả đời không rời Trường An nữa, vì mặt nàng mọc
hai cái mụn, trong miệng cũng có, nàng đau tới chết đi sống lại.
Vân Mộ, Tiểu Nha, Đông Tây Nam Bắc chẳng hề có chút vấn đề gì, Tiểu Vũ
càng trở nên rắn chắc có thể đá chết trâu, Hi Mạt Đế Á tiều tụy, nàng đi khắp Lĩnh Nam cũng không gặp được đồng hương, cơ hội chào hỏi một câu
cũng chẳng có, nên nàng thất vọng đau thương, bệnh nhớ quê này chỉ có
tình quê hương chữa được, tiếc là Lĩnh Nam không có thuốc đó.
Tiểu Nha vừa về liền phát hiện trong nhà có thêm một mỹ nhân chân dài,
còn cho rằng là tân tẩu tử ca ca lén cưới về, muốn làm khó một chút,
nhưng phát hiện nữ nhân đó không đơn giản, biết dùng đá ném cá trong
nước, cực kỳ chính xác, nhìn thấy nàng đứng bên cao cầm hai cục đá ném
xuống, mất nước liền có hai con cá lớn nổi lên, Tiểu Nha phục hẳn rồi,
Thì Thì cũng không có bản lĩnh này.
- Phu quân à, mới từ biệt có vài tháng mà chàng đã biết sưu tầm mỹ nữ
rồi, có điều nhìn dáng vẻ nàng rõ ràng là xử nữ, chẳng lẽ chàng cố nhịn
tới giờ, cần thiếp thân đồng ý mới nạp thiếp.
Vân Diệp không để ý tới lời này, mấy tháng rồi, sắp nghẹn chết rồi, mình không quen món lạ, chẳng ăn bậy như Lý Thái, Linh Đang không dùng được, khó lắm Tân Nguyệt trở về, vừa mới tối, hai mắt xanh rực, mấy câu oán
trách của Tân Nguyệt không ảnh hưởng tới hứng trí của hầu gia.
Hứng trí cao là chuyện tốt, nhưng loại hứng trí này tương đối thôi,
trong nhà có ba nữ nhân hứng trí với y, khi Vân Diệp lưng mỏi nhừ chân
tay mềm nhũn mới hối hận cưới lão bà quá nhiều, có điều đây là số mệnh,
nhận thôi.
Địch Nhân Kiệt cũng trở về rồi, Tiểu Vũ suốt ngày bám lấy hắn, nhìn hai
đứa đệ tử nói cười đi dạo khắp nơi, Vân Diệp lắc đầu, một không muốn gả, một không muốn cưới, có trời mới biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
Địch Nhân Kiệt vốn thích Bàng Thi Nhi yếu đuối, nhưng sau khi nghe sư
phụ nói lai lịch của Bàng Thi Nhi, cùng tình hình cha mẹ nàng, dù Bàng
Thi Nhi có đẹp như tiên cũng chẳng hề có chút hấp dẫn nào với hắn.
Nếu như không tìm được người thích hợp thì dùng tạm Tiểu Vũ vậy, ai ngờ
Tiểu vũ cũng nghĩ như thế, trong toàn bộ nam tử thiên hạ, nàng thấy sư
phụ kiệt xuất một chút, dưới nữa là Địch Nhân Kiệt, tuổi lớn dần, nàng
cũng biết tình cảm của mình với sư phụ không đúng.
Đêm khuya vắng lặng Tiểu Vũ liệt kê những lý do ái mộ sư phụ ra, cuối
cùng làm thành bảng biểu, đem so với đường ái tình của người khác, phát
hiện mình khác người ta, mang ơn nhiều hơn ái mộ, như vậy không đúng, ái tình không phải như vậy. Nàng lại đem tình cảm với cha so với sư phụ,
cũng làm thành bảng biểu, lúc này mới thở phào, hai bảng biểu giống nhau rất nhiều, xem ra mình coi sư phụ thành phụ thân rồi, thế mới đúng, vốn phải như thế mới là đúng.
Nàng vì nghiên cứu con đường tình cảm của mình, nàng không ngại tổ chức
điều tra trong thư viện nữ, dưới sự truy hỏi rất có kỹ xảo của nàng, đám bạn học đáng thương vô tình bại lộ suy nghĩ thực của bản thân, bao gồm
cả Cao Dương cao ngạo.
Tiểu Vũ đem kết quả điều tra chỉnh lý thành cốn sách, phát hiện ra mình
bất tri bất giác có một quân chủ bài, nếu tương lai muốn đối phó với ai, có thể căn cứ vào kết quả điều tra này mà xem bệnh bốc thuốc.
Là đệ tử của Vân Diệp, tuy duy mang tính chất mở rộng tất nhiên là có,
nữ tử như thế, vậy nam tử hẳn cũng như thế? Lấy Địch Nhân Kiệt ra tập
dượt liền thất bại ngay, vì nàng hỏi ba câu, Địch Nhân Kiệt trả lời có
vấn đề, nhìn thì rất quy củ, nhưng tổng hợp lại liền phát hiện ra tên
này thực chất chẳng nói gì cả, tất cả mọi câu trả lời đều nước đôi,
không có tác dùng, câu đầu có hai đáp án, câu thứ hai có bốn đáp án,
bảng điều tra Địch Nhân Kiệt thành tính cách toàn nhân loại, tên này
không có điểm nào khác biệt à?
Khi ngày hôm sau Tiểu Vũ đùng đùng nổi giận đi tìm Địch Nhân Kiệt tính
sổ, ngay lập tức Địch Nhân Kiệt đưa cho nàng một chồng lớn bản điều tra, toàn của đám nam nhân thối, coi như hắn biết điều, lúc này mới nguôi
giận.
Qua một mùa hè làm việc, Tiểu Vũ đã tích trữ một rương bao cáo, vì xác
định tính chuẩn xác của kết quả báo cáo, nàng chuyên môn tìm người của
các nghành nghề xác nhận, tổng kết xong phát hiện ra nhiều thứ thù vị,
xem ra ngự thần toán tính vô thường là như thế.
Tiểu Vũ cho rằng mình đã mở ra một cánh cửa lớn thần bí, càng nghiên cứu càng phát hiện đám người ngoài kia vô vị chừng nào, nàng căn cứ điều
kiện hiện hữu đoán ra phản ứng của một người với sự kiện mới, càng thiếu kiến thức, càng dễ suy đoán.
Khi Vân Diệp từ Nhạc Châu về, thấy phòng Tiểu Vũ có hai rương đầy chặt
báo cáo, Tiểu Vũ còn hỏi mình những câu làm bản thân choáng váng, nghiêm khắc cảnh cáo Tiểu Vũ không được truyền thứ này ra ngoài, bất cẩn một
chút sẽ gây họa sát thân, thứ này là một phần học thuật đế vương.
Yên nghiệt đúng là yêu nghiệt, cho dù biến hóa thế nào cũng không thay
đổi bản chất yêu nghiệt của nàng, thấy Địch Nhân Kiệt cười hì hì chơi
cùng Tiểu Vũ, Vân Diệp thấy bất kỳ thế nào cũng phải tác thành nhân
duyên này, gả Tiểu Vũ cho ai cũng là hai hắn, muốn giở trò trong lòng
bàn tay Tiểu Vũ quá khó. Nghĩ tới kho tư liệu ngày càng lớn của Tiểu Vũ, Vân Diệp đau đầu, nha đầu này chuyên môn xin mình rất nhiều tiền, để
phân loại tư liệu, có trời mới biết tương lai nàng muốn làm gì?
Vì tăng gạnh nặng cho Tiểu Vũ, để nàng tạm thời bỏ nghiên cứu lòng
người, liền đem nhiệm vụ Tôn Tư Mạc giao chia cho nàng, đó là chỉnh lý
hải dược, cùng với việc giao lưu đông tây nhiều hơn, Tôn Tư Mạc phát
hiện rất nhiều hương liệu có thể trị bệnh, đây là nhiệm vụ trọng yếu của ông ta lần tới Lĩnh Nam này.
Cái gọi là hải dược chính là thuốc tới từ dị quốc hải ngoại.
Thích hương thơm là bản tính của nhân loại, lịch sử sử dụng hương liệu
thiên nhiên của Trung Quốc rất lâu đời, từ Thi Kinh đã nhắc tới không ít loại cây mang mùi thơm.
Nhưng khí hậu trung hổ không thích hợp với hương liệu sinh trưởng, hơn
nữa lan, quyế, bạch chỉ, úc kim mùi hương không đậm, tuy phù hợp với gu
thẩm mỹ, song dù sao quá đơn điệu, nên hương liệu nước ngoài liền có thị trường.
Đại Đường hiện giờ trở nên giàu có, nhu cầu hương liệu cực lớn,Vân Diệp
chưa bao giờ nghĩ dựa vào cướp bóc lâu dài, giao dịch cần quá trình qua
lại, chỉ xuất mà không nhập không phải là chuyện tốt, mình không có
hàng, Lĩnh Nam cũng chẳng có gì cả.
Tính đi tính lại, chỉ có cách dùng hương liệu hải đảo nam hải, trước kia Vân Diệp nói nơi đó toàn hương liệu, nhưng người Trường An không tin,
ai mà tin hương liệu giá đắt bằng vàng lại mọc như cỏ dại, Vân Diệp nói
vài lần, còn bị người ta xem thường, Trường Tôn thị nói, lừa người cũng
phải có lý do đáng tin chứ.
Giờ lão tử tự đi, lấy hương liệu trao đổi châu báu với dân tộc sa mạc,
dùng hương liệu đổi tài phú trong tay đám phú hộ Đại Đường, phải có
lượng lớn tài phú mới bù đắp được thị trường bị cuộc tranh đâu của Lý
Thừa Càn và Lý Nhị tàn phá.
Lý Thừa Càn dùng tiền trang như lợi khí của mình, nếu như tới mức dầu
sôi lửa bỏng, bất kể Lý Thừa Càn có muốn hay không bộ hạ của hắn đều kéo sập tiền trang liều mạng, nếu tiền trang sập, giữa cha con họ không còn đường hòa giải nữa.
Trong sự chờ đợi nóng ruột của mọi người, đứa con thứ sáu của Vân Diệp
ra đời, tiểu nha đầu vừa xuất thế đã khóc váng nhà, Vân Diệp nghĩ tới
hương liệu ngoài biển, bất giác đặt con mình tên Vân Hương.